Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

chương 87: tâm ý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ninh Tuyết gượng cười gật gật đầu nhưng ánh mắt vẫn hướng về An Thành, thấy An Thành vẫn chẳng màn để tâm Ninh Tuyết cũng đành quay lưng đi vào trong, ngay lúc này An Thành quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ thong dong bước đi của Ninh Tuyết, An Thành trong lòng càng khó chịu, thầm nghĩ:

- Muội cứ như thế mà bước đi sao, Ninh Tuyết?

Ninh Tuyết quay lưng bước đi mà chẳng màn tới An Thành cùng Minh Nguyệt, càng nghĩ An Thành càng tức giận đến mức không thể khống chế được cảm xúc nữa An Thành bỏ mặc tất cả mà chạy đến lần nữa nắm chặt bàn tay Ninh Tuyết rồi kéo đi trước mắt Minh Nguyệt, Ninh Tuyết bất ngờ liền khựng người lại nói:

- An Thành khoan đã… Hứa nương tử…

Lúc này trong mắt An Thành chẳng còn ai khác ngoài Ninh Tuyết, An Thành một mực giữ chặt bàn tay Ninh Tuyết không buông nói:

- Ta không quan tâm, mau, đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với muội.

Dứt lời An Thành kéo Ninh Tuyết đi, Minh Nguyệt đứng nhìn Ninh Tuyết bị kéo đi ngang mặt trong lòng cũng đùng đùng sôi sục, hai tay siết chặt vào tay, răng nghiến chặt, ánh mắt hình viên đạn hướng theo bóng lưng của Ninh Tuyết, Minh Nguyệt khẽ nói:

- Hạ Ninh Tuyết, tại sao… tại sai… hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng là cô, rốt cuộc một nữ nhi thấp kém như cô có gì mà khiến An Thành phải mê mẩn như thế chứ?

Không cam tâm để bản thân thua kém Ninh Tuyết, tâm ma trong Minh Nguyệt trổi dậy khẽ nói:

- Không được...!chỉ cần cô còn tồn tại thì trái tim của An Thành sẽ không thể thuộc về ta được, Hạ Ninh Tuyết… ta nhất định phải tìm cách để trừ khử cô.

Vừa dứt lời Minh Nguyệt nhớ lại những gì Hứa thái sử phụ thân của Minh Nguyệt từng nói với mình, Minh Nguyệt tức giận nói với Hứa thải sử:

- Hạ Ninh Tuyết chỉ là nữ nhi của một võ tướng tầm thường sao phụ thân không giải quyết luôn cô ấy, như vậy thì sẽ chẳng còn ai có thể cản trở người gây dựng đại nghiệp nữa rồi.

Lắng nghe những Minh Nguyệt nói Hứa thái sử mỉm cười khẽ lắc đầu rồi nói:

- Đứa con ngây thơ này của ta, ta giữ đứa trẻ này ắt có việc để dùng.

Minh Nguyệt tò mò vẫn không hiểu dụng ý của Hứa thái sử liền ngơ ngác hỏi:

- Người nói có việc cần dùng sao ạ, một tiện tì thấp kém như cô ta thì có giá trị gì cơ chứ?

Vừa nói Minh Nguyệt vừa tặc lưỡi khinh thường ra mặt nói tiếp:

- Sợ rằng con còn chê cô ta làm dơ bẩn chân con nữa đấy chứ.

Hứa thái sử mỉm cười tỏ ra bí hiểm rồi bước đến xoa xoa đầu Minh Nguyệt rồi nói:

- Ta bảo con là đứa trẻ ngốc quả không sai mà nhưng không sao từ từ rồi con sẽ biết thôi.

Minh Nguyệt nghe vậy liền khó chịu đẩy tay Hứa thái sử ra rồi nói:

- Người đừng xoa đầu con như vậy, con không còn là đứa trẻ nữa.

Hứa thái sử cười phá lên rồi đưa tay búng lên trán Minh Nguyệt một cái khiến Minh Nguyệt thét lên một tiếng, Hứa thái sử dịu dàng nói tiếp:

- Nuôi con trăm tuổi lo đến chín mươi chín năm, cho dù con có lớn như thế nào thì trong mắt ta con mãi chỉ là một đứa trẻ ngây ngô mà ta yêu thương nhất thôi.

Minh Nguyệt nghe vậy liền trầm tư hồi lâu rồi hỏi:

- Nhưng giữ cô ta lại phụ thân có sợ nguy hiểm không?

Hứa thái sử lần nữa cười ầm lên rồi tự tin nói:

- Một con cọp con miệng còn hôi sữa thì có gì mà đáng sợ chứ, huống hồ chi...!là cọp con hay là mèo con còn chưa biết nữa cơ mà.

Nhớ lại những lời Hứa thái sử nói lập tức cơn tức giận của Minh Nguyệt cũng nguôi ngoa ngay, Minh Nguyệt thở phào một tiếng rồi khẽ nói:

- Rồi sẽ có ngày ta bắt cô phải quỳ dưới chân mà van xin ta, Hạ Ninh Tuyết.

Dù là đã hết lòng đay nghiến Ninh Tuyết nhưng trong lòng vẫn còn ấm ức Minh Nguyệt quay lưng bỏ về.

Còn về bên kia thì An Thành trong lúc đang kéo tay Ninh Tuyết đi qua mấy con phố, Ninh Tuyết bực dọc hất văng tay của An Thành, An Thành quay người lại nhìn thấy nét mặt khó chịu của Ninh Tuyết, liền không nói không rằng ôm chằm lấy Ninh Tuyết khẽ nói vào tai của Ninh Tuyết:

- Muội đừng đối xử với ta như thế được không, ta thực sự không thể chịu nổi nữa, ta xin muội đấy.

Ninh Tuyết nghe thấy những lời đó của An Thành, tâm can mền nhũn, trong lòng có chút giao động, Ninh Tuyết đưa tay muốn ôm lấy An Thành, bỗng chốc phía xa Ninh Tuyết nhìn thấy có người lén lút quan sát, hoá ra đó là thuộc hạ của Hứa thái sử, Ninh Tuyết đắng đo hồi lâu chẳng còn cách nào khác, Ninh Tuyết đành nghiến chặt răng, trơ mắt nói:

- Xin lỗi huynh, Ninh Tuyết ngày ấy của huynh đã không còn nữa rồi, bây giờ trong ta chỉ còn là thù hận thôi, kẻ nào có thể giúp ta trả thù kẻ đó là bạn, kẻ nào ngăn cản ta ắt là thù.

Dứt lời Ninh Tuyết đưa tay kéo văng cánh tay của An Thành đi, rồi quay người bước đi, An Thành đơ người đứng chết lặng, Ninh Tuyết bước được hai bước liền quay lại nói:

- Đạo bất đồng bất tương di ngôn, tốt nhất sau này đừng đến làm phiền ta nữa.

An Thành đau lòng mà nhìn về phía Ninh Tuyết, trước khi rời đi Ninh Tuyết còn nhẫn tâm nói:

- Từ nay về sau ta và huynh...!nước sông không phạm nước giếng… cho dù mai này ta có ra sao cũng không liên quan đến huynh nữa… vậy đi… bảo trọng An Thành à.

Nói xong Ninh Tuyết bước đi trong lạnh nhạt, An Thành đau đớn nhìn bóng dáng rời đi của Ninh Tuyết, ngồi bệt xuống dựa vào tường, đưa tay che lại hai mắt, giọt nước mắt rơi xuống, Ninh Tuyết lòng đau thắt lại tự nhủ bản thân không thể quay đầu lại, tên thuộc hạ của Hứa thái sử nhìn thấy tất cả sau đó nhanh chóng quay về báo cáo mọi chuyện với Hứa thái sử.

Hứa thái sử nghe được sự việc trong lòng vui mừng khôn siết nói với thuộc hạ:

- Tốt lắm, rạn nứt giữa chúng càng lớn thì chúng ta càng có lợi.

Tên thuộc hạ đứng cạnh nghe vậy liền gật đầu tán thành, Hứa thái sử suy nghĩ hồi lâu rồi nói:

- Kêu người chuẩn bị kiệu ta muốn đến Hạ gia một chuyến.

Tên đó nghe vậy liền ngay lập tức đi chuẩn bị kiệu, Hứa thái sử đứng trong phòng mà vừa cười vừa đặc ý nói:

- Mọi chuyện đều đi đúng kế hoạch rồi...!thâu lương hoán trụ...!không cần biết Tây Đô có bao nhiêu nhân sĩ anh dũng… nhưng dưới sự lãnh đạo của một kẻ vô dụng thì cũng chẳng đáng bận tâm.

Hứa thái sử lập tức đến trước Hạ phủ, hạ nhân của Ninh Tuyết mau chóng mời Hứa thái sử vào đại sảnh người rót trà mời, người thì chạy mau vào thông báo cho Ninh Tuyết biết, Ninh Tuyết bước ra mỉm cười hành lễ thì nhanh chóng bị Hứa thái sử ngăn lại, hắn mỉm cười kêu Ninh Tuyết ngồi xuống bàn cùng hắn thưởng thức trà rồi nói:

- Không cần đa lễ như thế, mau đến đây ngồi xuống với ta, hôm nay ta không mời mà đến là có chuyện cần bàn với Hạ gia tiểu nương tử.

Ninh Tuyết gật đầu bước lại ngồi xuống bàn, Hứa thái sử ân cần rót ly trà để trước mặt và mời Ninh Tuyết uống nói:

- Quan hệ giữ chúng ta giờ đây, Hạ nương tử không cần quá gò bó đâu, cứ xem ta như trưởng bối trong gia đình là được.

Ninh Tuyết cũng mỉm cười đa tạ rồi nâng ly nhấp môi rồi để xuống bàn, nhìn thấy dáng vẻ uống ly trà không chút do dự của Ninh Tuyết, Hứa thái sử vui mừng gật đầu hài lòng, Ninh Tuyết thấy vậy liền hỏi:

- Không biết Hứa thái sử tìm tiểu nữ có chuyện gì vậy?

Hứa thái sử uống xong ngậm trà rồi nói:

- Ta muốn cùng ngươi bàn bạc về ngày khởi hành.

Ninh Tuyết không cần suy nghĩ mà quyết đoán nói:

- Hai ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành.

Hứa thái sử nhìn thấy dáng vẻ quả quyết của Ninh Tuyết liền nói:

- Được hai ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành tiến ra Tây Đô.

Hứa thái sử mỉm cười nhâm nhi tách trà tự mãn nghĩ:

- Ngươi tuyệt tình hơn ta nghĩ đấy Hạ Ninh Tuyết, nhưng… nhưng ta lại rất thích tính cách này của ngươi, chặt đứt đường lui của bản thân sao chắc hẳn ngươi sẽ không ngờ được nước đi đầy mạo hiểm này của ngươi cũng chính là tử lộ của người.

Vừa nói Hứa thái sử vừa nhìn lên bài vị của Hạ tướng quân rồi nhoẻn miệng cười nghĩ:

- Hạ Thiểm à uổng công người một đời anh dũng kiêu ngạo...!giang sơn mà ngươi dùng chính tâm huyết của mình gầy dựng rồi sẽ bị hủy trong tay nữ nhi của ngươi cả thôi… nếu như ngươi có linh thiên… nhất định phải mở to mắt mà chờ xem kịch hay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio