CHƯƠNG
By Kì
Lại bị một câu chặn ngang, Thiên Hoàng đứng yên rất lâu, thủy chung không nói ra lời, Niệm Tích cũng không nói gì nữa, trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
Cuối cùng, Thiên Hoàng cúi đầu, thấp giọng nói: “Ta sẽ lại đến nữa.” Dứt lời bèn quay người, rón rén rời khỏi phòng, khẽ khàng đóng cửa lại.
Người trên giường trước sau không hề động đậy.
Chuyện gì rồi cũng sẽ có ngày nhạt đi. Một tháng sau, những người khách ra vào Xuân Mãn đường đều muốn gọi Niệm Tích, dường như tuyệt sắc khuynh thành kia chưa bao giờ biến mất; lại thêm một tháng nữa, trước cửa tiểu viện của Niệm Tích đã dần trở nên vắng vẻ, người ra vào cũng từ một thân hoa quý đổi thành xiêm y bằng vải thô; lại qua một tháng, Niệm Tích từ tiểu viện chuyển tới một gian phòng nhỏ phía sau Xuân Mãn đường, đến lúc này, trong Tô Châu thành đã không còn ai nhắc đến cái tên Niệm Tích trong lúc trà dư tửu hậu nữa.
Từ đầu chí cuối, chỉ có một người, thường xuyên đến Xuân Mãn đường, chỉ gọi mình Niệm Tích, vào phòng, đóng cửa, nhưng không giống như những người khác, vừa đưa người lên giường đã thổi đèn.
Niệm Tích không biết người này rốt cuộc có thân phận gì, có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy lại không làm gì, y chỉ biết người này tên là Thiên Hoàng, nói là kiếp trước nợ tình của y, kiếp này đến trả.
“Ta nghĩ, chuyển sang bên này rồi, ngươi sẽ không đến nữa.” Bên ngoài đã dần yên tĩnh trở lại, thấy Thiên Hoàng vẫn im lặng bôi thuốc lên những vết thương trên người mình, Niệm Tích rốt cuộc không nhịn được, làm bộ như không chút để ý mà nói.
Thiên Hoàng cười cười, động tác trên tay không ngừng: “Chỉ cần ngươi còn ở đây, ta vẫn sẽ đến.” Giống như trầm mặc một chút, y mới thấp giọng nói tiếp, “Ta có thể chuộc thân cho ngươi, những chuyện về sau, ta cũng sẽ chống đỡ cho ngươi, ngươi đi cùng ta, được không?”
Niệm Tích nở nụ cười: “Ba tháng trước nếu ngươi nói như vậy, nói không chừng ta còn có thể động tâm, thật sự. Nhưng hiện tại… ngươi xem, ta đã thế này, ngươi lại quá sạch sẽ, ta trèo cao không nổi.”
“!Keng” một tiếng, Niệm Tích giật mình, mãi đến khi mùi thuốc nồng nặc tỏa ra, mới ý thức được là bình thuốc Thiên Hoàng cầm trong tay đã rơi xuống đất vỡ nát. Y mở miệng, cuối cùng lại không hỏi ra lời.
Qua thật lâu, mới nghe Thiên Hoàng khẽ hỏi: “Vậy nếu ta nói ta không ngại? Ta không để ý tới bất cứ gì… ngươi chịu đi theo ta sao?”
“Nhưng mà ta để ý.” Thanh âm của Niệm Tích ở trong phòng có vẻ cao vút khác thường, tiếp đó hai người đều lặng im.
Không biết qua bao lâu, Thiên Hoàng mới đứng lên, miễn cưỡng mỉm cười: “Xong hết rồi.”
“Thuốc của ngươi thật tốt, luôn một hai ngày là khỏi toàn bộ. Nếu ngươi không đến, vết thương của ta thật không biết phải kéo dài tới khi nào nữa.” Niệm Tích thoải mái cười nói, giống như không nghe ra áp lực trong lời nói của Thiên Hoàng. “Ba ngày… A, ba ngày sau sẽ là năm mới rồi nhỉ? Ngươi phải về nhà chứ?”
Sau một lúc lâu mới hiểu được ý của Niệm Tích, Thiên Hoàng vội vàng nói: “Ta sẽ còn đến nữa, trừ tịch ngày đó đến thủ niên cùng ngươi, có được không?”
Cảm xúc trên mặt Niệm Tích tựa hồ có gì không giống, cũng chỉ là lóe lên mà qua, y cười cười: “Không cần về nhà à? Trừ tịch… phải là ngày đoàn viên. Trong nhà có cha mẹ kiều thê chứ?”
Thiên Hoàng không trả lời, y đi đến cạnh cửa, chỉ lặp lại một câu: “Ta trở về, trừ tịch ngày đó sẽ đến thủ niên cùng ngươi.” Dứt lời, tựa như không dám chờ câu trả lời của Niệm Tích, vội vàng bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Niệm Tích im lặng ngồi đó, thật lâu sau, y mới khe khẽ gợi lên nét cười yếu ớt, đã có lệ dọc theo hai má chậm rãi rơi xuống: “Cám ơn.”
Trừ tịch ngày đó sẽ đến thủ niên cùng ngươi.
Trừ tịch ngày đó, Niệm Tích lại thủy chung không đợi được Thiên Hoàng.
Sắc trời đã hơi sáng, tiếng pháo suốt đêm chưa ngừng trong thành Tô Châu dần thưa thớt, Thiên Hoàng đi vào từ cửa chính, làm thủ thuật che mắt kẻ khác, trực tiếp xuất hiện ở ngoài phòng của Niệm Tích, ngay cả cửa cũng không gõ, đẩy cửa xông thẳng vào.
Trong phòng một mảnh hỗn độn, dưới đất, trên giường, thậm chí là trên sa trướng đều nhiễm đầy vết máu, có một người trần như nhộng nằm trên giường, thân thể tựa hồ hơi co rút.
“Niệm…” Thiên Hoàng lời còn chưa nói xong đã nghẹn lại bên môi, sắc mặt thoáng biến đổi, y bước đến bên giường, nhìn Niệm Tích mình đầy thương tích trước mắt, bàn tay vươn ra cũng có điểm phát run.
Vết roi trên người có một số đã biến thành màu đen, xương cổ tay dường như đã bị bẻ gãy cả, trên đùi là máu huyết lẫn lộn, Thiên Hoàng không dám nhìn đến thương thế ở hạ thể của y nữa.
“Thiên Hoàng…” Tuy rằng rất khẽ, nhưng người trong lòng quả thực đang kêu tên mình.
Ánh mắt Thiên Hoàng từ từ nhiễm lên vẻ thống khổ vô pháp ngăn chặn, qua một lúc lâu, y mới nắm chặt tay, áp chế nỗi xúc động muốn sử dụng pháp thuật, khẽ gọi một tiếng: “Niệm Tích.”
Thần chí của Niệm Tích tựa hồ đã có phần không còn tỉnh táo, qua một lúc, Thiên Hoàng mới miễn cưỡng nghe y thấp giọng nỉ non: “Nói phải… cùng ta, thủ niên…”
Lại thất ước rồi.
“Xin lỗi… xin lỗi…” Nước mắt không thể khống chế rơi xuống, Thiên Hoàng chỉ cẩn thận ôm lấy người trong lòng, càng không ngừng lặp lại lời giải thích, vì lỡ ước định thủ niên, vì… rất lâu trước kia, mình đã làm trái lời hứa.
“Thiên Hoàng…” Niệm Tích thấp giọng kêu tên y, tựa như than thở, “Tại sao lại đối với ta… tốt như vậy chứ? Ta từng hỏi, ngươi là, cái người đội, đội mặt nạ kia, đúng không?”
Thiên Hoàng chấn động, thật lâu cũng không nói ra lời. Niệm Tích lại đột nhiên cứng đờ toàn thân, tiếp đó không ngừng co giật, trên mặt hiện lên sắc đỏ khác thường, hô hấp cũng càng lúc càng dồn dập.
“Niệm Tích, Niệm Tích?”
“Dược, dược… hắn, còn, hạ, dược…” Biểu tình của Niệm Tích từ từ trở nên mơ màng, hô hấp dồn dập, hơi thở lại yếu dần.
Thiên Hoàng đột nhiên hiểu ra, trên người Niệm Tích còn có thôi tình dược chưa tan hết. Nhưng mà, thân thể bị thương đã không có khả năng thừa nhận một lần tình sự nữa. Việc y có thể làm, chỉ có lựa chọn mà thôi.
Nhìn y nhận hết sự tra tấn của tình dược rồi từ từ tắt thở, hoặc là tự tay giết y.
“Giết, giết ta… giết ta đi…” Niệm Tích giống như không nhẫn nại được nữa mà kêu ra tiếng, không thể khống chế mà hơi ngửa đầu ra sau, môi dưới đã bị y cắn nát.
Thiên Hoàng vung tay lên, nhưng bàn tay cương lại giữa không trung. Tiếng rên rỉ trong cổ họng cùng vẻ thống khổ trên mặt Niệm Tích giày vò tâm y từng chút từng chút.
Thay đổi mệnh của y, cũng bất quá là khiến y đổi lấy một phương thức càng thống khổ hơn mà chết đi thế thôi. Đây là thiên phạt, không ai có khả năng nghịch thiên.
Bên tai vang lên lời nói quen thuộc mà xa lạ, một lần lại một lần, bởi vì không tin nên kết quả là chỉ có thể trơ mắt nhìn y chống đỡ.
Rõ ràng người sai chính là mình.
Rõ ràng từ trước đến nay người sai đều chỉ là mình.
“Thiên Hoàng… Là, là ngươi đúng không?” Thanh âm của Niệm Tích càng lúc càng nhỏ, lại giống như có thêm một phân thanh minh, “Giết ta, giết ta đi.”
Tay Thiên Hoàng hạ xuống, bàn tay mang theo pháp thuật để chữa khỏi đã đổi thành một thanh chủy thủ sắc bén, chủy thủ ba tấc, ngập thẳng vào ngực.
“Cám ơn…” Vẻ thống khổ trên mặt Niệm Tích từ từ tán đi, bên môi là nét cười cực đạm, thanh âm của y càng lúc càng thấp, Thiên Hoàng phải kề đến rất gần, mới nghe được rõ ràng. “Còn có, ta dường như, đã yêu… đáng tiếc…”
Sau đó không còn tiếng động nữa.
Chỉ có câu nói nhẹ như thì thầm kia là quấn quanh bên tai, thủy chung chưa tận.
Dường như, đã yêu… đáng tiếc…
Bách thế luân hồi, nhiều lần trải qua kiếp nạn, đứng xa xa mà trông coi, hoặc là gần ngay bên cạnh, đều chỉ có thể trơ mắt mặc y yêu người khác, đầy người tình thương, mãi đến giờ phút này, lại nói như thế, đáng tiếc.
Bốn phía tựa hồ đến cả gió cũng đã yên tĩnh.
“A…”