Sau ngày hôm đó Sở Diên hoàn toàn phục tùng hắn, nguyện dâng hiến thể xác cho Lý Thiên Thành, y không còn ngoan cố cứng đầu như trước.
Đối với hắn mà nói, vâng lời một chút sẽ dễ dàng sống sót hơn, gần đây Lý Thiên Thành cũng không còn thô bạo hành hạ y nữa, hắn nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
Đây có thể là một chuyển biến tốt, y cũng cảm thấy trong lòng lân lân, vui sướng khôn xiết.
Tuệ Lâm đã nói với y, cái gì mà hoàng thượng đã muốn, nhất quyết phải có được, bằng không sẽ phá hủy nó! Y biết chứ, thế nên mới ngoan ngoãn nghe lời.
"Chủ tử..." Tuệ Lâm mang vào một khay thức ăn, toàn là những món mỹ vị, ban nãy khi đến nhà bếp, nàng cũng ngạc nhiên.
Hoàng thượng như thế nào lại chuyển ý như vậy, khi trước còn hung hãn bắt chủ tử nàng phục tùng, mấy hôm nay lại đối xử nhẹ nhàng, chẳng nhẽ ngài ấy đã thay đổi sao?
Sở Diên đứng dậy, tay phủi xiêm y, nhìn nàng mỉm cười, chân vô thức bước đến, giúp nàng mang khay thức ăn đặt xuống.
"Sao lại nhiều như vậy? Ngươi có phải đã lén trộm thêm không?" Sở Diên nửa thật, nửa giả hỏi, mày nhíu lại nhưng miệng đã nhếch lên một vòng cung.
Phút chốc làm Tuệ Lâm tưởng thật, nàng vỗ ngực, thở dài, mi mắt rủ xuống, giọng khàn khàn nói: "Ai nha chủ tử, người làm nô tỳ hú vía hà, nô tỳ làm gì có gan lớn như thế chứ? Chẳng hiểu hôm nay nhà bếp lại đưa nhiều như vậy, ban đầu nô tỳ còn không định mang về, nhưng hỏi một hồi thì mới có người bảo, hoàng thượng đã đặc biệt căn dặn như vậy!"
Tuệ Lâm ai oán nói, thực chất lá gan nàng nhỏ vô cùng, ngay cả con gián còn không dám giẫm, nói chi đến việc trộm đồ.
Trong cung ở đâu cũng có người, nàng nếu có được cho mười lá gan, cũng không dám làm chuyện ngu xuẩn.
"Ta chỉ đùa ngươi một chút thôi, làm sao lại nói ngươi trộm đồ được.
Nào mau mau ngồi xuống đi!"
Thấy Tuệ Lâm không có ý định cùng y dùng bữa, Sở Diên mới ngã người ra sau, tay nghịch đũa ủ dột nói: "Làm sao vậy? Ngươi muốn giết chết ta hay sao mà để ta dùng bữa một mình? Kỳ thật ta ăn không nhiều, nếu ăn nhiều sẽ rất khó chịu đó!"
Y sinh ra đã có cơ thể ốm yếu, ăn ít cũng không được, ăn nhiều cũng không thể, không ăn lại đau yếu cả ngày.
Mỗi lần dùng bữa chỉ có vài đũa đã no, cùng lắm là ăn cho có lệ...!
"Nô tỳ biết mà!" Tuệ Lâm nói rồi thì ngồi xuống bên cạnh y, cả hai chủ tử tươi cười cùng nhau dùng bữa.
...!
Lý Thiên Thành đang nghĩ, nên làm gì thì tốt hơn, hắn đang nghĩ xem hắn muốn gì nhất, nhưng lại không nghĩ được nên làm thế nào mới tốt.
Giữa ý chí và hiện thực, hắn phân vân rất nhiều, đắn đo ngẫm nghĩ, cuối cùng đã đi đến Từ Thanh cung.
Ở trước cửa phòng, hắn mạnh mẽ kéo cửa ra, lập tức.
Rầm thật lớn.
Sở Diên thoáng nhảy dựng, không phải vẫn rất tốt sao? Khi không hùng hổ như vậy, lại làm người khác muôn bề không yên.
"Hoàng thượng?" Y nhỏ giọng gọi hắn, chờ hắn đáp lại.
"Trẫm,...!à không, trẫm muốn cùng ngươi thưởng hoa, hôm trước Sa Quốc có mang đến vài mẫu hoa rất đẹp, hương rất thơm, chúng chỉ nở vào ban trưa, nhân lúc này muốn ngươi cùng đi!" Hắn chăm chú nhìn y, chờ người kia bước đến.
Sở Diên không tiếp tục để hắn chờ đợi, nhanh chóng đi đến, cúm núm phía sau hắn, cùng hắn đi ra ngoài.
Vào ban trưa, tiết trời nóng ấm, từng tia nắng len lỏi qua cánh cây đang thay lá, ánh nắng nhàn nhạt sôi về phía y.
Sở Diên nâng tay lên lau giọt mồ hôi còn vương trên trán, y thở dài một lát, dừng một chút rồi lại bước tiếp, không hiểu vì sao lúc này cảm thấy hơi choáng, trong lúc mơ màng, y chợt nhìn thấy, vài dáng người diện hắc y ở phía trước.
Tầm nhìn hơi mong lung, Sở Diên không thể nhìn rõ được, phút chốc một mũi tên lao về phía y.
Vụt.
Ngay lúc mũi tên đó sắp va vào da thịt y, rất nhanh đã được hắn kéo người lại.
Sở Diên tựa vào lòng ngực hắn, đầu choáng váng, tai cũng ù đi, y nhìn hắn mờ mịt gọi: "Hoàng thượng?"
Lý Thiên Thành không nói gì, kéo y nép phía sau hắn.
Một mình hắn nhìn bọn người đang tiến đến, lúc này đây bọn người đó càng tiến sát lại, rất đông, tầm khoảng mười ba tên.
Thị vệ cũng đã tới, trong hai mươi người đang đánh với mười ba tên thích khách.
Lý Thiên Thành kéo y lui về sau vài bước, hắn trầm giọng nói: "Vừa nãy có thể sẽ chết, nếu không phải trẫm nhìn ra kịp thời, ngươi có lẽ đi bị một tiễn đó xuyên tim!"
Sở Diên đỏ mặt đa tạ hắn, trong phút chốc gần như không trụ nổi.
Tầm mắt y lúc này càng tối, y cố gắng mở mắt nhìn tình hình, nhưng không thể nào khiến thần trí minh mẫn hơn.
Một khắc sau, khi thị vệ đã dẹp loạn được đám thích khách đó, Lý Thiên Thành mới kéo y rời đi.
Trong lúc không để ý, một tên hắc y nhân không biết đã trốn tựa bao giờ, hắn ta bắn một tiễn với tốc độ nhanh như sấm chớp về phía Lý Thiên Thành.
Cùng lúc Sở Diên vừa quay sang mới kịp phản ứng, y không do dự hét lên: "Cẩn thận!"
Sau đó lao vào đỡ giúp hắn một tiễn.
Hực.
Sở Diên ôm chặt lấy hắn, mày nhíu lại, khó khăn thở dốc, tựa vào người hắn.
Lý Thiên Thành lúc này mới phản ứng, hắn mở lớn mắt nhìn người trong lòng, trong lúc hoảng loạn, hắn vô tình chạm vào vết thương.
Lập tức, con ngươi dao động, hắn ôm y thật chặt, miệng mấp máy không thành tiếng.
"Hoàng...!thượng..." Sở Diên đau đớn nói, hơi thở dần yếu đi.
Vết thương ở lưng không ngừng rỉ máu, y nhắm mắt lại, cảm nhận đau đớn đang không ngừng bào mòn lý trí.
Sở Diên lúc này đây rất muốn ngủ, nhưng y sợ...!sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
"Người đâu, bắt kẻ đó lại cho trẫm, nhất định không được để hắn trốn thoát!" Nói rồi bế Sở Diên lên, nhìn người trong lòng khuôn mặt đang tái nhợt.
Hắn xót vô cùng, không nghĩ đến y sẽ đỡ cho hắn, hắn còn nghĩ y cũng giống như đám người đó, mỗi ngày đều nguyền rủa hắn, cầu hắn mau chết đi.
Hôm nay trước tình thế hiện tại, nhẽ ra y có thể nhân lúc sơ hở mà để hắn lãnh trọn một tiễn đó, vậy mà y không làm vậy.
Lý Thiên Thành ôm Sở Diên chạy thật nhanh về hướng thái y viện, dọc đường đi hắn lo lắng vô cùng.
Hắn không muốn y chết, y không thể dễ dàng chết như vậy được, khó khăn lắm hắn mới tìm được một thú vui mới, không thể cứ như vậy bị cướp đi.
Hắn vội vã xông vào thái y viện, trước những ánh mắt ngạc nhiên kia, hắn hét lớn: "Thái y đâu?"
Bọn họ lập tức quỳ xuống hành lễ.
Bỏ ngang nghi thức đó, hắn gấp gáp bảo: "Mau xem cho y, nhất định phải cứu bằng được y, nhất định không được chậm trễ!"
Trước sự thúc dục của Lý Thiên Thành, bọn họ nhanh chóng mang Sở Diên vào dược phòng, tiến hành rút mũi tên đang cắm sâu vào lưng y.
Một đường dứt khoát rút mạnh nó ra.
Nhìn một cảnh tượng như vậy, không hiểu tại sao tim hắn đau quá!
Lý Thiên Thành trước giờ chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, hắn giết người không gớm tay, chứng kiến biết bao nhiêu cảnh bêu đầu đó, hắn ngay cả chớp mắt cũng không thèm.
Vậy mà bây giờ nhìn thấy y bị mũi tên đó cắm sâu vào người, khi rút nó ra, người đau không phải Sở Diên, mà là hắn.
"Mong ngươi sẽ không chết!" Hắn nói nhỏ, giống như là đang nói với y vậy, mong Sở Diên không chết, mong y có thể nghe lời này của hắn.
Nhũ lòng mà tỉnh lại, cùng hắn phân trần.
...!
Hắn ở bên ngoài ngay cả đứng ngồi cũng không yên, lần đầu tiên đám nô tài đó nhìn thấy, vẻ ngoài ưu tư của thánh thượng.
Lần đầu bọn họ nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của hắn, và cũng là lần đầu hắn chau mày khi nhìn thấy máu người kia không ngừng chảy xuống.
Vô vạn lần đầu của hắn, tất thảy đều ở chỗ người kia!.