Sau bao nhiêu ngày nài nỉ tích cực, cuối cùng Ngữ Hân cũng được Lãnh Mạc cho đi học, được tự do đi lại, nhưng với điều kiện là cô không được tiếp xúc hay nói chuyện với nam sinh khác.
Rầm…đóng cánh cửa xe hơi lại, Ngữ Hân chạy như bay vào trường, dạo gần đây được thoải mái, quả thực có chút hạnh phúc nhỏ nhoi.
“Hân Hân”
“À…ờ…chào cậu” Ngữ Hân bỗng nhớ ra điều gì đó vội vã xin lỗi tới tấp “mình quên mang theo đồng trả cậu, xin lỗi nha”
“Không, Hân Hân, mình muốn nói chuyện khác, tối nay, cậu nhớ đến rạp chiếu phim, mình sẽ đợi” cậu bạn nói rồi nhét vào tau Ngữ Hân một hộp bánh qui, rồi ngại ngùng chạy đi mất “cho cậu đấy”
“Ơ này…” Ngữ Hân gãi đầu, chậc chậc thiệt tình nhỉ, từ lúc nào bà cô đây đào hoa ra nhỉ, sáng sớm có cả trai đến cho bánh qui. Hây da, kiểu này làm sao mà nỡ lòng nào tốt nghiệp sớm nhỉ, dù sao tên này cũng thua mình một tuổi, nhưng suy đi tính lại được cái tốt tính…còn về việc đi xem phim tối nay…không biết Lãnh Mạc có cho mình đi không.
…
“Này, tối nay…tôi muốn về trễ” Ngữ Hân ngồi trên xe hạ giọng “khoảng giờ, tôi sẽ về”
“Không được” Lãnh Mạc đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Nhưng tôi đã hứa với cậu ta là sẽ đi xem phim cùng rồi, đâu thể nuốt lời” Ngữ Hân nhăn nhó, đấm mạnh lên ngực Lãnh Mạc, cô càu nhàu suốt chặng đường về “tôi còn trả nợ cậu ta đồng hôm trước”
Lãnh Mạc nhắm mắt, mặc kệ cho Ngữ Hân có nói huyên thuyên gì đi nữa hắn cũng không bận tâm. Về đến nhà, Ngữ Hân đóng chặt cửa phòng lại, giận dữ ngồi phịch xuống chiếc ghế mây, gương mặt nhăn nhó, hai tay khoanh lại, miệng lẩm bẩm gì đó.
“Em có gì không hài lòng, tôi đã nói không được là không được, nghe lời đi” Lãnh Mạc đứng ở cạnh giường, nhìn thái độ bướng bỉnh của cô mà không khỏi tức giận, sau đó hắn ta cười xấu, nháy mắt với cô “lên giường với tôi, em sẽ được đi”
Ngữ Hân mặt tối sầm lại “nực cười, tôi không đi nữa, anh đừng mơ mà thỏa hiệp bất cứ điều kiện nào nữa” cô bỏ vào phòng tắm.
….
“Anh….á.aaaa vào đây làm gì?” Ngữ Hân đỏ ửng mặt, nằm trong bồn tắm, tay che lại hạ thân, hốt hoảng “cút ra”
“Sao lại phải cút, tôi từng nói với em điều gì nhỉ, cho em đến trường, không có nghĩa là cho em tiếp xúc với tên nam sinh kia” Lãnh Mạc vẫn giữ nguyên chiếc áo sơ mi trắng trên người không cởi ra, nhìn Ngữ Hân như một con sói thèm khát thịt non “tôi sẽ trừng phạt em”
Hắn ôm Ngữ Hân, đá tung cánh cửa phòng tắm, ném cô xuống giường.
“Chẳng phải anh nói sẽ đợi tôi tốt nghiệp rồi mới”
“Yên tâm, không để em mang thai” Lãnh Mạc cuồng nhiệt quấn lấy Ngữ Hân, hắn ném cho cô một chiếc BCS rồi nhếch môi “đeo vào cho tôi, còn không thì em phải chịu thiệt”
Ngữ Hân mặt mày hốt hoảng, hai tay che mắt “anh tự làm đi, tôi không biết làm, đồ vô sỉ”
“Được thôi, là em chọn đấy nhé” Lãnh Mạc vừa tiến đến, cô đẩy mạnh người hắn qua một phía, la toáng lên “từ từ, từ từ tôi làm” Ngữ Hân nuốt nước bọt, quay mặt sang hướng khác, tay qươ qươ tìm kiếm nam căn của hắn, đến khi chạm vào, cô toát cả mồ hôi, ngay một giây sau đó như có luồng điện chạy qua não, Ngữ Hân sợ hãi buông ra.
“Nhanh lên” hắn ta cười gian xảo “tôi không kiên nhẫn sẽ cho nó trực tiếp vào người em đấy”
“Tôi…tôi…không biết làm” Ngữ Hân ấp úng, cô cố gắng cầm lấy con quái vật kia để không bị rơi ra khỏi tay. Lãnh Mạc, nhếch môi “phải nhỉ, em đến que thử thai còn không biết dùng” nói dứt lời hắn tự tay đeo bao vào rồi xô Ngữ Hân nằm xuống giường, Lãnh Mạc cởi nốt quần áo của mình ném xuống đất, Ngữ Hân dường như bị thôi miên bởi hình xăm Hắc Long trên ngực hắn.
Lãnh Mạc lướt tay đến đâu, Ngữ Hân run rẩy đến đó, đây đã là lần lên giường thứ bao nhiêu rồi vậy mà cô vẫn còn e dè với hắn ta, nghiêng mặt qua một bên chịu trận.
Không sao, hắn ta chiếm đoạt xong, sẽ tha cho cô đi xem phim, dù gì từ đây đến tám giờ tối cũng còn lâu…mình sẽ tranh thủ.
Hây da, các bạn ơi, tác giả biết viết H sao nữa, chữ các bạn tự tưởng tượng nha
“Chậm…chậm…lại..đừng” Ngữ Hân cong người chịu khổ, dục vọng của đôi nam nữ đang mỗi lúc mỗi dâng cao, cô bám chặt vai Lãnh Mạc “nhẹ…nhẹ thôi…ưm.ừm..”
Lãnh Mạc vẫn luật động mạnh bạo bên trong người cô, mỗi lần đâm vào đều là nơi sâu nhất khiến Ngữ Hân đau thót ruột “đừng…tôi không…chịu nổi” cô lắc đầu cầu xin liên tục.
“Nói xem, tôi làm em có thích không” Lãnh Mạc lật úp người cô xuống, từ đằng sau xâm nhập vào bên trong cô lần nữa, khiến Ngữ Hân đau gấp trăm lần “dừng…dừng lại đi” hai tay Ngữ Hân siết chặt tấm ga giường, gương mặt thống khổ cực độ, tiếng rên rỉ mỗi lúc một lớn “tôi không xong…không ổn rồi…dừng lại đi”
“Không thể” Lãnh Mạc một tay ôm eo cô, một tay xoa bóp bộ ngực căng tròn của cô, cười ác ý “em dám hẹn hò với tên đàn ông khác”
“Ưmm…không đi…nữa…dừng lại” Ngữ Hân van xin, bụng dưới của cô lúc này như ngàn cây kim đâm vào, cảm giác này không thể tưởng tượng được “Mạc…dừng đi…tôi sắp…ra rồi…á.aaa” cô thở hổn hển
“Tôi ra xong, sẽ tha cho em” hắn ta vẫn cứ luật động hơn chục lần rồi mới chịu tha cho cô.
Nằm trên người Ngữ Hân, hắn ta dán lấy đôi môi mọng nước của cô, điên cuồng cắn mút
“Rút ra” Ngữ Hân giọng điệu yếu ớt “mau”
“Không thích”
“Mấy giờ rồi?” Ngữ Hân giơ tay lấy chiếc đồng hồ báo thức để trên bàn “bảy giờ rồi” cô xoa xoa trán.
“Em còn định đi với tên kia?” Lãnh Mạc nhếch môi.
“Anh còn dám nói nữa, anh hại tôi ra nông nỗi này, đến ngồi dậy cũng không xong mà còn đi đâu!” Cô tức giận đấm mạnh vào lưng hắn ta “chết đi”
Két…
“Tiểu thư, em mang cơm cho….á.aaa” Tiểu Thúy hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh tượng trên giường, cô bé làm rơi hết mâm cơm “em…không thấy gì hết”
Lãnh Mạc tức giận, giơ lấy khẩu súng định bắn chết Tiểu Thúy, trước giờ hắn ghét nhất là bị người ngoài nhìn thấy hình xăm Hắc Long trên ngực mình.
“Đừng…như vậy” Tay Ngữ Hân chặn ngay nòng súng “tha cho cô ấy đi”
“Buông tay ra” Lãnh Mạc gầm lên với Ngữ Hân “nếu không đừng trách tôi phế bàn tay của em”
“Vậy thì phế đi” Ngữ Hân nắm chặt nòng súng, cô biết nếu bây giờ buông tay ra, viên đạn sẽ bay thẳng vào đầu Tiểu Thúy, Ngữ Hân hét lớn “em ra ngoài đi, khóa cửa lại”
Tiểu Thúy hai chân đứng không vững, cô bé bò ra khỏi phòng
“Giang Ngữ Hân” Lãnh Mạc bóp chặt cổ cô “em dám trái quy tắc của tôi, muốn chết rồi phải không, đừng tưởng tôi không dám giết em”
Ngữ Hân nhếch môi, hai tay giữ lấy tay Lãnh Mạc “rút ra khỏi người tôi trước rồi giết tôi cũng không muộn mà”
“Giang Ngữ Hân, em…” Lãnh Mạc nồng nặc mùi sát khí nhìn cô.
Ngữ Hân quát lớn “ai bảo anh chạy vào đây mà không khóa cửa, nên Tiểu Thúy không biết mà vào, lỗi của anh mà bắt người khác phải chịu ư, vô lý”
“Đúng, tôi rất vô lý đấy” Lãnh Mạc một lần nữa làm hạ thân cô đau buốt.
“Mẹ nó, mới…vừa…làm xong mà…khốn kiếp, thả tôi ra” Ngữ Hân nhăn nhó “cẩu huyết…”
“Đúng, em nói gì cũng đúng, cho nên nằm yên đi”