- Võ Quy Vân, ta nhớ kỹ!
Kiếm khách tóc xanh oán giận nhìn thoáng qua Võ Quy Vân, từ bậc thềm nhảy xuống.
Mà Võ Quy Vân vẻ mặt tự nhiên, hắn cũng không sợ Chu Hùng, thậm chí xuất thân của Võ Quy Vân đích còn tốt hơn không ít so với Chu Hùng, Chân Võ Đại Thánh địa, cho dù là ở trong thế giới thứ hai, đều xem như một đại Thánh địa giàu có, hắn lại cảm thấy, Lâm Minh xuống tay quá nhẹ.
Toàn bộ bạn bè thân nhân kiếm khách tóc xanh phải chịu lửa giận, khu vực, mấy ngàn đệ tử, lặng ngắt như tờ.
Mà đối lập là Phượng tộc thượng cổ bên này, bộc phát ra tiếng hoan hô như thủy triều vậy.
Trận đấu bán kết này, tiếng hoan hô của Phượng tộc thượng cổ gần như là nhiều nhất, trừ bọn họ ra thì chính là tiếng la xung thiên của Thiên Minh Đại Thánh Địa.
- Lâm sư huynh quá mạnh mẽ rồi!
- Quả thực bách chiến bách thắng!
Tại trong tiếng hoan hô này, Lâm Minh bắt đầu leo lên bậc thứ !
Hắn là nhóm võ giả đầu tiên bắt đầu leo lên bậc thứ , trước hắn chính là U Vô Tận, Kiếm Vô Huyết và ít người mà thôi.
Bậc thứ cách tầng đỉnh rất gần, Lâm Minh cũng muốn biết, đến tột cùng mình có thể đi được tới bước nào.
Phong Thần Đài nếu đã dám xưng, chỉ cần đăng đỉnh là có thể Phong Thần, tất nhiên sẽ có một chút thần diệu.
Tuy rằng Phong Thần Đài mà Lâm Minh leo lên chỉ là phỏng chế phẩm, nhưng mà cũng có thể có một tia huyền ảo.
Bậc thứ , uy áp lại lần nữa tăng lên.
Phong Thần Đài càng đến phía sau, mỗi một lần uy áp tăng lên với biên độ lại càng lớn.
Trong lúc Lâm Minh leo lên tới khoảng cách trượng, võ giả phía sau hắn cũng bắt đầu nhao nhao leo lên bậc thứ hai bảy. Trong đó có một người Lâm Minh quen biết.
Đó là một nữ nhân áo đỏ mang nón tre. Đúng là nữ nhân thanh âm khàn khàn mà Lâm Minh mấy lần gặp ở Chân Võ đại thế giới.
Sư phụ của nàng là Giới Vương, bản thân nàng cũng có thiên phú xuất chúng, một đường thắng liên tiếp tới đây, nhưng lúc nàng leo lên bậc thứ , cũng xuất hiện tình thế khó chống đỡ được.
- Nàng cũng không chống lại được rồi, hai trăm người có thể lên bậc thứ hai bảy này thì không tồi rồi.
Trong lòng Lâm Minh hiện lên ý niệm này, ý nghĩa này, chỉ cần có thể leo lên bậc thứ thì đều có thể đấu vòng sau.
Mà không leo lên được thì sẽ cùng võ giả bậc thứ , bao gồm cả võ giả bậc thứ xông lên tranh đoạt gần trăm danh ngạch còn lại. Mà chuyện này tương đương với cạnh tranh với mấy trăm người, quá trình chiến đấu như vậy là cực kỳ thảm thiết.
Uy áp càng ngày càng mạnh. Càng lên cao thì càng như thế. Một hơi leo lên vạn trượng, nói thì dễ hơn làm.
Nhân số đang không ngừng giảm bớt!
Vốn người bậc thứ thắng đối thủ liền có tư cách leo lên bậc thứ . Có gần người nhưng lúc leo lên hơn phân nửa liền chỉ còn người, người chân chính bò lên đỉnh chỉ còn lại người.
Chỉ là một bậc thứ của Phong Thần Đài mà đã đào thải hơn một phần năm người thắng trong đó rồi!
- Con bà nó, cuối cùng cũng lên được!
Võ Quy Vân thở dài một hơi, Phong Thần Đài này quá biến thái đi! Với thực lực của hắn, leo lên tới đây cũng phải cố hết sức.
Võ Quy Vân thật vất vả thở hổn hển được mấy hơi, đột nhiên sắc mặt căng thẳng, hầu kết co rút một cái.
Hắn nhìn thấy một thanh niên áo đen sắc mặt tái nhợt, đồng tử phiếm hồng đi tới phía mình, thanh niên áo đen này, đúng là U Vô Tận!
Võ Quy Vân đột nhiên nuốt một ngụm nước miếng, không phải xui xẻo như vậy chứ!
Hắn vô cùng hy vọng U Vô Tận chỉ đi ngang qua, nhưng mà ánh mắt tên kia lại rõ ràng tập trung vào người mình.
- Ta... Ta nói, có thể... Có thể hay không cấp... Cấp cho mặt mũi cho ta... Ta thật vất vả mới leo lên tới đây...
Võ Quy Vân lo lắng, căng thẳng nói.
Mà sắc mặt U Vô Tận lại lạnh lùng kiên quyết, mờ nhạt nói:
- Ngươi tự đi xuống phía dưới, hay là để ta tiễn ngươi đi?
- Ta...
Võ Quy Vân mặt khổ nhăn lại giống như quả mướp đắng, thật vất vả mới leo lên được, mới gần đạt tới yêu cầu, nếu lại leo thêm một lần, còn có chuyện gì càng chán nản hơn so với chuyện này?
- Ta... Ta lập tức xuống phía dưới.
Võ Quy Vân giờ khắc này, nhìn vách núi cao vạn trượng phía dưới, trong lòng muốn chết, hắn lần đầu tiên cảm nhận được, thực lực của mình là thấp kém cỡ nào, bị người ép tới mức muốn phản kháng cũng không được.
Thực lực kém, cũng chỉ có thể như thế.
Không riêng gì Võ Quy Vân, còn có đối thủ Lâm Minh lựa chọn, cũng tự động nhận thua, thiên tài xếp hạng số một số hai đại thế giới căn bản không có năng lực cùng Lâm Minh chiến một trận.
U Vô Tận thấy một màn như vậy, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, vẻ tươi cười có chút yêu dị:
- Lâm Minh đúng không?
Bước chân Lâm Minh hơi dừng lại, xoay người nhìn về phía U Vô Tận.
- Ngươi khiến ta có vài phần hứng thú, một Long Nha, một Kiếm Vô Huyết, một người là ngươi, đúng là có thể khiến ta nghiêm túc một chút, còn có một Tử kiếm khách, cũng không tồi! Bậc thứ , hoặc là bậc thứ , ta chờ ngươi cùng giao thủ, nếu ngươi có thể leo lên được thì hãng nói.
Lâm Minh nhếch miệng cười:
- Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ cùng ngươi chiến một trận.
Lần đấu bán kết này, đánh bại U Vô Tận, chính là một trong mục tiêu cả hắn, cũng là bắt đầu để ngày sau hắn đánh bại Thiên Minh Tử.
- Có ý tứ, hy vọng ngươi đừng cho ta thất vọng.
U Vô Tận xoay người leo lên bậc thứ .
Lâm Minh cũng leo lên bậc thứ .
Mặc dưới uy áp Thiên Tôn khủng bố, thân pháp của hai người vẫn ung dung như trước.
Bậc thứ chỉ có người lên được, bậc thứ nhất định không đến trăm người, chia đều ra một đại thế giới, ngay cả một võ giả cũng không có, rất nhiều đại thế giới đều trắng tay về.
- Hai tên yêu nghiệt này, bắt đầu leo lên bậc thứ rồi!
- Long Nha, Kiếm Vô Huyết cũng bắt đầu leo lên rồi, còn có tên Tử kiếm khách kia.
- Không biết phương diện này ai là người mạnh nhất, dựa theo xếp hạng Phong Thần Bảng, U Vô Tận có cơ hội dẫn đầu nhất.
- Xếp hạng Phong Thần Bảng, không có nghĩa là thực lực chân thật, tựa như Lâm Minh kia, xếp hạng Phong Thần Bảng đều xếp hạng thứ vạn, cho dù hắn xếp hạng tốt nhất cũng không tính dẫn đầu, rất nhiều người có thực lực vẫn không phát huy ra, tuy nhiên U Vô Tận quả thật lợi hại, nghe đồn, tương lai hắn có thể trở thành Giới Vương, thậm chí có một chút hy vọng, vấn đỉnh đại giới Giới Vương!
Đại giới Giới Vương, Giới chủ có số lượng của nó, bởi vì truyền nhân của Thiên Tôn tồn tại, cho nên danh tiếng so với Thần Vực đệ nhất hơi thấp hơn một ít, nhưng cũng không quá thấp.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho dù thiên tài của Thánh địa đại giới Giới Vương đứng đầu bồi dưỡng ra, cũng rất khó trở thành đại giứoi Giới Vương, cũng chỉ có đỉnh cao thiên tài như U Vô Tận của Thiên Minh Đại Thánh Địa, như Vũ Văn Bác của Quảng Vũ Đại Thánh địa, bọn họ ở Thần Biến kỳ, Thần Quân kỳ nếu như lại có kỳ ngộ thì mới có thể có một chút hy vọng.
Bậc thứ !
Cuối cùng có thể đứng ở chỗ này, chỉ còn lại có người!
Sau một phen chiến đấu kịch liệt, đến bậc thứ , lại ít đi hơn phân nửa.
Chỉ còn lại người.
đại thế giới, chỉ tuyển ra được người, đây là loại tỉ lệ đào thải khoa trương cỡ nào!
Lúc này Lâm Minh, thấy được Long Nha, lúc trước Long Nha luôn tại một sườn khác của Phong Thần Đài leo lên, hai người gần như chưa từng thấy mặt.
Nhưng đến bậc thứ rồi, tổng cộng chỉ còn lại người, nhân số quá ít, cộng thêm bò tới đây, chu vi Phong Thần Đài đã hẹp đi rất nhiều rồi, võ giả hai mặt đông, nam, tự nhiên tụ lại cùng nhau.
- Ngươi quả nhiên đứng ở chỗ này.
Long Nha mờ nhạt nói một câu, vẻ mặt một bộ đương nhiên, Lâm Minh leo lên bậc này, đã sớm nằm trong dự kiến của hắn.
- Cũng vậy.
Lâm Minh cười cười nói.
- Phong Thần Đài này gần như không có khả năng leo đến bậc đỉnh, mục tiêu của ta, là đứng ở bậc thứ , ta ở nơi đó chờ ngươi, nếu ngươi có thể leo lên được thì hãng nói...
Cuồng phong ở độ cao vạn trượng, Long Nha bình tĩnh nói, quần áo phần phật tung bay, dáng người hắn thon dài, dung mạo thanh tú, ánh mắt ẩn hàm một phần linh hoạt (sắc bén) của một thiếu niên , tuổi, nhưng mà cử chỉ, lời nói, lại nội liễm thâm trầm, làm cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.
- Không có khả năng đăng đỉnh?
Lâm Minh hơi hơi ngoài ý muốn, mục tiêu của Long Nha cũng chỉ là bậc thứ ?
- Xem ra ngươi không biết gì về Phong Thần Đài?
- Nghe nói, đây là chi chỉ đắc ý của Hạo Vũ Thiên Tôn, từ khi xuất hiện hàng nhái (ý nói phỏng chế) Phong Thần Đài của Hạo Vũ Thiên Tôn, ở Hạo Vũ Thiên Cung, hơn truyền nhân của Hạo Vũ Thiên Tôn đều đã từng leo qua Phong Thần Đài, đây là một loại lịch lãm đối với bọn họ, nhưng mà truyền nhân Thần Hải kỳ, bao gồm Thần Hải hậu kỳ, đều không có người nào đăng đỉnh được.
- Có loại chuyện này?
Lâm Minh hít sâu một hơi, thì ra là thế, trách không được Tiêu Đạo Tử tự tin như thế, một lời xác nhận mấy chục vạn thiên tài ở đây, hy vọng đăng đỉnh đều vô cùng xa vời, xem ra đây vẫn còn là cách nói uyển chuyển.
Tuy nhiên Long Nha lại biết chuyện bên trong Hạo Vũ Thiên Cung, dường như xuất thân của hắn cũng không có bình thường như vậy, Lâm Minh đối với chuyện này cũng không kỳ quái, mặc dù là tán tu, muốn trưởng thành đến trình độ này, cũng phải có một lão sư cường đại giúp đỡ, nếu không chính là chuyện không có khả năng!
Lâm Minh tự xem cơ duyên của mình đã rất cao, nhưng Lâm Minh cũng có lão sư, ngay từ đầu là mảnh nhỏ linh hồn trong Ma Phương, về sau Ma Quang cũng chỉ điểm không ít cho hắn, kế tiếp là Mộ Thiên Tuyết, thậm chí ngay cả Hỗn Nguyên Thiên Tôn, đều có thể tính là nửa sư phụ của Lâm Minh. Lâm Minh đều như thế, huống chi là người khác.
Đến độ cao bậc thứ rồi, chỉ còn lại có người, không có người nào chủ động nhận thua.
Độ cao này cho dù thua, cũng có thể vững vàng đấu vòng sau, huống chi mỗi người bọn họ đều là hạng người cực kỳ kiêu ngạo, luôn tin tưởng mười phần vào mình, không có người cho rằng mình kém cạnh người khác, cho dù gặp phải Lâm Minh, cũng toàn lực chiến một trận!
Mà đối mặt với những người này, Lâm Minh cũng không thể đánh bại thoải mái như Xích Như Ngọc, Chu Hùng, mà phải vận dụng một phần thực lực tương ứng, sau một phen chiến đấu kịch liệt mới có thể thủ thắng.
Đối thủ mà Lâm Minh lựa chọn là một đao khách áo đỏ, đối phương xuất đao như điện, hơn nữa xung quanh hắn hình thành đao vực.
- Tại trường thi đấu bán kết này, lĩnh vực lực trường và vân vân, đúng là không đáng giá tiền, gần như mỗi người đều có!
Lâm Minh cũng cảm khái, trong đó có một ít người có tới hai lĩnh vực.
Hơn nữa hình như Thanh Liên lĩnh vực của mình, loại lĩnh vực cấp thấp này cũng không có trọng dụng gì.
Đao khách áo đỏ kia cũng là chiến ý hừng hực, Lâm Minh cùng hắn chiến đấu kịch liệt mười mấy hiệp, sau khi Lâm Minh đồng thời mở ra Tà Thần lực, thiêu đốt máu Cổ Phượng, đồng thời vận dụng lực lượng của Bát Môn Độn Giáp, rốt cục mới đánh bại được!
Cuối cùng, đạt được tư cách leo lên bậc thứ chỉ còn lại có người!
Lần đầu tiên từ bậc thứ bước lên bậc thứ , đến nơi này mới có thể mơ hồ nhìn thấy tầng đỉnh của Phong Thần Đài.
- Chỉ có người đạt được tư cách trèo lên, không biết leo lên đi bậc tiếp theo sẽ có bao nhiêu người?
Ở trên thính phòng, Hỏa Liệt Thạch lẩm bẩm nói, người ở đây, cho dù kém nhất thì tu vi tương lai đều là nửa bước Giới Vương trở lên! Đại tái đỉnh cấp như vậy, đến cuối cùng gay cấn cạnh tranh, đúng là khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.