Vong Xuyên

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

By Kì

“Các người đang làm cái gì?”

Khuôn mặt người xuất hiện sau cây đào hoàn toàn xa lạ, vừa rồi trong yến tiệc tựa hồ chưa gặp qua, chỉ sợ chính là tiểu tiên không nhập lưu, lúc này đứng ở chỗ đó, nhìn Khai Dương với Thiên Hoàng, vẻ mặt hoảng sợ, thanh âm khi hỏi cũng có điểm run run, xem chừng đã nhận ra hai người là ai.

Khai Dương phản ứng lại trước tiên, y chỉ giãy giụa một cái rồi xoay người nhảy dựng lên, mặc kệ quần áo trên người còn chưa mặc, ánh mắt lạnh lùng, đầu ngón tay phá không xẹt qua, những chỗ lướt qua sáng lên một luồng ánh sáng màu vàng lợt, người trước mặt bộc phá vô thanh, Thiên Hoàng chỉ nhìn thấy phiến màu đỏ trước mắt, đến khi định nhãn lại, người nọ đã thẳng tắp đổ xuống.

“Khai Dương, ngươi…” Người ngã trên mặt đất chậm rãi hóa thành một lũ khói nhẹ rồi biến mất, Thiên Hoàng hoảng sợ nhìn Khai Dương đang im lặng nhặt quần áo tản mác dưới đất lên, trong lòng phát lạnh không nguyên do, chỉ cảm thấy người trước mắt đúng là hết sức xa lạ, lời nói nghẹn lại giữa cổ họng, không thốt ra được nữa.

Khai Dương khoác trường y lên người, mới hoãn thanh nói nhỏ: “Nếu không hạ thủ, hắn la lên, ngươi với ta…” Nói còn chưa dứt lời, y đột nhiên cương lại tại chỗ, đầu ngón tay dừng trên viên cúc áo cuối cùng, không ngờ có điểm run rẩy rất nhẹ.

Rừng đào không biết từ khi nào đã náo nhiệt lên, tiếng bước chân từ bốn phía truyền đến, chỉ chốc lát, tiên đạo khác nhau đã tụm năm tụm ba đứng đầy chu vi bên ngoài, thậm chí có người còn chỉ vào Khai Dương với Thiên Hoàng mà lén nghị luận.

“Hắn… lại vẫn nghĩ đến chuyện báo tin…” Khai Dương ngỡ ngàng nhìn những người đó, thật lâu sau mới nhẹ nhàng phun ra một câu vô ý thức.

Thiên Hoàng cũng đã đứng dậy, nhìn người bốn phía đang chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt từ từ chuyển tới người Khai Dương cùng chính mình.

Cả hai người đều nhếch nhác, Khai Dương thậm chí chỉ có một kiện trường y, so với chúng tiên gia phong phạm chung quanh thật giống như bùn đất, trong nhất thời, Thiên Hoàng chỉ có thể lung túng cúi mắt.

Khai Dương cũng cắn chặt răng, buông tay bên người, hơi nhướng mi cao đầu, nhìn chúng nhân phía trước chậm rãi nhường ra một lối đi, hai tiên tử tay áo phiêu phiêu đỡ một người đi tới, đó là chủ nhân của bàn đào yến kia, Vương Mẫu nương nương.

Đi thẳng đến chỗ cách hai người chỉ chừng năm sáu bước, Vương Mẫu ngừng lại, ánh mắt thản nhiên đảo qua người Khai Dương, lại dừng trên người Thiên Hoàng. Chung quanh đã im lặng, qua thật lâu mới nghe bà hòa hoãn nói: “Vừa rồi, là ai động thủ?”

“Ta.” Thanh âm của Khai Dương bình tĩnh giống như ngôn ngữ thường ngày.

“Khai Dương!” Trong đám người truyền đến một tiếng thét kinh hãi, Khai Dương hơi đưa mắt nhìn lên, liền thấy Dao Quang đứng ở bên ngoài mọi người, ánh mắt hoảng sợ nhìn mình.

Khai Dương cười cười, thu tầm mắt rồi cúi mắt đứng đó.

Vương Mẫu giống như không nghe thấy Dao Quang hô hoán, lặng im một hồi, lại nói: “Khai Dương Tinh Quân, giết chóc là tội đứng đầu trong các tội, ngươi không biết sao?”

“Tiểu tiên biết.” Thanh âm của Khai Dương vẫn bình tĩnh như nước.

Sắc mặt Vương Mẫu trầm xuống: “Như vậy, gây nên chuyện gì?”

Khai Dương hơi cúi mắt, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: “Giết người diệt khẩu.”

Chung quanh nhất thời xôn xao một hồi, Vương Mẫu nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, hồi lâu mới tĩnh lại, ánh mắt Vương Mẫu thủy chung dừng lại trên người Thiên Hoàng đang lặng im, rất lâu sau mới rốt cuộc mở miệng: “Hai người các ngươi, vì sao lại từ bàn đào yến lui ra đây?”

Khai Dương quay đầu nhìn Thiên Hoàng một chút, chỉ ảm đạm cười, không nói nữa, lại tự quay đầu đi, nhìn thẳng phía trước.

Dao Quang thấy y không nói lời nào, có chút nóng nảy: “Khai Dương chỉ là nhất thời không khỏe, muốn ra đây dạo một chút hòng được yên tĩnh…”

“Không ai hỏi ngươi!” Vương Mẫu quát một tiếng, Dao Quang chỉ có thể cắn răng ngậm miệng, Vương Mẫu nhìn chằm chằm Khai Dương một hồi, cuối cùng đảo mắt nhìn về phía Thiên Hoàng, lạnh lùng nói: “Thiên Hoàng, ngươi nói.”

Vương Mẫu vốn chính là trưởng bối của Thiên Hoàng, Thiên Hoàng luôn kính sợ bà, lúc này trong lòng bối rối, lại bị quát như vậy, Thiên Hoàng nhũn chân quỳ xuống, buột miệng nói: “Không phải, ta… Hắn… Là hắn câu dẫn ta!”

Trong nháy mắt, chung quanh lặng im như chết, sau một lát mới từ từ khôi phục lại, Thiên Hoàng há miệng, trong mắt cuối cùng để lộ ra một trận thất thố, phản xạ nhìn sang bên Khai Dương, nhưng Khai Dương chỉ đứng đó, vẫn không nhúc nhích, thậm chí không hề quay đầu nhìn y một cái, Thiên Hoàng lắc đầu cứng ngắc, nhưng không làm sao phát ra tiếng.

“Ngươi nói cái gì?” Vương Mẫu nhìn Khai Dương một cái, lại nhìn về phía Thiên Hoàng, trầm giọng hỏi.

“Không phải, không phải…” Thiên Hoàng liều mạng lắc đầu, hai mắt gắt gao nhìn lưng Khai Dương, muốn giải thích, lại chỉ có thể nói ra hai chữ kia, trong lòng càng thêm kinh hoàng, cuối cùng, trong mắt lại có lệ từ từ rơi xuống.

Vương Mẫu nhìn bộ dáng đó của y, hơi nhíu mày, thấp giọng nói: “Thiên Hoàng Đế Quân bị đả kích, cứ dẫn y đi trước đi.”

“Dạ!” Bốn phía có người trả lời, từ giữa chúng nhân đi tới đỡ Thiên Hoàng, Thiên Hoàng càng kinh hoàng, động thủ muốn phản kháng, người đến phản ứng nhanh hơn, lật tay chém vào sau gáy y, Thiên Hoàng chưa rên được tiếng nào thì đã ngất đi.

Khai Dương lúc này mới chậm rãi quay người qua, trên mặt lại có một tia cười yếu ớt, người đang đỡ Thiên Hoàng ngẩn ra, nhất thời cũng quên mất là phải đi, trơ mắt nhìn Khai Dương từng bước đến gần.

“Khai Dương Tinh Quân, ngươi làm cái gì?” Vương Mẫu quát khẽ một tiếng.

Nhưng Khai Dương giống không nghe thấy, chỉ đi đến bên cạnh Thiên Hoàng, nhắm mắt mỉm cười, chậm rãi đưa tay lên, nhón ống tay áo cẩn thận lau nước mắt còn chưa khô trên mặt Thiên Hoàng.

Chung quanh một mảnh tĩnh mịch, Khai Dương cũng giống như không nhìn thấy những người xung quanh, y lau cực chậm, thật lâu mới dừng tay, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Thiên Hoàng, khẽ than một tiếng, lẩm nhẩm nói: “Có cái gì phải khóc chứ, sai rồi chính là sai rồi, khóc thì có thể dùng để ngăn chặn cái gì đâu? Rõ là bộ dáng tiểu hài tử.”

“Khai Dương Tinh Quân!” Sắc mặt Vương Mẫu càng kém, bà quát lên một tiếng, ý bảo người kia dẫn Thiên Hoàng xuống.

Khai Dương nhẹ nhàng thu tay, quay người lại, trong mắt đã mất đi tinh thần, nhưng bên môi vẫn hàm chứa một mạt cười yếu ớt, càng làm cho gương mặt bình thường kia phủ lên một tầng ôn nhu khiến người ta kinh diễm.

“Khai Dương…” Dao Quang cũng sớm bị người ngăn cản, chỉ kịp gọi một tiếng Khai Dương, liền bị người bịt kín miệng.

Khai Dương giống như không hề nghe thấy, chỉ quỳ xuống hướng thẳng về phía Vương Mẫu, chậm rãi nói: “Khai Dương trái với thiên quy, vọng động , câu dẫn Đế Quân, lại vô cớ giết chóc, tự biết nghiệp chướng nặng nề, nay nguyện lĩnh tội.”

“Ngươi đã biết tội, ai gia cũng không muốn làm khó ngươi nữa. Lên Tru Tiên đài chặt đứt tiên căn rồi hạ phàm đi thôi, đời đời chịu khổ, thiếu niên chết yểu, kinh qua bách thế có thể vào luân hồi, sau đó… nếu ngươi còn có thể nhập đạo tu luyện, cũng có thể xếp vào tiên ban lần nữa.”

Khai Dương ảm đạm cười: “Tạ ơn nương nương, chẳng qua làm tiên… Khai Dương không ham thích.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio