Ngoài đường, Isobel gọi một chiếc taxi, và đưa cho người tài xế địa chỉ của khách sạn rồi ngồi dựa v
ào ghế với một tiếng thở dài run rẩy. Có lẽ nàng nên ngồi đợi Lester Miles đến để tham gia cùng nàng nhưng ngay tại thời điểm quan trọng đó nàng không muốn bất kì ai chứng kiến tình trạng nàng trong lúc đó.
“Cô không sao chứ?” người tài xế hỏi.
Ngẩng mặt lên, nàng nhìn thấy người tài xế đang dò xét suy nghĩ của nàng qua kính chiếu hậu, đôi mắt màu nâu của ông ta chứa đầy sự quan tâm.
Trông nàng tệ đến vậy sao?
Đúng, nàng trông rất tệ, nàng đồng ý, trong lòng nàng là hàng loạt sự lay động và run sợ. Bên dưới chiếc áo khoác kéo, cái áo phông của nàng vẫn còn để hở và không có một tí xíu da thịt mà không mang dấu ấn nồng cháy của từng cú chạm với người đàn ông kia. Tóc nàng quấn quanh gương mặt trắng bệt, môi nàng nóng, sưng phồng và run rẩy từ một cuộc công kích dữ dội mà lẽ ra nàng nên hét lên để kêu cứu nhưng thay vào đó nàng lại –
“Vâng – cám ơn,” nàng trả lời và đôi mắt cuối xuống để ông ta không thấy đây là một lời nói dối to tướng.
Nàng cảm giác như mình là một con điếm . Mắt nàng nhòa đi. Tại sao anh ta có thể làm điều đó với nàng? Nàng đã làm điều gì khiến anh ta nghĩ rằng mình có quyền đối xử với nàng như vậy?
Nàng đã khiêu khích anh ta làm việc đó, một giọng nói nhạo báng từ trong đầu nàng bật ra. Nàng đã đi vào đó và muốn xé toạc con tim không chung thủy của anh ta nhưng lại kết thúc với anh ta bằng việc xé toạc trái tim mình!
Nàng nhìn chằm chằm vào những ngón tay trên một bàn tay khi chúng cọ xát vào nhau một cách lo lắng tại một khoảng không trên một ngón tay khác nơi mà nàng đã từng đeo chiếc nhẫn cưới, và cố gắng giải quyết nếu nàng thấy mình bị tổn thương hơn bởi cái cách mà anh đã đối xử với nàng, hoặc vì nàng bị vây quanh bởi sự phát hiện mục nát rằng nàng vẫn còn yêu người chồng cuồng bạo đó.
Giây phút Lester Miles đề cập đến người vợ tương lai và Diantha Christophoros cùng lúc đó đã làm tâm hồn nàng chấn động, hơi thở đầy sự rối loạn. Sao anh ta không đến với một ai đó mới mẻ thay vì chọn người yêu cũ để thay thế nàng chứ?
Anh ta cũng từng theo dõi nàng, nàng chợt nhớ đến. Có phải anh ta khẩn thiết tìm một lý do xác đáng để kết thúc cuộc hôn nhân này đến mức có thể hành động một cách cực đoan như vậy?
Mình ghét anh ta, nàng suy nghĩ vài giây trong cơn sóng phiền nhiễu của lo lắng khắc khoải. Và nàng đã làm thế. Hai cảm xúc trái ngược nhau, tình yêu và thù hận đang xoáy quanh nàng trong một khoảng không rộng lớn, một mớ hỗn loạn. Người đàn ông đó đã tệ bạc với nàng. Anh ta lúc nào cũng cư xử tệ bạc như vậy. Ba năm trôi qua, nàng khổ sở suy nghĩ, và trái tim ngu ngốc của nàng chẳng học được điều gì cả!
Xe taxi tấp vào bên lề đường ngay phía bên ngoài khách sạn. Isobel vụng về cầm chiếc ví, móc ra một số tiền để trả người tài xế và bước ra ngoài cái nóng của mặt trời giữa trưa. Trong vài giây nàng cảm giác như mình đang bị tan chảy, thứ mà duy nhất trong tất cả mọi thứ làm cho thái độ mỉa mai trong sự bình tĩnh của nàng tăng lên khi đến Athens và mặc những thứ bằng da trong cái thành phố nổi tiếng của cái nóng mùa hè oi bức.
Mẹ nàng đã đúng; nàng đã chuốc lấy rắc rối – và chính xác đã nhận ra điều đó! Trở về của phòng, nàng cởi áo khoác và đi vào phòng tắm để tẩy đi sự vuốt ve của anh trên da nàng.
Không bao giờ có một lần nữa, nàng thề như thế khi đang cọ rửa một cách dữ dội mà không chú ý đến làn da mỏng manh của mình. Ngay khi nàng hoàn tất việc tắm gội, nàng đang bị kích thích bởi một lí do khác nhau và tâm trạng biến đổi từ cảm giác muốn phá hủy sang ương bướng. Nếu có lúc nào nàng cần nhắc mình nhớ đến cái lí do mà nàng bỏ Leandros ở nơi đầu tiên rồi đến cái khung cảnh nhỏ trong phòng họp của anh ta thì đã đến lúc rồi.
Nàng không cần thứ đàn ông như anh ta. Anh cứ việc đổ tiền vào mấy vụ dàn xếp đi, nàng mời khi mặc chiếc quần dài cotton màu xanh và cái áo thun hợp tông. Để anh ta được li dị bởi anh ta có thể kết hôn với Diantha Christophoros và tạo ra những đứa trẻ mắt đen, tóc đen thuần chủng cho gia tộc của anh ta.
Có phải vậy không? Nàng ngẩng đầu lên, thả lỏng chiếc lược đang chải khi nàng chú ý vào điểm mấu chốt của nó. Có khi nào Leandros thay đổi quan điểm về những đứa trẻ và quyết định đã tới lúc cần nỗ lực để tạo ra những con người nhà Petronades đời kế tiếp?
Lester Miles đã nói điều gì? Nàng cố nhớ lại trong khi đang chải mái tóc dài, dày và mềm như lụa của mình. Nikos đã kết hôn. Luật sư gọi đó là sự thừa kế. Nikos có lẽ trẻ hơn ông anh ba tuổi nhưng nếu Leandros muốn giữ dòng thừa kế sạch sẽ, anh ta cần phải có những đứa con trước.
Những giọt nước mắt tuôn trào. Mình muốn sinh những đứa con cho anh ấy. Mình có thể sinh cho anh ấy cả trăm đứa con nếu như anh ấy muốn. Nhưng anh ta không muốn, anh ta không muốn mình là người mẹ đó. Anh ta muốn một cô nàng Hi Lạp tóc đen với một cái tên đủ cao quí để có thể sánh đôi cùng anh ta.
Mình phát bệnh mất thôi, nàng suy nghĩ và đứng ngây đó trong vòng vài phút, đấu tranh lại sự thôi thúc khi vết sẹo ba năm của nàng lại xé toạt ra trong lồng ngực.
Nàng cần phải thoát ra khỏi đấy. Những nhu cầu đi chung với những sự cấp bách đột ngột làm nàng không còn thời gian để suy nghĩ. Nàng cột cao tóc lên, tóm lấy cái máy camera và đeo quai túi xách qua vai, quàng cặp kính mát trên đầu rồi đi ra cửa.
Đó là lần duy nhất khi nàng bước đi trên hành lang khách sạn mà nàng nhớ đến mẹ mình, và cảm thấy tội lỗi vì nàng không muốn gặp bà trong lúc này trong khi nàng đang trong những thứ cảm xúc hỗn loạn. Nhưng công bằng mà nói nàng không thể bỏ đi mà không kiểm tra Silvia đã quay lại hay chưa. Hít một hơi dài để lấy can đảm, nàng gõ cửa phòng kế bên mình. Không ai trả lời. Silvia có lẽ đang bên cạnh Clive. Sự nhẹ nhõm khẽ vụt qua nàng. Vài phút bước ra tiền sảnh, nàng háo hức thoát khỏi nơi đây đến nỗi nàng gần như không thể kìm nén sự thôi thúc đủ lâu để gửi lời nhắn cho mẹ nàng ở quầy Tiếp Tân để cho bà biết nàng đang làm gì.
Vừa may mắn , khi nàng chuẩn bị bước ra ngoài thì Lester Miles đi tới.
“Làm thế nào họ có thể làm giấy tờ nhanh đến vậy?”
“Họ không làm.” Vị luật sư nhíu mày. “ Ngài Petronades cũng bỏ đi ngay sau khi cô rời khỏi đó.”
Để tham gia bữa tiệc nhảy với cô dâu tương lai ư? Isobel thầm nghĩ, và cảm thấy như có một sự vỡ òa và một chút cay đắng đang giày vò một góc trong lồng ngực nàng.
“Vậy thì chuyện gì đã xảy ra vậy?” nàng hỏi.
“Tôi đang chờ thêm một chỉ thị nữa,” Lester Miles báo lại cho nàng.
“Thật ư?” giọng nàng kéo dài. Chỉ thị của ai – Leandros hay là Takis Konstantidou? “Thôi được rồi, bởi vì anh là người chịu trách nhiệm nhận chỉ thị của tôi, Ngài Miles, buổi trưa này nghĩ ngơi đi nhé”, nàng mời mọc. “Tận hưởng những phong cảnh ở đây một chút và quên hết tất cả mọi thứ.”
Đó cũng là điều nàng đang muốn làm.
“Nhưng thưa cô Petronades,” anh kháng nghị, “chúng ta phải bay về nhà vào tối mai đấy ạ. Chúng ta nên thảo luận xem cô cần điều gì từ—”
“Tôi không cần bất cứ điều gì cả,” nàng cắt ngang. “Nhưng nếu điều này có thể kết thúc bằng cách tôi chấp nhận tất cả yêu cầu, thế thì tôi sẽ làm.” Để kết thúc chủ đề này, nàng báo với giọng khó khăn. “Họ sẽ trở về vào ngày mai với những dự định dàn xếp của họ,” nàng đoán. “ tôi sẽ kí tên và chúng ta sẽ bắt chuyến bay về nhà.”
Sẽ không bao giờ nàng trở lại đây lần nữa, nàng thề như thế khi nàng để vị luật sư tội nghiệp đứng nhìn trong sự khó xử và bối rối. Anh ta đang chờ đợi một cuộc xung đột hay ho. Anh ta đã cảm nhận được và thích thú với điều đó; nàng đã nhận ra điều đó lúc trong phòng khách nhà Petronades hôm nay.
Ngay khi nàng bước ra bên ngoài, cái nắng gay gắt của mặt trời đang ngay trên đỉnh đầu nàng. Nàng dừng lại trong chốc lát để xác định phương hướng trước khi quyết định thăm lại một số nỗi ám ảnh cũ, thứ đã khiến nàng nhớ về Leandros. Những nơi đó thật nhiều, nàng thầm nghĩ với vẻ nhạo báng, nàng hạ kính mát xuống rồi dạo bước trên phố. Trong khi Leandros đang chơi trò tư bản bận rộn trong suốt khoảng thời gian nàng ở Athens, nàng đã học cách tiêu khiển cho bản thân là bắt đầu tìm hiểu về thành phố từ cách nhìn của chính mình hơn là từ những họ hàng người Hi Lạp đặc quyền kia.
Leandros vừa mới đỗ xe thì nhìn thấy Isobel bước đi trên phố. Đang chuẩn bị ra khỏi xe, anh ngừng lại nhìn nàng khi nàng đang đứng ngây người một lúc trước khi nàng kéo kính ra và bước đi tiếp.
Cô ấy đang đi đâu thế? Anh suy nghĩ một cách khó chịu. Tại sao cô ấy không ở trong phòng khóc thổn thức – như anh đã mong như thế?
Một ý nghĩ ngu ngốc, rồi anh quyết định nhắm vào thứ mà nàng đang mặc. Thứ mà anh từng gọi là bộ váy chiến đấu. Khi mái tóc nàng vấn cao, máy ảnh được vắt qua vai, và những kiểu đồ như thế được lấy khỏi tủ áo là lúc người vợ khiến anh tức điên lên đang làm chuẩn bị cho một cuộc chạy trốn. Bao nhiêu lần anh ngắm nhìn tấm lưng mảnh dẻ, mịn màng ấy biến mất vào trong khoảng không khi anh không thể hỏi nàng đang ở đâu hay tại sao nàng đến đó?
Quai hàm anh mím chặt vì anh biết tại sao nàng từng biến mất như thế. Nó thường xảy ra sau một sự kiện lớn, sau khi mà nàng hỏi anh điều gì đó và anh ngắt lời nàng bởi vì anh quá bận rộn để nghe một cách trọn vẹn, và mặc dù đó là những yêu cầu hết sức nhỏ nhặt. Lương tâm tội lỗi đang cào xé trong tim anh. Anh thật tệ khi sống như thế, anh đã nhận ra điều đó. Anh chẳng làm bất cứ điều gì nhưng lại vùi dập, kìm hãm và khóa chặt nàng với những cách thức làm thỏa mãn chính anh. Và chưa bao giờ anh cảm thấy cô đơn như khi nàng bỏ
Bước ra khỏi chiếc Ferrari màu đỏ bóng loáng, anh dừng lại khá lâu để cởi áo khoác và cà vạt rồi khóa chúng trong cốp xe. Tiếp theo, anh dự định sẽ theo nàng.
Nhưng Leandros nhớ đến gã tình nhân, anh dừng lại bởi có một cảm xúc hoàn toàn mới lại vây chặt anh. Chẳng lẽ hắn vẫn còn ở khách sạn? hay là nàng mới đến chỗ hắn? Hắn ta có nhận được cùng một cách đối đãi là bỏ đi vì không lắng nghe những điều nàng cố gắng nói? Họ có phải đã dàn dựng cuộc gặp thảm họa này? Nàng có đánh tiếng với gã tình nhân rằng nàng gần như đã làm tình với chồng trên bàn phòng khách trước khi nàng bỏ đi không? Có phải họ vừa mới làm tình, ở trong đó, trong cái khách sạn tồi tàn thích hợp cho những mối quan hệ lén lút?
Trí óc thật biết cách tra tấn, anh chú ý điều đó, ngay khi anh đóng cốp xe lại.
Mẹ vợ anh ở đâu khi chuyện đó xảy ra? Có phải bà đang nằm trên giường bệnh mà chẳng hề biết cô con gái bà đang chơi đùa vui vẻ với gã cơ bắp ở phòng kế bên? Có lẽ anh nên đi và nói cho Silvia. Có lẽ anh nên xử lý gã tình nhân trong lúc Isobel đang ở ngoài đường.
Nhưng mẹ vợ anh là một người đang chờ đợi cơ hội trả thù, anh nhớ lại với một cái nhếch miệng buồn bã trong kí ức là miệng lưỡi thẳng thừng của bà. Và lúc này anh không thể lạnh nhạt được nữa, anh cảm thấy bực bội với sự ghen tị và mong muốn đập cho ai đó môt trận nhừ tử.
Isobel đã biến mất ở góc phố; Ngay lúc đó, quyết định người đầu tiên cần giải quyết đã hiện ra. Mặc xác kẻ đáng ghét khác, anh nghĩ. Đây là việc riêng giữa anh và vợ anh.
Đi dạo thật dễ chịu. Thật thoải mái khi sự căng thẳng thoát khỏi cơ thể mình, nàng càng thấy mình hòa nhập vào dòng khách du lịch tấp nập. Isobel bắt một chuyến xe điện ngầm trongPiraeus, vừa uống một lon Coca trong khi dạo ở Cảng, dừng lại và bắt đầu chụp hình những người ngư dân và những con thuyền đầy màu sắc của họ. Nàng thậm chí đã thấy cảm giác vui vẻ xưa cũ trở lại khi họ đưa ra những câu bình luận ngắn gọn về nàng, nàng quay lại với một cái ôm thân thiện của người Hi Lạp làm họ cười toe toét trong sự ngạc nhiên đột ngột. Hầu hết mọi người cực kì ghét sự bận rộn của cảngPiraeusnhưng nàng lại luôn yêu thích vì sự giàu có và những tấm thảm đa dạng của cuộc đời ở nơi đây.
Sau một giờ dạo ở Zea Marina nơi mà những chiếc du thuyền tư nhân được neo lại và kết thúc là việc thoát ra khỏi cái nóng của mặt trời Mikrolimano bên dưới tấm bạt của một trong những nhà hàng mà nàng yêu thích phía trên là một hình bán nguyệt ngay khu bến tàu. Nàng không thể ăn. Dường như dạ dày nàng vẫn còn bệnh bởi vấn đề căng thẳng cho dù những phần còn lại của cơ thể nàng cảm thấy bình yên hơn rất nhiều. Nhưng nàng vẫn hài lòng với việc ngồi lại đó nhấm nháp tách cà phê đen Hi Lạp trong khi ngắm nhìn những cảnh đẹp phía bên kia Saronic Guf, nơi có những hòn đảo nhỏ lấp lánh trong ánh mặt trời.
Cuối cùng Vassilous, ông chủ của nhà hàng, bước đến chào nàng với một sự hoan nghênh nồng hậu và một nụ hôn chào mừng vào cả hai bên má. Đây là lúc màAthensyên tĩnh nhất bởi vì bất kì người nào cũng có cảm giác rằng đây là thời gian nghỉ trưa. Nhà hàng lúc này có rất ít khách và Vassilous đến và ngồi cạnh nàng cùng với tách cà phê trong khi ông đang kiểm tra tiếng Hi Lạp của nàng.
Thật điên rồ, nàng học ngôn ngữ ở đây với những con người thực ởAthensvà không phải ở trên không khí loãng trên đồi Lykavitous hay là Kolonaki, nơi mà những người giàu củaAthenssống trong những biệt thự xa hoa. Không một ai trên đó từng nghĩ đến việc dạy nàng tiếng Hi Lạp. Họ nói tiếng Anh hoàn hảo vậy thì đâu cần thiết?
Điều thực sự cần thiết đang ngồi cạnh nàng với mái tóc màu bạc bờm xờm và một gương mặt rám nắng góc cạnh và đôi mắt lịch thiệp đầy sự quan tâm. Khoảng chừng vài phút sau, họ trò chuyện với một vị thuyền trưởng về hưu, người kể cho nàng nghe những câu chuyện phiếm về biển cả. Nhanh sau đó, cái bàn nhỏ của nàng được vây kín bởi những người đàn ông. Con ông chủ nhà hàng mang cà phê đến cho họ và anh cũng ngồi xuống.
Isobel cảm thấy thật thư thái; nàng hài lòng với việc ngồi đây và thư giãn cùng với những con người có trái tim nồng hậu ở nơi đây. Mặc dù ác mộng của nàng là kết hôn với Leandros, nhưng nàng yêuAthens–Athensnày— Nàng sẽ rất nhớ nơi đây khi quay vềLondon.
Đột nhiên, nàng cảm giác có ai đó đứng sau ghế nàng. Cho rằng đó là bàn khác, muốn lôi kéo họ thành một nhóm uống cà phê nhỏ nên nàng không nghĩ đến việc quay đầu nhìn lại. Nàng chỉ tiếp tục ngồi trên cái ghế lung lay với tách cà phê trên tay và cười thích thú trong khi lắng nghe – cho tới lúc một bàn tay đặt trên vai nàng.
Cái đụng chạm của anh làm nàng giật nảy. Người nàng cứng lại, và nụ cười cũng biến mất. Giọng của vị thuyền trưởng già kéo dài trong im lặng, và khi mỗi ánh nhìn đều hướng đến Leandros, nàng phải đối mặt với định mệnh.
Không phải là sự kinh ngạc, nàng chú ý, mà là những ánh nhìn đầy tôn trọng, những người đàn ông này tỏ thái độ khác hẳn khi họ nhận ra một người đàn ông quyền quí đang đứng ở chỗ họ.
Họ cũng hiểu sự yêu cầu lịch thiệp của thái độ chiếm hữu này khi họ nhìn thấy nó. Những người đàn ông Hi Lạp khôn ngoan này hi thái độ đó, “Kalimera”, giọng điệu nghe êm ái như lụa vậy. “Bây giờ tôi đã biết tại sao cô vợ mình lại mất tích rồi”, Leandros kéo dài với vẻ lười biếng với nàng. “Cô ấy thích dành thời gian nghỉ trưa với những người đeo đuổi mình hơn.”
Kalimera: câu chào bằng tiếng Hy lạp
Những từ ngữ nói bằng tiếng Hi Lạp với mục đích là khen ngợi, và Isobel chẳng ngạc nhiên vì điều đó khi nụ cười toe toét ấy xuất hiện. Đàn ông với đàn ông bao giờ cũng là điều trước tiên cả. Nàng nghiêng người về phía trước và đặt tách cà phê xuống, mặc dù có vẻ như đó một hành động để thoát khỏi bàn tay anh. Những nó không xảy ra; những ngón tay rám nắng thon dài chỉ đơn thuần là đặt sau gáy nàng rồi anh cúi người, nàng cảm thấy sức nóng từ hơi thở của anh quét qua xương hàm trước khi một nụ hôn lướt qua trên má.
Anh biết rằng nét mặt nàng không chào đón anh, nhưng anh tin nàng không từ chối anh ở đây trong ánh nhìn hào hứng của mọi người. Và, thật kỳ quặc, nàng không phải vậy. Nàng thực sự khó chịu và bối rối là khi nhìn thấy những thân hình đột ngột dịch chuyển với thái độ thân thiện và nghe thấy những câu nói đùa nhẹ nhàng như lấy cái cớ khi một người bỏ mặc người yêu một mình trong khi họ làm một cuộc càn quét lớn ở bàn kế bên.
Phải mất vài giây nàng mới biết mình bị bỏ rơi. Nguyên nhân gây ra sự ruồng bỏ đó đã chọn một cái ghế trống và ngồi xuống. Anh không nhìn nàng ngay lập tức nhưng thoáng nhăn mặt khi nhìn vào chỗ trống với cái miệng mím chặt lại và lông mi anh dài như đang che giấu mọi suy nghĩ. Anh không mang áo khoác và cà vạt, nàng nhận ra điều đó, và hai nút áo đầu đã bị cởi ra. Anh trông thật lạ ở nơi này trong cái độ ẩm cao của ánh nắng mặt trời tự nhiên, ít cứng đầu hơn khi là ông trùm kinh doanh và đẹp trai hơn người đàn ông rám nắng mà nàng yêu lúc ban đầu.
Tim nàng hơi xao động. Nàng biến cái cảm giác ấy thành một tiếng thở dài. “Làm sao anh tìm được tôi?” nàng hỏi và thêm một chút châm biếm, “Vẫn luôn theo dõi tôi sao, Leandros? Kì quặc nhỉ.”
Lời châm biếm khiến anh nổi điên lên. Đôi mắt họ giao nhau, sự bối rối trôi vào bụng nàng và nàng ngã người xuống ghế trong nỗ lực dừng bản thân không bị kẹt giữa đôi mắt đen sâu thẳm mà có thể làm bất cứ gì với nàng nếu nàng cho phép.
“Em nói và hiểu được ngôn ngữ của tôi”, anh nói một cách bình thản.
Đó không phải là điều mà nàng mong chờ anh nói. Nhưng nàng giấu sự ngạc nhiên đằng sau nụ cười nhạt. “Có việc gì sao?” nàng châm biếm. “Anh nghĩ rằng cô vợ bé nhỏ của anh quá ngu ngốc để học tiếng Hi Lạp
“Tôi chưa bao giờ nghĩ em ngu ngốc cả.”
Nàng nhún vai bác bỏ lời phủ nhận của anh. “Lúc đó thấy vớ vẩn và chẳng hứng thú,” thêm vào một câu tương tự.
Anh không trả lời. Anh quan sát nàng một cách chăm chú đến nỗi cuối cùng nàng dịch chuyển trong sự căng thẳng và tìm ra câu trả lời cho câu hỏi mơ hồ mà nàng nhìn thấy nó đang bùng cháy trong đôi mắt anh. “Tôi luôn có năng khiếu trong việc học ngôn ngữ,” nàng giải thích. “Và đây…” nàng làm điệu bộ “là nơi tôi có thể học tiếng Hi Lạp từ những con người tốt bụng này, anh vừa xua đuổi người ta một cách lịch sự nhưng theo một cách riêng tư.”
“Riêng tư,” anh lặp lại. “Em hơi giả tạo đấy,” anh tố cáo. “Tôi chưa gặp người nào bí mật hơn em, Isobel, và điều đó là sự thật. Em đã sống ở đây, ngay tại Athens với tư cách là vợ tôi trong một năm. Em ngủ trên giường tôi, ăn trên bàn tôi và trải qua một ngày bình thường giữa gia đình và bạn bè tôi. Tuy nhiên tôi nhớ em chưa bao giờ đề cập đến hành trình tới đây, tới lớp học của em, hay tiết lộ cho bất cứ ai, những người lẽ ra rất quan trọng với em, rằng em có thể hiểu được họ khi họ nói tiếng Hi Lạp.”
“Ồ, nhưng tôi đã nghe được một vài tin đồn khá hay ho mà tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ nghe được, nếu họ biết tôi hiểu họ nói,” nàng kéo dài giọng.
“Như là chuyện gì?”
Ánh sáng thay đổi như báo hiệu cho một sự chỉ trích nặng nề. “Như là họ ghét tôi như thế nào và họ cầu mong Leandros tội nghiệp sẽ nhận thức được và tiễn đứa con gái láo xược này đi.”
“Em không cần họ thích em,” anh phản đối. Và đôi mắt anh quẳng lại một ánh nhìn chế nhạo. “Em chưa bao giờ cố gắng để giao tiếp với bất cứ ai liên quan đến tôi. Em chỉ tiếp tục cuộc sống bí mật của mình, chọn lựa những người mà em miễn cưỡng quý mến và coi thường những người mà em không thích. Nếu đó không phải là sự riêng tư chết tiệt nào đó thì có thể tôi đã nhầm.”
“Không, anh chỉ có những ký ức đã được sàng lọc,” nàng trả lời. “Bởi vì tôi không muốn nhớ lại khoảng khắc khi chẳng có bất cứ người nào mà anh đề cập có đủ quan tâm tới những lời tôi nói hay những điều tôi làm cả.”
“Hầu hết mọi người đều sợ em.”
Nàng cười lớn, điều đó thực sự buồn cười. Biểu cảm của anh bắt đầu nặng nề hơn. Cơn giận dữ của sự chạm trán ban sáng đã tiêu tan, nàng nhận thấy nhưng điều đang diễn ra tại lúc này có gì đó tệ hơn nữa. Đó là một cảm xúc không tên, nàng thầm nghĩ, bằng cách nào đó nó đang vây quanh giữa sự chế giễu và mất tinh thần. “Em giễu cợt họ dữ dội bằng thứ tiếng Anh độc lập của em,” anh tiếp tục thầm thì. “Em cắt ngang họ bằng miệng lưỡi nhanh nhẹn và sắc bén của em. Em coi thường những thái độ và đức tin bảo thủ của họ và từ chối bất cứ mọi nhượng bộ trong sự khác biệt văn hóa giữa em và họ. Và em làm tất cả từ sự ưu tiên cái lập trường cứng đầu của em, những thứ đó chỉ sụp đổ chỉ khi em ở trên giường và được tôi ôm ấp trong vòng tay.”
Isobel chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm khi mỗi lời buộc tội đều nhắm thẳng vào nàng. Anh thực sự hiểu rõ nàng khi anh miêu tả nàng như vậy? Anh thực sự tin mọi thứ anh nói?
“Thảo nào cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ kéo dài một năm,” nàng rùng mình đáp lại. “Ý nghĩ của anh về tôi cũng chả tốt đẹp hơn họ là bao!”
“Tôi yêu em” anh lặp lại một cách nặng nề.
“Đó là chỉ khi trên giường,” nàng đồng ý trong giọng điệu chua chát. “Lạc lõng? Chẳng có gì ngạc nhiên khi tôi tìm cho mình một thế giới riêng ở đây nơi mà tôi thuộc về!”
“Tôi còn định nói thêm rằng đáng tiếc là tình yêu không phải lúc nào cũng mù quáng.” Anh nói trong sự chỉ trích của chính mình. “Tôi đã thấy em giữ chặt ham muốn của chính mình đến mức làm người khác kinh ngạc. Tôi thấy em đến với những người bình dân này bằng một đôi mắt sáng rực. Nhưng em biết điều gì đáng buồn hơn việc này không, Isobel? Em không cảm thấy thoải mái với thái độ ngờ vực hơn bất cứ người nào khác.”
Anh nói đúng; nàng ghét những giây phút ấy. Bên trong nàng đang chịu tổn thương, sợ hãi và cực kì không an toàn. Nhưng nếu anh nghĩ rằng nói cho nàng anh biết tất cả điều đó, anh sẽ có thái độ đạo đức cao cả hơn nàng thì anh đã lầm. Bởi vì tất cả điều đó chỉ chứng minh anh quan tâm nó ít như thế nào khi anh biết và đã không làm bất cứ điều gì để giúp làm mọi thứ trở nên dễ dàng hơn cho nàng!
Yêu ư? Anh không hiểu ý nghĩa của từ ấy. Nàng đã yêu. Nàng đã tôn thờ, ngưỡng mộ và càng lúc càng mệt mỏi hơn với những sự coi thường anh trả cho nàng, với những câu Anh đang bận việc, và sao em không thể cố gắng thân thiện với những người tỏ ý muốn làm quen với em? của anh. Cái gì gọi là thân thiện? Tại sao anh luôn có việc quan trọng để làm hơn là dùng chút thời gian để quan tâm nàng? Anh không thấy nàng đau khổ như thế nào sao? Hay anh thậm chí còn không quan tâm? Không phải là điều mà nàng có thể nhớ lại, trừ phi chuyện đó diễn ra trên giường của họ ban đêm. Lúc đó anh mới quan tâm bởi vì nó đang làm hỏng thứ khác quan trọng hơn với cuộc sống anh ta – sự quá khích về tình dục! Nếu nàng hờn dỗi, anh sẽ chế nhạo tên nàng. Nếu nàng nói không, anh sẽ dạy nàng làm thế nào nói không thành câu trả lời có sự run rẩy cùng hơi thở hổn hển !
“Nói chuyện đi, thay vì ngồi đấy mà suy nghĩ về điều đó!” anh đột nhiên cảm thấy bực mình với nàng.
Nàng nhìn anh, nhìn thấy được le lói sự mất kiên nhẫn, tìm ra cái khát khao mạnh mẽ để bước vào trong đầu nàng. Thế đấy, quá trễ, nàng nghĩ một cách cay đắng. Anh lẽ ra nên cố bước vào từ ba năm trước!
“Anh muốn gì, Leandros?” Nàng lạnh lùng hỏi. “Tôi đoán chừng anh phải có lí do cụ thể nào cho việc theo dõi tôi – ngoài lý do muốn hủy hoại thanh danh của tôi, dĩ nhiên.”
“Tôi không cố hủy hoại thứ gì cả. Tôi chỉ…” anh ngập ngừng, miệng anh đóng lại ngay khi sắp sửa nói. “Tôi muốn xin lỗi em về việc sáng nay,” anh nói.
“Lời xin lỗi được chấp nhận.” nhưng đối với Isobel, đó là sự kết thúc. Anh có thể đi bây giờ và thoát nợ.
Anh ngạc nhiên khi nàng cười nhẹ, anh lắc đầu và thả người trên ghế. “Quỷ cái thật,” anh thầm thì một cách khô khan.
Điều đó không có ý lăng mạ, và kì quặc là nàng không quan tâm đến nó.
Có lẽ lúc này là thời điểm tốt để Vassilous mang cho họ hai tách cà phê. Anh mỉm cười, lầm bầm những câu chuyện phiếm lịch sự để Leandros đáp trả. Sau đó khi chuẩn bị rời đi, ông quay lại nhìn nàng với ánh nhìn trêu chọc. “Con chưa bao giờ kể về người chồng đẹp trai với ta nha, xấu hổ thật, con yêu ạ” ông la rầy. “Bây giờ thì nhìn xem con đã làm gì với con trai ta vậy? Hy vọng của nó đã bị tan vỡ rồi!”
Ông bỏ đi, để nàng một mình giải quyết tâm trạng mới của Leandros. “Chưa bao giờ à?”.
“Để làm gì?” nàng nhún vai. “Mối quan hệ của chúng ta không có chỗ cho nơi này.”
“Ý em là tôi không có chỗ ở nơi đây – không như những anh chàng bồi bàn trẻ tuổi đầy hăng hái trong vịnh, dĩ nhiên rồi,” anh thêm vào một cách ngọt ngào.
Không cần suy nghĩ về việc mình sắp sửa làm, Isobel giơ tay trái lên với ý định là làm lóe lên chiếc nhẫn cưới, thứ đối với nàng như một bản cam kết không cần lời nói.
Chỉ duy nhất là chiếc nhẫn không còn đó. Sự căng thẳng bật ra, xương sườn nàng căng lại. Không có chiếc nhẫn, sẽ sớm không có cuộc hôn nhân này, nàng nghĩ thế và rút vội tay xuống vạt áo như là một sự nghẹn ngào không mong muốn nghẹn lại trong cổ nàng. Leandros chăm chú nhìn với đôi mắt nhíu lại yếu ớt và cảm xúc hoàn toàn trống rỗng.
“Vassilou chỉ đùa thôi.” Nàng cố sửa lại với vẻ sốt ruột.
“Tôi biết đó là trò đùa,” anh trả lời đơn giản.
“Vậy tại sao mắt anh lại nhíu lại như thế?” nàng hỏi lại.
“Bởi vì người bồi bàn trẻ tuổi đầy câu hỏi kia không tài nào rời mắt khỏi em từ khi em ngồi xuống bàn.”
“Anh đã theo dõi tôi lâu rồi phải không? Anh đã làm gì, trốn sau cây cột và chụp vài bức ảnh mỗi khi anh ta cười với tôi?”
“Anh ta cười rất nhiều.”
Nàng ngồi nghiêng người về phía trước, sự căng thẳng đột ngột khiến nàng không thể ngồi yên. Sự sôi sục bên trong nàng đang bắt đầu muốn quẳng mọi thứ vào cái người tồi tệ cực kì thích kiểm soát và cực kì dẻo miệng này. “Tại sao anh không đi ngay bây giờ nhỉ? anh đã xin lỗi xong rồi đó?” nàng đáp trả lại, và cầm cốc cà phê lên.
Lông mi anh nhìn xuống chiếc cốc; anh biết điều gì đang lướt qua đầu nàng. Ngày trước nàng đã từng làm điều đó và quẳng mọi thứ vào anh khi anh đến gần nàng. Sự trừng phạt đó thường xuyên xảy ra trên giường.
Nhưng không phải lần này, bởi vì nàng không cho anh bất cứ lời xin lỗi nào để nhảy vào nàng, nàng thề như thế và uống một ngụm cà phê. Cốc cà phê rất nóng và nàng quên bỏ túi đường vào trong cốc nhưng nàng thấy cần thiết khi mà uống cà phê pha thật đậm và đen như người Hi Lạp rất thích.
“Gã người tình của em đâu?”
“Cái gì….?” Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh bùng cháy vì nàng ở trong một cuộc xung đột.
Với bản thân nàng. Với anh. Nàng không biết bất cứ điều gì đang xảy ra bên trong. Nàng ước anh đi thật nhanh. Nàng không muốn nhìn thấy anh. Nàng không muốn mình lún sâu vào những tia nắng đang in vào đầu và vai anh từ những lỗ nhỏ của tấm bạt ở phía trên. Nàng không muốn thấy sức mạnh của tia màu vàng mềm mại này hay khả năng kiểm soát mạnh mẽ trên bờ vai rộng đó.
Anh ấy thật đẹp. Một người tình Latin to con, rám nắng, với một thân hình rắn chắc ẩn nấp bên dưới chiếc áo thun trắng có thể làm mọi giác quan của nàng ẩy hỗn loạn. Nàng biết một phần mái tóc đen ấy đang quăn lên qua kẽ hở nơi anh cởi bỏ các nút trên cùng của chiếc áo sơ mi. Nàng biết cách những sợi tóc quăn sắc nét đó bao phủ lấy một phần quan trọng trên thân mình rắn chắc của anh. Làn da rám nắng chiếu ra tia sáng yếu ớt trong ánh nắng vàng của mặt trời, và những giọt mồ hôi lấp lánh ở cổ họng phía dưới cằm anh làm thành một dòng nước chảy qua lưỡi nàng.
Anh ta là một người đàn ông mà bạn muốn nếm trải. Muốn chạm vào khắp nơi. Là người đàn ông mà bạn muốn anh ta chạm vào bạn. Đôi bàn tay anh tinh tế, mạnh mẽ với những ngón tay dài và nhận thức được điều mà chúng có thể làm với bạn. Thậm chí bây giờ chúng đang nghỉ ngơi giữa hai bên đùi anh những vẫn tạo ra một lời tuyên bố về sự nam tính của anh, thứ đã tạo ra sự khát khao chảy xuyên qua máu nàng. Môi anh có thể hôn, mắt anh có thể quyến rũ, vòng tay anh có thể hỗ trợ bạn trong lúc bạn đang quay cuồng ngây ngất trong sự thư thái mà anh mang đến cho bạn.
Hay nói theo cách khác, anh là một người tình ám muội, đầy nhục dục và nàng nghi ngờ một người không cần phải có những kinh nghiệm cá nhân để biết về nó. Một vài tuần lễ trên du thuyền ở Tây Ban Nha với Dianatha Christophos phải biết về nó bằng việc thấm dần dần. Anh ta không phải là kiểu người đàn ông chần chừ với những thứ mà anh ta muốn – nàng đã biết điều đó từ những kinh nghiệm của mình.
“Một tên to con tóc vàng với nụ cười lười biếng,” anh nhắc. “Hắn ta đâu rồi?”
Nàng chớp mắt và nhìn xuống. Chà, sự quyến rũ đây mà, nàng thầm nghĩ, nhìn chăm chú vào tách cà phê của mình. Ồ, khát khao để nói điều đang lơ lửng ngay trong miệng nàng. “Anh ấy tên là Clive và anh ấy là một bác sĩ vật lí trị liệu.” Nàng cố vẽ bằng miệng một bức tranh Clive đang ngủ sau cuộc kích tình hoang dại kéo dài một giờ.
Nhưng tim nàng vẫn bị đập tan bởi sự quyến rũ. Nàng nghe Leandros thúc giục dịu dàng, thỉnh thoảng cười mỉa mai. “Điều đó đáng giá với em,” anh nhẹ nhàng chế nhạo. “Nó giúp em phán đoán để xem xét kỹ lưỡng những lợi thế trong sự hướng ứng của tôi.”
“Dianatha như thế nào rồi?” nàng không thể chịu được con người này.
Lại đụng chạm, anh nhăn mặt gật đầu phản xạ. “Tôi đã đổi ý về chuyện li dị,” anh đáp trả mà không cảnh báo trước.
“Vậy ư, tôi thì không.” Nàng trả lời.
“Tôi không nhận ra rằng tôi cho em cơ hội.”
“Tôi không nghĩ anh có năng lực để điều khi sự lựa chọn của tôi, Leandros ạ,” nàng nói với vẻ khinh miệt. “Tại sao anh lại đổi ý?”
“Rất đơn giản.” Anh nhún vai, và sự vô lương tâm trơ trẽn đủ để nâng đôi tay của anh cho nàng thấy anh ta đang nói điều gì. Một sự kích động thuần túy đem đến một cơn sóng cảm giác đang quét qua người nàng.
“Anh nên thấy xấu hổ với chính mình!” Nàng thở hổn hển và phản ứng ngạc nhiên khi cơn nóng giận đang tràn trên gò má nàng.
Anh nhíu mày thể như anh đang đồng ý. “Có vẻ như tôi không thấy vậy. Tôi trở thành như thế này kể từ lúc em bước ra khỏi phòng khách hôm nay. Vì thế, không li dị nữa,” anh giải thích. “Và dĩ nhiên không có bất cứ gã tình nhân nào khác cho tới khi tôi giải quyết vấn đề này.”
Vấn đề là ở nàng và sự khao khát của anh dành cho nàng, Isobel nhận ra điều đó với cơn thắt lại và sự hoài nghi không tin tưởng rằng điều đó thậm chí đang xảy ra.
“Em đẹp đến ngây ngất,” anh lầm bầm thể như anh đã hài lòng với mọi thứ.
“Nhưng là một đứa lẳng lơ,” nàng nhắc anh.
“Tôi thích những cô nàng lẳng lơ. Luôn luôn thích. Đó là một phần thu hút của em, tôi tìm đấy như là một thử thách không cưỡng lại được. Giống như mái tóc đỏ đầy cảnh báo, đôi mắt xanh thách thức và cái miệng nhỏ nhắn hay hờn dỗi hăm he cắn tôi mỗi khi tôi quá trớn.”
Mắt anh xoáy vào nàng, giọng nói anh nghiêm túc, thực tế là anh đã sẵn sàng cho việc bước ra khỏi giới hạn của tất cả những điều bắt đầu thiêu đốt giữa họ. “Mọi thứ về em tôi thấy hoàn toàn là một thử thách không cưỡng lại được,” anh tiếp tục trong một giọng điệu nhẹ nhàng, bình tĩnh, như đang miêu tả thời tiết chứ không phải điều làm anh đổi thái độ. “Khi em bước vào phòng khách sáng nay với bộ đồ da, tất cả những thứ ấy, và thời tiết ngoài kia là ba mươi độ, đó là một điều thách thức. Khi em ngồi đấy phỉ nhổ mọi điều em ghét vào tôi, tôi không biết trước khi lao ra làm thế nào tôi lại ngồi trên ghế lâu đến mức đó.” anh thú nhận. “Bây giờ em ngồi đây với chiếc quần dài quân đội cùng một chiếc áo phông, tóc em cột kiểu đuôi gà và thách thức tôi bẻ gãy tính cách cứng rắn như em vẫn thường giả bộ làm thế.”
“Không có giả bộ nào hết. Tôi là người cứng rắn,” Nàng tuyên bố.
“Tôi cũng vậy. Và em có thể nhảy qua người tôi và cào nát mắt tôi nếu như em muốn, nhưng điều tôi muốn là kết quả cuối cùng“Anh vẫn chưa nói tôi biết anh muốn gì!” Isobel lườm lại anh. “Tôi không có một ý kiến mỏng manh nào nơi mà anh nghĩ anh đang đến!”
“Tôi muốn em, ngay lúc này,” anh trả lời không ngập ngừng. “Tôi nghĩ mình đã nói rõ ràng rồi. Tôi muốn áp miệng mình quanh một trong những núm ngực mà tôi có thể thấy nó đang phập phồng trong áo em, và chính mình dễ dàng tận hưởng nó,” anh nói với nàng đầy xúc phạm. “Mặc dù tôi không phản đối nếu như em quỳ xuống, kéo khóa quần của tôi và tự bản thân em hưởng thụ bằng việc giữ tôi trong miệng em – chỉ là tôi không nghĩ khung cảnh này phù hợp với những hình ảnh đó.”
“Tôi nghĩ anh nói đúng, và tôi đã chịu đủ rồi.” Nàng lùi lại. “Xuống địa ngục với những ảo tưởng của anh đi, Leandros.” Nàng quay mặt bỏ đi.
Khi nàng làm việc này một lần trước ngày hôm nay, nàng đã nhanh chóng rời đi một cách im lặng và không để anh kịp phản ứng lại. Tay anh di chuyển vòng quanh cổ tay nàng và với một sự kéo giật đơn giản nhất anh đã đưa nàng ngồi lên đùi anh. Tiếng nấc ngạc nhiên của nàng len lỏi qua bầu không khí ẩm và có một đám người hứng thú nhìn về phía họ.
Đối với họ, nó giống như nàng đang mê hoặc Leandros hơn là bị kéo sang đó, nàng nhận thấy được, thậm chí đôi mắt anh nói nàng biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.
“Làm sao anh dám,” nàng cố gắng lên tiếng nhưng đã quá muộn. Môi anh đã chặn lời phản đối, và bắt đầu đề nghị một một sự lựa chọn cho cả hai về những ảo tưởng của anh với sự giúp đỡ của môi và lưỡi.
Trong vài giây ngắn ngủi, nàng vẫn chưa nhận ra mình đã quá chìm đắm để hiểu rõ điều gì đang xảy ra khi anh dừng nụ hôn, sau đó khá đột ngột, nàng ngồi về chiếc ghế của mình. Cảm giác hoa mắt và chóng mặt, kích thích và run rẩy, nàng thấy được khi đôi chân anh di chuyển. Trong một thời điểm tồi tệ nàng nghĩ ngay lúc này đây, anh sắp quay lưng đi và bỏ nàng lại với những ánh nhìn nhục nhã.
Liệu đó là lí do anh ở đây, theo dõi nàng như thế này và nói những lời anh vừa nói chỉ để trả đũa việc nàng bỏ anh đi sáng nay?
Đôi tay anh đút tay vào túi quần và lấy ra. Một thứ gì đó được để lên bàn với một tiếng “pinh” của kim loại. Tiền. Nàng bắt đầu cảm giác như thể nàng đang bước vào địa ngục mà bản thân lại không hay biết gì. Có phải anh quẳng số tiền đó xuống bàn chỉ để trả cho việc cảm thấy hài lòng khi trêu đùa nàng như thế?
Những con mắt châm chọc bắt đầu nhìn và mất vài giây để nhận thức được thứ mà họ đang nhìn chằm chằm vào. Leandros xuống. Nàng không thể thở hay suy nghĩ. Ngước mắt lên, nàng nhìn vào môi anh khi môi nàng vẫn đang rung lên vì sức ép của nụ hôn ban nãy và tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn.
Đúng vậy, Leandros nghĩ với sự thiếu hài hước khi anh nhìn thấy nàng bị chìm vào đâu đó giữa những giây phút hào nhoáng và nụ hôn. Em có lẽ rất ngạc nhiên, và có lẽ em không thể tin tôi đã làm việc mà tôi đã làm ở phòng khách vào sáng nay và ở nơi công cộng giữa sự chứng kiến của bất cứ ai muốn xem. Nhưng phải giữ khoảng cách, người vợ xinh đẹp của tôi, bởi vì tôi thậm chí chưa bắt đầu làm em bất ngờ.
Lẽ ra tôi phải làm điều đó từ những năm trước. Lẽ ra tôi phải tóm lấy cái cổ mảnh dẻ, xinh đẹp, bướng bỉnh, mạnh mẽ của em và kéo em về lại cuộc đời tôi.
Anh đang giận dữ. Tại sao anh lại giận cơ chứ? Anh hỏi bản thân mình. Và anh thậm chí biết câu trả lời trước khi anh hỏi. Mỗi lần anh chạm vào nàng, vết thương của nàng như vỡ ra bởi những nhu cầu của nàng với anh. Mỗi lần đôi mắt họ chạm nhau anh có thể nhìn thấy nỗi đau đang cháy trong nàng bởi vì nàng vẫn còn rất yêu anh.
Tất cả những điều đó đã kết thúc bằng ba năm trống rỗng, lãng phí. Bởi nếu anh đối mặt với nàng với những vấn đề của họ ba năm trước họ sẽ không thể ngồi đây như hai tên ngu ngốc đấu khẩu nhau trong những cuộc chiến cũ mèm cùng những ngôn từ mới mẻ. Họ có thể ở đâu đó trên giường của mỗi người tự tận hưởng theo một cách rất truyền thống của Hi Lạp. Có lẽ thậm chí còn có những đứa con thay thế cho đứa con bị mất của họ, đang ngủ một cách an toàn trong một căn phòng cạnh bên.
Và nàng sẽ chắc chắn không để một người đàn ông nào khác chạm vào mình! Làm sao cô ấy có thể làm việc đó cơ chứ? Anh bực bội nói thêm.
“Đeo nó vào,” anh yêu cầu, mặc dù biết rằng nàng không muốn.
“Tôi không –”
“Không phải là sự lựa chọn của em.” Anh yêu cầu. “Khi em còn là vợ tôi thì em vẫn phải đeo nhẫn của tôi.”
“Chúng ta sắp kết thúc cuộc hôn nhân này,” nàng phản đối. “Chiếc nhẫn có lợi gì trong việc li dị cơ chứ?”
Thậm chí khi nàng nói lời tuyên bố cay đắng ấy, anh có thể thấy nụ hôn của anh vẫn níu lấy đôi môi đầy đặn đang sưng lên của nàng. Đầu lưỡi nàng không thể chống lại việc tạo ra những cú phản công đầy nhục dục giữa họ trong một nỗ lực là làm dịu lại sức nóng của nhịp đập. Lưỡi anh bắt chước những hành động ấy, thấy hơi thở nàng co lại và cổ họng di chuyển một c rối loạn. Những rung động cũ xưa ấy đến như một điệu nhảy giữa họ. Không khí tràn ngập những hứa hẹn dễ làm say lòng người của một cuộc quan hệ thể xác. Họ đã ở đó, đã cảm nhận nó. Chỉ khi họ háo hức để đi theo những giác quan đã dẫn đường cho họ.
Lúc này đây…?
“Nó chẳng còn là gì nữa,” nàng nói và đôi mắt không thèm nhìn anh.
Nàng đang ám chỉ chiếc nhẫn hay là sức hút của nhục cảm? Anh tự hỏi, và quyết định giải quyết vấn đề trước bởi vì vấn đề sau, anh biết, sẽ quan tâm đến chính nó trong một tương lai không quá xa.
Trườn người về phía trước, anh đưa cánh tay trên cái bàn gỗ để thư giãn, chèn ép một cái nhìn thận trọng từ nàng bởi vì nàng không chắc điều gì sẽ xảy đến tiếp theo. Một khi anh có được ánh nhìn của nàng, anh kéo nó xuống với ánh nhìn chậm rãi của cặp lông mi và để nàng thấy bởi vì anh đưa chiếc nhẫn của anh từ trên tay đặt xuống cạnh chiếc nhẫn của nàng.
Nàng vẫn đang im lặng, anh biết nàng hiểu điều anh đang làm. Xung mạch trên cổ anh bắt đầu đập. Hai chiếc nhẫn nằm cạnh nhau dưới ánh nắng mặt trời, một lớn, một bé, cả hai đều khớp với nhau, với ánh sáng dịu dàng trên bề mặt và vòng tròn ẩn bên trong được khắc như một câu nói rằng trái tim anh ở đây.
Làm sao anh có thể quên được khi anh đứng trên chiếc du thuyền ở San Esteban hài lòng với bản kế hoạch được lập ra để kết thúc cuộc hôn nhân của họ. Làm sao nàng có thể quên được điều đó khi nàng quăng chiếc nhẫn trả anh với một sự khinh thường như sáng nay? Họ đã làm điều đó cùng nhau. Họ đã chọn những chiếc nhẫn này khi đôi tay họ quàng qua nhau và không quan tâm họ phải xuất hiện trong sự lãng mạn ngu ngốc hay ẻo lả như thế nào bởi vì họ đã quyết định khắc những câu nói ẩn trong chiếc nhẫn để cho chúng luôn được thoải mái khi ở cạnh làn da!
“Nói với tôi điều đó không có nghĩa gì.” Anh hạ xuống một lời thách thức gay gắt khi thấy mặt nàng bắt đầu tái đi. “Nếu em có thể chịu được mà bước đi và để lại chiếc nhẫn trên bàn thì tôi sẽ làm giống như thế. Nếu em không thể chịu được, hãy đeo nó vào và chúng ta sẽ nói về nơi chúng ta sẽ đến từ đây”
Lưỡi nàng lại làm cuộc tàn phá với môi nàng. Răng anh nghiến chặt để ngăn mình di chuyển đủ gần để cho lưỡi anh có thể theo sau trong sự kích động đó. Nàng là của anh, nàng càng sớm chấp nhận việc đó vấn đề của họ càng sớm giải quyết.
“Việc li dị –”
“Chiếc nhẫn,” anh nhắc nhở.
Nàng nuốt xuống một cách căng thẳng. Tâm trạng bắt đầu có tiếng xì xào với những sự đe dọa từ thách thức của anh và yêu cầu ngang bướng của nàng cần được đánh thức và đi ra.
Nhưng nàng không thể làm việc đó. Cuối cùng và ánh sáng lóe lên của sự giận dữ, nàng vươn tay, cầm lấy chiếc nhẫn và đeo trở vào tay mình.
Nó chui vào thật dễ dàng bởi vì đây là nơi là nó thuộc về. Ánh sáng tiếp theo là từ phía anh. “Vậy bây giờ thì sao? Chúng ta sẽ đến văn phòng của em để nói về mấy vụ dàn xếp li dị lần nữa nhé?”
Cái lưỡi gay gắt của nàng không giấu giếm được bất cứ điều gì. Nàng run lên và gần như sắp khóc. Nàng muốn anh. Nàng không muốn anh đi. Chiếc nhẫn của anh đã ở nơi thuộc về nó và đã lâu lắm rồi anh chưa từng cảm thấy tốt đẹp về bất cứ thứ gì như vậy. Cầm chiếc nhẫn, anh đeo vào nơi nó thuộc về và ngồi xuống với một tiếng thở dài.
“Không.” Anh trả lời câu hỏi. “Chúng ta sẽ đi đâu đó riêng tư hơn để nói chuyện.”
Ánh nhìn của nàng lộ ra sự khinh bỉ về lời đề nghị dối trá đó. Nàng biết anh đang tính làm gì. Nàng không có ngốc. “Thử lại lần nữa đi, Leandros,” nàng thì thầm một cách cay đắng.
“Bữa tối, vậy đi. Tối nay,” anh trả lời lại. “Chúng ta sẽ lái xe đến thành phố em thích ở trên núi. Ăn thức ăn ngon, uống sâm-panh và nhớ lại tất cả những điều tốt đẹp về cuộc hôn nhân của chúng ta.”
Sự châm chọc của anh đánh vào sự bình tĩnh của nàng với cuộc sống, và anh đang hài lòng với những thứ đang xảy ra bởi vì nó chính là tâm trạng mà anh đang thúc đẩy. Làm Isobel nổi cơn thịnh nộ và bạn sẽ đạt được mục tiêu dễ dàng, bởi vì một khi thái độ cảnh giác bị đốn ngã thì tất cả cũng sẽ ngã theo. Vì thế anh thư giãn và chờ đợi sự châm chọc, cái hay là gì? Đến đả kích lại anh đi. Nhưng thứ anh nhận được đã quẳng anh đi một cách hoàn toàn.
“Xin lỗi anh yêu,” nàng kéo dài. “nhưng hôm nay em có hẹn rồi.”
Giống như sự bình tĩnh đang bỏ rơi anh. Con sư tử trong anh gầm lên. Anh trả đũa với một vết rạch sắc bén và độc ác. “Và tôi đang định hủy cuộc hẹn với Dianatha để đi với em. Nhưng – không vấn đề gì, em có thể mang theo gã tình nhân của em, chúng ta sẽ chơi tay bốn. Có lẽ chúng ta sẽ về nhà với những người tình khác nhau. Ai biết được?” anh thêm vào một cái nhún vai. “Có lẽ tôi nên nói điều này với Dianatha và mọi rắc rối của tôi sẽ được giải quyết.”
Anh biết ngay lúc anh ngậm miệng lại là lúc anh đã phạm một sai lầm chiến thuật tồi tệ. mặt nàng tái đến mức anh nghĩ nàng có thể ngất đi và đôi mắt nàng kiên trì chống cự như hai hồ nước xanh đầy đau khổ. Nàng đứng dậy, không giận dữ, nhưng đôi chân không ủng hộ nàng.
“Tôi đang định nói đến mẹ tôi.” Nàng thở ra, và lần này nàng thực sự bước đi.