Tạ Kỷ Bạch ôm đồ ăn vặt Đường Tín mua cho, Đường Tín cầm vé soát vé rồi đi vào, Tạ Kỷ Bạch cảm giác hai người bọn họ thật là lạ, nhất là mình đang ôm đồ ăn vặt…Bên kia có một cặp tình nhân không biết đang cười cái gì, cô gái nhỏ giọng nói: “Anh xem kia, hai người đàn ông.”Phỏng chừng đang nói hai người bọn họ.Đường Tín rất thong dong, lúc soát vé còn lấy tay để lên hông của Tạ Kỷ Bạch, vỗ một cái nói: “Đi, chỗ phía trước bên tay phải.”Còn có năm phút đồng hồ là phim bắt đầu, lúc này đã tắt đèn, trên màn hình lớn đang phát quảng cáo.
Ghế tình nhân tương đối ít, nhưng mà gần như ngồi chật kín, thật nhiều người.Hai người bọn họ vừa lúc ngồi ở bên cạnh cửa, đi vào liền tìm được chỗ ngồi ngồi xuống.
Tạ Kỷ Bạch híp mắt nhìn lên, Lâm Nhạc Điềm và bạn trai an vị tại cách bọn họ ba hàng ghế, nhưng nhìn cũng rất rõ ràng.Tạ Kỷ Bạch ngồi xuống, sửng sốt một chút, hóa ra đây chính là ghế tình nhân.
Vị trí của họ thông với nhau, giống như là một cái sô pha, ở giữa không có tay vịn ngăn cách, đích xác rất thích hợp cho tình nhân…Sô pha này tất nhiên là không quá rộng, Đường Tín và Tạ Kỷ Bạch ngồi xuống, suýt nữa vai chạm vai, căn bản không có chỗ hở.
Lại nhìn sang những người khác, đều là ngồi kiểu bạn trai ôm bạn gái vào lòng, như vậy khiến vị trí rộng rãi hơn hẳn.Tạ Kỷ Bạch hiện tại chỉ có thể may mắn hình thể của mình không béo lắm, nếu không hai người bọn họ thực sự phải ngồi lên nhau mất.Phim điện ảnh rất nhanh bắt đầu, là một bộ phim tình cảm D, nói cái gì Tạ Kỷ Bạch hoàn toàn không hiểu, cũng không có chú ý lắm.Nói thật ra, cậu vẫn thật không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ tới rạp xem phim.“Đói thì ăn đi, tôi theo dõi bọn họ.”Đường Tín bỗng nhiên tiến đến bên tai cậu, cực kỳ nhỏ giọng nói chuyện với cậu.Tạ Kỷ Bạch cảm giác được một luồng khí nóng, thoáng cái thổi vào trên cổ và lỗ tai của mình.
Cậu chưa có chuẩn bị nên thân thể run run một cái, sau đó mở to hai mắt quay sang nhìn Đường Tín.Bởi vì bọn họ cách quá gần, Tạ Kỷ Bạch vừa quay đầu, hai người chóp mũi thiếu chút nữa chạm nhau, môi cũng sát lại.Tạ Kỷ Bạch lập tức lùi lại, lo lắng nhìn Đường Tín mấy giây, mới gật đầu.Trong rạp chiếu phim quá tối, biểu cảm trên mặt Đường Tín cậu không thấy rõ lắm, nhưng khóe miệng hơi nhếch biểu lộ ý cười, thoạt nhìn tâm tình không tệ.Tạ Kỷ Bạch đích xác đói bụng, nhanh chóng ăn một cái hotdog, sau đó Đường Tín đưa cho cậu một gói snack.Tạ Kỷ Bạch lúc ăn nhìn rất nhã nhặn ưu nhã, tuy rằng đã đổi thành thường phục, nhưng mà tay vẫn đeo găng trắng, mang bao tay cầm hotdog, như vậy có chút dễ thương.Đường Tín tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt vẫn nhìn Lâm Nhạc Điềm phía trước, nhưng thỉnh thoảng lại liếc sang Tạ Kỷ Bạch bên người.Nếu như bây giờ có thể được gọi là hẹn hò, vậy thì khiến lòng càng thoải mái hơn.Lâm Nhạc Điềm lúc này đang tựa vào bạn trai xem phim điện ảnh, hai người phỏng chừng cũng không phải vì thích bộ phim này nên mời đến xem.
Xem không được lâu lắm, thì bắt đầu ôm hôn.Tạ Kỷ Bạch nhịn không được nhíu nhíu mày.Loại phim tình cảm này kỳ thực rất chán, Đường Tín nghe nhân vật nữ chính khóc tỏ tình không biết lần thứ mấy, đều sắp không chịu được nữa.Hơn chín mươi phút, thấy cũng sắp kết thúc.
Tạ Kỷ Bạch có chút mệt mỏi, hoàn cảnh tối thế này, thật sự là rất thích hợp đi ngủ, nhất là thỉnh thoảng còn có âm nhạc thư giãn.Ca khúc kết phim rốt cục vang lên, nhưng mà bên trong rạp chiếu phim đèn còn chưa bật sáng.
Có lẽ bộ phim này quá chán, rất nhiều đôi tình nhân đã sờ soạng mà đi ra.Ngay cạnh cửa ra vào là Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín, còn lỗi ra thì lại là chỗ góc trái đối diện bọn họ.“Đi thôi.” Tạ Kỷ Bạch bỗng nhiên nói.Lâm Nhạc Điềm trước mặt đã đứng lên, chen trong đám người cùng bạn trai.Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín muốn nhanh tróng chen qua, nhưng mà hiển nhiên là không được, phía trước cũng không thiếu người chen chúc, căn bản không thể qua được.“Mày làm cái gì đấy?”Bỗng nhiên, bạn trai Lâm Nhạc Điềm không vui nói một câu.Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn bọn họ, Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín lập tức cảnh giác, cũng nhìn qua.“Không sao.” Lâm Nhạc Điềm cười một cái nói, “Anh ta không cố ý.”“Thực sự là xin lỗi.” Một người đàn ông nói.Lúc này nhạc kết phim đã phát xong, đèn trong rạp sáng lên, Tạ Kỷ Bạch có thể thấy rõ ràng.Phát sinh tranh chấp với bạn trai Lâm Nhạc Điềm chính là người đàn ông mặc áo gió lúc nãy, bọn họ gặp qua ở cửa soát vé, bởi vì quên mất vé ở chỗ nào, còn bị đôi tình nhân phía sau khinh bỉ.Người đàn ông kia quay lưng lại, căn bản không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng mà nghe giọng nói, phải là một người hòa nhã lại có tính tình tốt.Người đàn ông nói xin lỗi, Lâm Nhạc Điềm không thèm để ý, người đàn ông kia liền đi.“Chuyện gì xảy ra?” Đường Tín nhẹ giọng hỏi.“Không biết.” Tạ Kỷ Bạch nói.Đường Tín nhíu mày, nói: “Lâm Nhạc Điềm trong tay có cái gì đó.”“Vật gì vậy?” Tạ Kỷ Bạch ngẩn ra.Lâm Nhạc Điềm và bạn trai , tiếp tục theo dòng người đi ra ngoài.
Đường Tín mắt rất tốt, thấy trong tay Lâm Nhạc Điềm nắm một vật gì đó đang phản quang lại.“Lúc trước cô ta hình như không cầm thứ kia.” Đường Tín nói.Chẳng lẽ là người đàn ông mặc áo gió kia đưa cho cô ta?Tạ Kỷ Bạch lập tức tìm kiếm khắp nơi, nhưng mà người đàn ông mặc áo gió vừa ở bên cạnh Lâm Nhạc Điềm, hiện tại đã không thấy, có thể là đã ra khỏi rạp.Tạ Kỷ Bạch trong lòng sinh ra cảm giác kì quái.Người đàn ông mặc áo gió màu xám…Cậu nhớ tới chuyện xảy ra ở cửa sóa vé.Trên mặt Tạ Kỷ Bạch lộ ra một biểu cảm kinh ngạc, lôi kéo cánh tay Đường Tín, nói: “Anh cản Lâm Nhạc Điềm và bạn trai lại, chờ tôi quay về.”“Tạ Kỷ Bạch!”Đường Tín gọi cậu, nhưng Tạ Kỷ Bạch đã nhanh chóng chen về phía trước, rời khỏi đoàn người, sau đó chạy thật nhanh ra ngoài cửa.Có người đột nhiên chạy ra, mọi người hình như cũng rất giật mình, nhịn không được nhìn qua Tạ Kỷ Bạch mấy lần, Lâm Nhạc Điềm cũng nhìn qua, thấy là Tạ Kỷ Bạch thì sửng sốt, vội vã lôi kéo bạn trai của mình.Đường Tín nhìn lên, lập tức bước đôi chân dài, chen tới bên người Lâm Nhạc Điềm, nói: “Lâm tiểu thư.”“Anh là ai?”Lâm Nhạc Điềm khi ra ngoài bị chặn lại, cô ta chưa gặp Đường pháp y, cho nên cũng không biết anh là cảnh sát, cảnh giác hỏi.Đường Tín rút từ trong túi ra giấy chứng minh, nhanh chóng để Lâm Nhạc Điềm nhìn thấy, nói: “Rất xin lỗi, làm lỡ một chút thời gian của Lâm tiểu thư.”Lâm Nhạc Điềm rất mâu thuẫn, nói: “Tôi còn có chuyện, không có thời gian phí phạm với các người.”“Các người làm sao thế? Sao cứ tới tìm phiền toái?” Bạn trai Lâm Nhạc Điềm cũng cảm thấy khó chịu.Lâm Nhạc Điềm vẫn trang điểm đậm, vẻ mặt không vui.
Đường Tín nhịn không được cẩn thận xem xét khuôn mặt của cô, thật là nhìn không ra có chỗ nào giống với Lưu Huynh Bối vừa tối tăm vừa tự ti kia.Đường Tín đã sớm nghe nói, phụ nữ khi trang điểm đậm và không trang điểm khác nhau một trời một vực, trước đây anh không tin, bây giờ thực sự là phải cảm thán.Tạ Kỷ Bạch đi ra ngoài, lối đi ra rất trống trải, phía trước có hai ba người, liếc mắt là có thể thấy rõ, căn bản không có người đàn ông mặc áo gió màu xám kia.Tạ Kỷ Bạch chạy về phía trước, đi ra khỏi lối ra, trực tiếp ra khỏi rạp chiếu phim, đẩy ra cửa chính thủy tinh, đã đến tòa nhà bên ngoài.Hiện tại thời đã muộn, bên ngoài mặc dù có đèn đường, nhưng vẫn có chút tối, người qua lại rộn ràng, cũng không có người đàn ông mặc áo gió màu xám.Tạ Kỷ Bạch đứng bên ngoài hai phút, cuối cùng vẫn đi trở về, dù sao Đường Tín còn ở bên trong, còn có Lâm Nhạc Điềm kia.“Thế nào?”Đường Tín thấy Tạ Kỷ Bạch trở về, lại hỏi.Tạ Kỷ Bạch lắc đầu, nói: “Không đuổi kịp.”Lâm Nhạc Điềm bộ mặt tức giận, nhưng mà nghe được Tạ Kỷ Bạch nói, lại thở ra một hơi.Tạ Kỷ Bạch nói: “Lâm tiểu thư, mời cô theo chúng tôi về cục cảnh sát.”Lâm Nhạc Điềm tuy rằng không muốn, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể theo bọn họ đi vào trong cục.Lúc này trong cục đã không có ai, dù sao thời gian đã quá muộn.Đường Tín đưa Lâm Nhạc Điềm và bạn trai vào hai phòng thẩm vấn, sau đó đi tới, rót cho mình một ly cây cà phê, hỏi: “Đội phó, cậu lúc nãy đi tìm người đàn ông mặc áo gió màu xám đó?”Tạ Kỷ Bạch gật đầu, cũng rót cho mình một ly nước, nói: “Đúng, thế nhưng không đuổi kịp.”Tạ Kỷ Bạch suy nghĩ một chút, nói: “Anh có cảm thấy người kia rất kỳ quái hay không.”Đường Tín nói: “Đội phó phát hiện cái gì?”Tạ Kỷ Bạch nói: “Lúc soát vé, Anh có quan sát hắn ta không?”Đường Tín gật đầu, người đàn ông kia quên mất để vé xem phim ở đâu, nhưng mà điều đó không nói rõ cái gì, dù sao thói quen vứt bừa bãi, rất nhiều người đều có.Tạ Kỷ Bạch lúc đầu cũng cho là như vậy, thế nhưng nhớ lại, đã cảm thấy có chỗ nào không đúng.Hiện tại vé xem phim có thể mua trên mạng, rồi tới rạp chiếu phim tự đến chỗ máy móc in vé ra, như vậy tương đối dễ dàng, không cần xếp hãng.
Nhưng mà vé mua như vậy và vé mua ở quầy bán vẽ, có bề ngoài khác nhau.Tạ Kỷ Bạch khi đó không suy nghĩ nhiều, chỉ là nhìn thoáng qua.
Vé trên tay người đàn ông áo xám kia, hiển nhiên là mới mua ở chỗ bán vé, hẳn là mua chưa được lâu, mới chớp mắt mà đã quên được để vé ở đâu thì thật khiến người khác kinh ngạc.Sau đó người đàn ông kia rút trong túi ra một quyển sổ, mà lúc hắn ta xem quyển sổ đó, thì nhớ ra vé để ở chỗ nào, từ trong túi áo đằng trước lấy ra vé.
Chờ lúc hắn ta soát vé xong, còn lấy bút ra, ghi chép gì đó trên quyển sổ.Đường Tín nhíu mi, nói: “Ý của cậu là…”Tạ Kỷ Bạch nói: “Anh có nghĩ là, hắn ta giống như người mắc bệnh mất trí nhớ ngắn hạn?”.