Peter Crentch lái xe rẽ vào bên đường. Chiếc Vega cam đời nảy lên trên bờ đường gồ ghề, rồi dừng trước nghĩa địa trải dài phía bên kia đường. Peter bóp thắng tay, liếc mắt kiểm tra trong kính hậu xem mái tóc nâu hung có đúng nếp không rồi cúi người chui ra khỏi xe. Với chiều cao một mét tám mươi lăm, Peter khá hài lòng về ngoại hình.
Peter vòng nhanh ra phía sau, mở cốp, lục lạo bên trong, rút ra một cánh tay. Một cánh tay dài, nặng, đầy lông, có cơ bắp khoẻ mạnh và mềm dẻo như của một vận động viên thể dục. Ngoại trừ là cánh tay không tận cùng bằng một bàn tay, mà bằng chân thú. Peter băng qua đường, cánh tay đu đưa nhẹ theo nhịp bước.
Đột nhiên Peter đứng lại nhìn đồng hồ. Chín giờ. Ái da. Peter có hẹn với Hannibal lúc tám giờ sáng nay.
Chỉ còn kịp gọi điện thoại nhanh? Nhưng phải tìm cho ra chỗ điện thoại gần đây nữa. Peter nhìn xung quanh nghĩa địa. Có rồi! Cách đó khoảng một trăm mét, có buồng điện thoại trong một trạm đổ xăng cũ bỏ hoang.
Vẫn vác theo cánh tay lông lá, Peter đến buồng địện thoại, nhét một đồng hai mươi lăm cent vào máy, quay số.
Sau hai hồi chuông, một giọng quen thuộc trả lời:
- A-lô! Văn phòng Ba Thám Tử Trẻ. Hannibal Jones nghe đây.
- Hannibal ơi, Peter đây. Mình đã cố gọi cậu nhiều lần sáng nay.
- Mình biết - Hannibal nói.
Mình biết. Đây là từ ưa thích của Hannibal.
- Thế làm sao cậu biết được? - Peter đáp - Cậu quên bật máy trả lời tự động mà!
- Thứ nhất mình không quên - Hannibal ung dung chỉnh lại - Máy trả lời tự động bị cháy bởi vì mình đã làm đứt mọi cầu chì trong xưởng! Thứ nhì, mình biết cậu sẽ gọi điện thoại cho mình, bởi vì mình vận dụng khả năng suy luận lôgíc. Cậu bị trễ, điều này có nghĩa là: đã xảy ra chuyện quan trọng.
Peter như tưởng tượng thấy Hannibal đang ngồi ở bàn viết bằng sắt cũ kỹ trong chiếc xe lán cổ xưa nơi Ba Thám Tử Trẻ đặt bộ tham mưu. Có lẽ Hannibal đang ngồi thoải mái trên ghế xoay bận bịu với một trong những công việc ưa thích: gõ máy vi tính để thực hiện một hệ thống giám sát mới, hoặc miệt mài nghiên cứu một quyển sách chế độ ăn kiêng với hy vọng giảm bớt vài ký lô dư thừa.
- Đúng! - Peter thừa nhận - Cậu đã đoán đúng, như thường lệ. Đúng là có chuyện xảy ra. Không những quan trọng, mà vĩ đại. Cậu thứ đoán xem hiện mình đang ở đâu?
Rồi Peter nói tiếp ngay, để không cho Hannibal cơ hội đoán ra:
- Mình đang ở nghĩa địa Dalton, gần Huntington Beach, và mình đang mang theo cánh tay đặc biệt mà ba mình thiết kế cho tập phim mới trong bộ phim Nghẹt Thở II.
- Hừm - Hannibal kêu.
- Cậu có tưởng tượng rằng đúng hai phút nữa, mình giao cánh tay cho nhà đạo diễn Jon Travis - Peter vội nói thêm - Chưa hết. Ba nói rằng có thể Travis sẽ có việc cho mình. Cậu nghĩ sao? Hết xảy chưa?
- Hết xảy. Nhưng cậu hãy cẩn thận nhé - Hannibal nói với vẻ bí ẩn lên.
- Ý cậu muốn nói gì? - Peter chau mày hỏi.
Peter cảm thấy bất ngờ trước lời cảnh cáo của bạn.
- Ý mình muốn nói có những chuyên lạ lùng xảy ra trong quá trình quay tập đầu tiên Nghẹt Thở I.
- Chính xác là những chuyện gì? - Peter tò mò hơn hỏi.
Nhưng trước khi Hannibal kịp trả lời, đồng hai mươi lăm cent đã rơi vào máy.
- Ta sẽ nói chuyện thêm sau - Hannibal nói - Mình biết cậu hết tiền rồi.
Rồi Hannibal gác máy.
"Rõ ràng Hannibal có trí thông minh trên mức trung bình nhiều, Peter tự nhủ trong khi trở về nghĩa địa. Nếu không Hannibal đã không là thám tử trưởng. Nhưng không hiểu làm thế nào Hannibal biết được rằng mình hết tiền? Và Hannibal muốn nói gì khi đề cập đến những chuyện lạ lùng xảy ra trong quá trình quay tập đầu tiên Nghẹt Thở I?"
Peter băng qua đường, đi xuống đoạn dốc trồng cỏ dẫn đến nghĩa địa. Khi còn nhỏ, Peter hay sợ những chỗ như thế này. Nhưng nỗi sợ này thuộc về tuổi thơ ấu. Ngoài ra nghĩa địa này không có gì là rùng rợn cả, bởi vì nó rất đông người.
Ở cuối đoạn dốc đầu tiên, các tấm bia mộ dựng lộn xộn. Rồi đường tiếp tục dốc xuống, từng tầng một, cho đến đáy thung lũng. Đoàn quay phim đã đặt tổng hành dinh chính tại đó. Từng nhóm nhỏ người xem chen chúc nhau ở trên sườn đồi, tò mò quan sát những gì đang diễn ra phía dưới.
Peter nghe lời bình phẩm của hai cô bé nữ sinh khoảng mười bảy tuổi, cỡ bằng Peter. Một cô bé quan sát nhóm làm phim bằng ống nhòm.
- Sao? - Cô bạn hỏi.
- Đào huyệt và bàn tán - cô bé cầm ống nhòm trả lời.
- Bây giờ cậu thấy chàng chứ? Diller Rourke đến chưa? - Cô bé đầu tiên hỏi tiếp - Ôi! Nếu hụt mất chàng chắc mình chết mất quá. Đôi mắt chàng đẹp lắm!
- Cassie, bình tĩnh đi. Cậu điên rồi.
Peter cười thầm. Không biết hai cô bé có bao giờ chứng kiến quay phim chưa, Peter tự hỏi. Chắc là chưa. Và càng chưa bao giờ được thấy một vụ quay phim mà diễn viên ngôi sao lại chính là Diller Rourke, siêu sao mới của Hollywood đang làm say mê mọi cô gái. Đúng! Đâu phải ai củng có may mắn có người cha làm việc trong ngành điện ảnh và có thể dẫn con đến xem những buổi quay phim.
Peter đi xuống hiện trường quay phim. Cậu lẻn giữa các đèn chiếu, các kỹ thuật viên, các nấm mồ bị đào, và nghĩ đến bộ phim đang chuẩn bị quay. Nghẹt Thở II kể chuyện một người bị chôn sống tình cờ; khi kẻ đó chui ra khỏi hòm, thì hiểu ra rằng mình đã trở thành một âm binh - con ma thuộc thế giới bên kia. Bảo đảm có rùng rợn, la hét và nghẹt thở!
Tuốt dưới đáy thung lũng, cuối cùng Peter cũng tìm thấy người mà cậu cần giao món hàng cồng kềnh. Ngồi trên ghế xếp, chân duỗi trên tấm bia, Jon Travis dang hét vào máy điện thoại di động. Ông mặc áo len đen cổ lọ, quần cùng màu, hợp với mái tóc dài đen bóng mượt. Ông ba mươi tám tuổi, cao gần một mét bảy mươi, và như một người lùn so với Peter.
- OK, cưng à. Diller Rourke đâu? - Nhà đạo diễn hét vào điện thoại - Siêu sao của ta đâu? Kỳ quan thứ tám của thế giới, lẽ ra phải đến đúng giờ mỗi ngày, đang ở dâu?
Travis nghe câu trả lời ở dầu dây với vẻ mặt khinh bỉ.
- Chú là đại diện của nó! Chính vì vậy mà tôi hỏi chú. Chờ siêu sao đã hai tiếng đồng hồ rồi. Nó làm chậm buổi quay phim mất hai tiếng rồi. Bộ chú muốn tôi đích thân đến tìm nó sao? Chú phải tìm cho ra!
Nói xong, Travis kết thúc cuộc đàm thoại và bằng một động tác bực bội chuyển điện thoại cho một cô gái tóc hung cột đuôi gà, đang đứng gần đó.
"Travis y như ba nói" - Peter nghĩ bụng - "Nóng tính, ích kỷ, độc đoán". Có thể chính vì vậy mà ông ấy làm phim rất hay, đầy máu me. Bộ phim cuối cùng nhất đã thành công vang dội.
- Margot, em cứ tiếp tục gọi về nhà nó - Jon ra lệnh cho cô gái cột tóc đuôi gà.
Rồi ông nhận ra sự hiện diện của Peter và vật kỳ lạ trong tay cậu.
- Cái này là gì vậy? Cây gãi lưng hả?
Peter đưa cánh tay lông lá cho nhà đạo diễn.
- Cháu tên Peter Crentch. Đây là cánh tay mà ba cháu thực hiện cho cảnh cái hòm. Ba cháu dặn cháu nói lại với chú rằng khi cánh tay cháy, lớp da sẽ bong ra thành từng lớp một. Một lớp màu thịt, rồi một lớp xanh xanh đầy mụn nhọt, và cuối cùng là một lớp đỏ có gân và mạch máu.
Jon xem xét cánh tay. Lần đầu tiên Peter thấy một nụ cười làm sáng gương mặt ông.
- Cánh tay tuyệt diệu. Hoàn hảo! Đúng ba của cậu là nhà chế tạo hiệu quả đặc biệt giỏi nhất mà tôi từng biết. Anh ấy đi guốc trong bụng tôi. Tại sao chỉ làm một cánh tay chảy máu trong khi, thêm vào đó ta có thể làm cho nó có đầy mụn nhọt.
Nhà đạo diễn đưa cánh tay cho một trợ lý làm phim, rồi quay sang Peter:
- Hôm nay cháu không đi học sao?
- Hôm nay không có lớp. Các thầy cô giáo họp - Peter giải thích.
- Được rồi, được rồi. Miễn chi tiết nhé? - Nhà đạo diễn bực mình nói - Nghe ta đây. Ba cậu nói rằng cậu rất rành về xe. Có đúng không?
Peter gật đầu.
- Tốt. Tôi đã tưởng tượng ra một cảnh quay xe mới, nhưng tôi cần một người hoàn tất việc này thật cấp tốc - Travis giải thích - Cậu nhắm làm nổi không?
Peter vội gật đầu.
- Cháu có một người bạn tên Ty Cassey - Peter nói rõ - Hai anh em tụi cháu có thể làm hầu như bất cứ việc gì với một chiếc xe, thậm chí dạy cho xe nói chuyện nữa.
- Tôi không cần xe biết nói - Jjon Travis đáp - Tôi cần một chiếc xe chảy máu. Cậu làn nổi không?
Peter gật đầu ngay.
- Xe phải chảy máu qua gạt chùi kiếng - Travis nói tiếp - Chú ý: nếu cậu chỉ cho rỉ vài giọt sốt cà thì hỏng chuyện. Phải văng ra thật mạnh! Như thể có kẻ cắt mạch máu kia.
Rồi ông nhìn chằm chằm vào cổ Peter, làm Peter ớn lạnh xương sống.
- Cậu phải làm sao cho máu văng ra thật mạnh, ọc ọc ọc ọc!!! - nhà đạo diễn nói rõ - Rồi dòng máu sẽ yếu đi, róc rách róc rách. Đại khái là như vậy. Cho nên nếu cậu nghĩ cậu không kham nổi, thì phải nói ngay và biến mất khỏi mắt ta.
- Xe hiệu gì vậy chú? - Peter vẫn bình tĩnh hỏi thăm.
- Jaguar XJ, dĩ nhiên rồi - Travis trả lời - Cậu có bao giờ mua một chiếc xe bốn mươi lăm ngàn đô-la chưa?
Peter nuốt nước miếng, nhưng cố giữ bộ mặt thản nhiên. Peter không muốn thú nhận rằng mình chưa bao giờ sở hữu chiếc xe nào trị giá cao hơn bảy trăm đô-la.
- Cháu sẽ làm cho chú - Peter tự tin trả lời.
- Chúng tôi có hợp đồng với hãng Autos Chics của Hollywood. Cậu chỉ cần nói với ho cậu muốn gì, họ sẽ giao chìa khoá cho cậu. Đầu giờ sáng thứ hai trở lại gặp tôi. Chiếc xe phải xong nhé.
Quên Peter ngay, Jon Travis quay lập tức sang Margot vẫn đang loay hoay với máy điện thoại di động.
- Sao rồi?
- Đường dây của Diller Rourke luôn luôn bận, thưa ông Travis - cô trợ lý thông báo.
Jon Travis bực mình giật máy điện thoại khỏi tay cô, ném xuống đất, rồi quay sang một anh trợ lý khác:
- Kevin, mày lấy xe tao. Margot và mày đi ngay đến Malibu Court, dẫn Diller Rourke về cho tao. Nếu cần, thì dùng vũ lực. Siêu sao hay không, thằng nhóc con đó không được bắt tao chờ!
- Tụi em đi ngay - Kevin vừa nói vừa chỉnh cặp kính gọng vàng - Malibu Court là ở đâu? Hướng nam đường ra bãi biển, hay hướng bắc?
Jon Travis nhìn chằm chằm Kevin, không nói tiếng nào. Nhà đạo diễn như sắp lao đến bóp cổ anh trợ lý.
Peter chụp lấy cơ hội.
- Cháu biết đường đi - Peter nói - Nhà cháu ở đường dọc bãi biển, giữa Malibu và Rocky.
Để có cơ may gặp một siêu sao tầm cỡ như Diller Rourke, Peter sẵn sàng làm tất cả.
- Được rồi, cậu thợ máy - Travis nói - Cậu ra tay đi. Biết đâu cậu biết cách làm cho siêu sao của tôi chuyển sang số lớn hơn.
Nhà đạo diễn ghi nguệch ngoạc địa chỉ trên tờ giấy rồi nói thêm:
- Cậu dẫn hai người này đến nhà Diller Rourke và lôi cổ nó về đây cho tôi. Nhưng tôi nói trước nhé: nếu đi lạc, phải tiếp tục tìm! Tôi không muốn nghe nói đến các người nữa khi chưa tìm lại được siêu sao của tôi.
Rồi Travis đuổi Peter và hai trợ lý của ông đi bằng một phủi tay.
Khi leo lên chiếc Mercedes SEL đỏ của nhà đạo diễn, Peter thích thú ngửi mùi da mềm mại và êm. Peter để Margot và Kevin nói chuyện phía trước, còn mình ngồi thật sâu vào ghế sau. Peter có cảm giác đó là một cảm giác dễ chịu, khi được ngồi lên chiếc ôtô đẹp và khoẻ thế này. Điện thoại, truyền hình, máy cassette, ampli watt có Dolby stereo, và một tủ lạnh nhỏ nữa: chiếc Mercedes không thiếu gì cả. Rất tiếc là họ chỉ di đến Malibu thôi, Peter nghĩ bụng. Đi có một tiếng thôi. Trong một chiếc xe như thế, Peter sẵn sàng đi xuyên Hoa Kỳ sang bờ Đại Tây Dương.
Khi đến Malibu và khu nhà ở bãi biển, Kevin chạy chậm lại.
- Em sẵn sàng sống tại đây - Margot thở dài trong khi xe chạy dọc những ngôi biệt thư sang trọng của những người danh tiếng.
- Bây giờ thì đi đâu? - Kevin hỏi Peter.
- Quẹo trái - Peter trả lời.
Hai cây số nữa, xe đến đích. Ngôi nhà một tầng của Diller Rourke được xây hoàn toàn bằng gỗ thông bá hương và bằng thủy tinh. Trên mặt tiền, nhìn thấy vô số những tấm biển giao thông đủ loại, rõ ràng là lấy cắp từ nơi công cộng.
Kevin đậu xe ở lối đi. Margot và Kevin xuống xe, bước đến cửa nhà, bấm chuông. Peter nán lại phía sau. Bây giờ, khi đã có mặt tại chỗ, Peter cảm thấy hơi kỳ kỳ khi sắp gặp một ngôi sao điện ảnh bằng xương bằng thịt. Peter sẽ phải làm gì? Chào, anh là một người thật tuyệt? Tại sao anh lại đóng một phim kinh dị khủng khiếp, trong khi anh đóng phim phiêu lưu hồi hộp rất hay? Anh làm thế chỉ vì tiền à? Không, không thể nào được. Không thể nói như thế với Diller Rourke. Hay nói chuyện về xe, trên đường về...
Kevin tiếp tục bấm chuông, nhưng vẫn không có trả lời. Rồi Margot bắt đầu dộng cửa. Cả hai phương pháp đều hoàn toàn vô hiệu. Hai trợ lý lo lắng nhìn nhau.
Cuối cùng Kevin mạo hiểm xoay thử tay cầm cửa và ngạc nhiên thấy cửa không khoá. Lưỡng lự không dám mở hẳn cánh cửa ra, Kevin thò đầu vào gọi:
- Ôi! Diller ơi!
Không có trả lời.
Kevin và Margot chui vào nhà. Khi đó, Peter quyết định tiến đến gần. Có chuyện gì xảy ra đây? Peter lại nghe thêm một tiếng kêu "Ơi! Diller ơi!". Quá yên lặng. Peter cảnh giác ngay. Có một cái gì đó không bình thường. Peter nhanh chân bước vào nhà của Diller Rourke, rồi đứng sững tại chỗ.
Phòng khách bị xới tung lên, môi đồ gỗ đều bị lật đổ, đèn và cây xanh nằm ngã nghiêng dưới đất. Một tượng điêu khắc kỳ lạ hình một cẳng chân có bốn bàn chân nằm chổng gọng dưới đất, trông thật vô duyên. Dường như một máy nghiền vừa mới đi ngang qua đây. Có nhiều đồ vật bị vỡ ra hàng ngàn miếng, mảnh vỡ đủ loại rải đầy phòng. Tưởng như cảnh tượng trong một bộ phim kỳ lạ. Ngoại trừ đó không phải là điện ảnh.
Margot và Kevin đứng sững, bất động, ngay giữa mớ hỗn độn. Peter liếc nhìn hai người: rõ ràng cả hai sửng sốt.
Margot phá vỡ bầu im lặng.
- Chuyện gì đã xảy ra? - Margot hỏi khẽ.
- Có lẽ nên đi xem thử các phòng khác - Petter gợi ý.
- Để làm gì ? - Kavin hỏi.
- Tìm gì ? - Đến lượt Margot hỏi, vẫn còn chưng hửng.
Peter nhìn xung quanh, khắp phòng khách lộn xộn, đổ đỗ ngã, độ bị bỡ. Nét mặt Peter nghiêm trang.
- Tìm thi thể chẳng hạn - Peter nói.