Lúc nhỏ đã từng mơ thấy mình mặc hỉ phục cùng y thành hôn.Giờ đây vẫn là bộ hỉ phục đỏ tươi nhưng tâm trạng đã không còn là của ngày xưa.
Ngồi trong phòng cô tịch một mình,cánh cửa đẩy ra,y không mặc hỉ phục mà là một bộ lam y,giật phăng miếng voan xuống đất,y cười mỉa
-Cũng xinh đẹp quá nhỉ?
-Đa tạ ngài đã khen
Y đưa nàng một ly rượu,rồi nhàn nhạt lên tiếng
-Uống đi
Nàng cầm rồi uống cạn,bỗng trong người nóng bừng lên như có ngọn lửa thôi thúc,miệng một hồi run rẩy
-Ngài cho ta uống gì?
-Một chút xuân dược thôi
Cả người nàng đờ đẫn,mồ hôi lạnh túa ra như mưa,hai bàn tay nắm chặt.Y cho nàng uống thứ ấy để làm gì chứ?
-Ngài làm vậy là có ý gì?
Hắn một hồi cười lớn
-ý gì sao,vậy ngươi nghĩ là ý gì,còn không mau cởi đồ
Nàng như một ngươi câm điếc mà không nhúc nhích,chỉ có nàng mới biết tâm trạng nàng giờ đây đảo loạn như thế nào.
Thấy nàng không cử động,y phẫn nộ bước tới gần rồi đè nàng xuống
-Ngươi không cởi vậy ta sẽ cởi,còn không cởi ra sao
Nằm dưới thân y nàng một hồi vùng vẫy,gào khóc toáng lên
-Đừng mà,ta không muốn,dừng lại đi,xin ngài mà,..
Dùng hết sức bình sinh nàng đẩy y thật mạnh,y một hồi xiểng liểng rồi đứng dậy,nhìn người con gái trên giường chỉ còn độc chiếc áo yếm với cái quần đùi đang sợ hãi còn có một chút...căm phẫn nhìn y.Được lắm,dám dùng cả ánh mắt đó để nhìn y,hay cho ngươi Tả Linh Lan.
Chát.Một cái tát giáng trực tiếp vào má nàng,từ khóe môi vài giọt máu đọng lại,trên má in hằn dấu năm ngón tay
-Ngươi nghĩ ta ham muốn ngươi sao?Phi,ta nói ngươi biết vừa thấy ngươi là ta đã chán chét muốn giết chết ngươi rồi,ta muốn ngươi chịu cảm giác giống như mười năm trước ngươi đã khiến ta phải chịu.
Nàng cười thê lương,dùng cả mười năm theo đuổi y y lại cho rằng mười năm đó là cực hình.Vậy cũng tốt,ít nhất coi như y đã dập tắt hy vọng của nàng,y sẽ vì mười năm đó mà tha cho nàng.
Đời người như giấc mộng,khó mà giữ được dài lâu
Lưới tình sai do đâu,ai hiểu nỗi sầu trong lòng.