Chương : Mộng Hồn Tiên Khúc.
Đây cũng là hợp tình lý, không nói trước tu vi của Băng Mộng thâm hậu nhất, đơn thuần võ học phẩm cấp vô thượng cũng chỉ có Lâm Minh dùng Hồng Mông không gian là có thể so sánh được với băng mộng không gian của Băng Mộng.
Nhưng mà Hồng Mông không gian của Lâm Minh không trọn vẹn, mà Băng Mộng dùng thần mộng không gian là nguyên vẹn, kể từ đó cũng phân rõ cao thấp.
Hơn nữa Băng Mộng tuổi cũng không lớn, còn nhỏ hơn Hành Si ba tuổi, chuyện này làm cho nhiều người khó có thể tưởng tượng nàng đã có cơ duyên đặc thù gì, hoặc là thể chất đặc thù mà đi tới bước này.
Trong thần mộng không gian này bức tường ngàn trượng đã biến mất, Hành Si nhìn qua Băng Mộng, khâm phục nói:
- Thần mộng lĩnh vực quả nhiên danh bất hư truyền, tiểu tăng chỉ có thể dùng toàn lực ứng phó, tâm bồ đề.
Hành Si nói chuyện thì tay niết liên hoa, trong mi tâm của hắn có xá lợi màu vàng hiện ra, cuối cùng khảm lên mi tâm của Hành Si.
Tâm bồ đề vừa xuất hiện thì khí thế của Hành Si biến hóa, thân thể của hắn chậm rãi trôi nổi lên cao, sau đầu của hắn có tám khe hở, phối hợp với một điểm màu vàng thì hắn chẳng khác gì phật tổ.
- Rầm rầm rầm oanh!
Một tòa tháp màu vàng từ trên cao giáng xuống, trấn áp bốn phía của Hành Si. Ngay cả băng mộng không gian cũng chán động giống như bị xé rách.
Đây là Bát Bộ Phù Đồ của Hành Si.
Tám tôn thần minh từ trong tháp hiện ra, trong lúc nhất thời chung quanh Hành Si cũng hình thành một không gian lĩnh vực cường đại, đây là lĩnh vực luân hồi.
Nhưng mà dù sao luân hồi lĩnh vực còn chưa đủ, bị thần mộng lĩnh vực áp chế cực kỳ cường đại.
Người ở trong sân nhìn qua Hành Si cho dù dùng ra Bát Bộ Phù Đồ cũng kém Băng Mộng một chút. Muốn thắng, rất khó!
Hành Si đánh ra một chưởng và bảo tháp trấn áp Băng Mộng, Băng Mộng như duỗi bàn tay thon dài ra. Bát Bộ Phù Đồ nện xuống trong nháy mắt. Đỉnh đầu của Băng Mộng xuất hiện sương mù che chắn. Những ánh sáng màu lam này mở ra, một cái thần thủ màu xanh hiện ra ngoài.
- Ầm ầm!
Bát Bộ Phù Đồ nện thẳng vào thần thủ, mà thần thủ vững vàng nâng Bát Bộ Phù Đồ!
Thấy một màn này vô số người kinh hô, trong truyền thuyết thái cổ có Thiên tôn nâng tháp, một tay nâng tháp tỏa ra thần lực cái thế! Hiện tại Băng Mộng hiển hóa bàn tay khổng lồ trong thần mộng không gian chẳng khác gì Thiên tôn nâng tháp.
- Hành Si đang làm cái gì?
- Không biết!
Người trẻ tuổi tuấn kiệt ở đây không rõ, cho dù là cao thủ thế hệ trước cũng không rõ Hành Si đang làm gì, tuy thực lực của bọn họ hơn xa Hành Si nhưng mà ngộ tính và quan sát thì chưa hẳn hơn Hành Si tiểu bối này.
Hành Si liên tục điểm ngón tay và mấy ngàn đạo phù văn hiện ra, những ấn ký này chui vào trong hư không, một sát na kia bàn tay khổng lồ ngưng tụ trong hư không, hình thái của nó bắt đầu mông lung.
- Bát Bộ Phù Đồ, bát môn kim tỏa!
Hành Si hét lớn một tiếng, trong tám vị thần linh của Bát Bộ Phù Đồ thay nhau bay ra, bay về phía Băng Mộng, biến ảo thành khóa phù văn phong ấn tất cá.
Trong lúc nhất thời thần mộng không gian run lên kịch liệt, giống như muốn xé nứt tất cả, bàn tay khổng lồ xuất hiện vết rách và hư không nứt ra.
Nhìn thấy một màn này Băng Mộng dù tĩnh như hồ nước cũng phải động dung, trong mắt đẹp hiện ra thần thái kinh ngạc.
- Ngươi khám phá lĩnh vực!
Băng Mộng nói không màng danh lợi, thập phần êm tai và gương mặt mông lung, gương mặt mông lung sáng ngời hiện ra.
- Băng Mộng sư muội nói quá lời, bần tăng còn không có bản lĩnh khám phá ra, nhưng mà bần tăng cho rằng mặc dù thần mộng lĩnh vực là cảnh trong mơ của Băng Mộng sư muội, Băng Mộng sư muội chính là thần linh trong đây, nhưng cũng không thể thao túng và khống chế pháp tắc quá cường đại, nếu không cho dù Thiên tôn cũng phải thua chứ nói gì tới bần tăng.
- Cho nên tiểu tăng trải qua cẩn thận quan sát, phát hiện ác mộng thú cũng tốt, suy nghĩ của tiên tử cũng được, thần tường cũng xong, bàn tay khổng lồ hay thế cũng vậy, kỳ thật cũng lăng không chế tạo ra... Mà dựa vào năng lượng đặc thù của băng mộng không gian trợ giúp, gọi nó là băng mông năng lượng sao? Phàm đồ vật có uy lực vượt qua tương tượng đều không thể chế tạo.
- Bần tăng lợi dụng Bát Bộ Phù Đồ bức bách tiên tư hội tụ chín thành băng mộng năng lượng vào một chỗ, rồi sau đó dùng bát môn kim tỏa chỉ cần phong ấn năng lượng trong thần mộng không gian, như vậy băng mộng không gian cũng mất đi ý nghĩa.
Hành Si không nóng không vội, mà phần đông người xem đều vô cùng rõ ràng, chỉ giao thủ mấy chiêu thì Hành Si nhìn ra nhược điểm của băng mộng không gian, hắn vừa nhìn qua Bát Bộ Phù Đồ chứ không nhìn Băng Mộng, hắn đã sớm dự liệu được năng lực công kích này quá mạnh mẽ, mục đích của hắn là hội tụ băng mộng năng lượng và dùng bát môn kim tỏa phong ấn.
Kể từ đó Băng Mộng cắt bỏ cánh chim và uy lực tăng lên nhiều.
Nói ra quá đơn giản, nhưng nếu như không phải người cường đại như Hành Si có thủ đoạn và phong ấn chi lực, cho dù biết rõ cách phá giải băng mộng không gian cũng không cách nào làm được.
Mọi người đều sợ hãi thán phục Hành Si nhạy cảm với chiến đấu, năng lực như thế là do hắn khắc khổ mà tạo được.
- Thì ra là thế, Hành Si sư huynh nhãn lực hơn người, Băng Mộng bội phục, nhưng mà thần mộng không gian cũng không dừng lại chút nào...
Băng Mộng đang nói chuyện, dưới chân của nàng xuất hiện đóa sen, cùng lúc đó từ trong tu di giới có đồ vật như cầm bay ra.
Cái cầm này sáng óng ánh như mực, băng điêu tinh khiết mài thành, trên đàn tổng cộng mười tám dây đàn mang theo hoa văn thần nữ.
Đây hiển nhiên là pháp khí của Băng Mộng, trước đó Băng Mộng chỉ dùng vũ khí hoa sen, nhưng lại chưa bao giờ phát hiện cổ cầm này.
Đàn cổ ngang dọc, Băng Mộng xếp bằng trên liên hoa, bàn tay trắng nõn thon dài điểm lên dây đàn.
Trong lúc nhất thời giống như tri âm tri kỷ, tiếng đàn Cửu Thiên thần khúc lưu chuyển như sấm khiến người ta say mê.
- Khúc này tên là Mộng Hồn Tiên Khúc, nếu như ta tấu xong một khúc này Hành Si sư huynh chỉ sợ không có khả năng thắng lợi, trừ phi ngươi có thể kết thúc cầm khúc của ta.
Băng Mộng cũng nhìn qua một ít người, nàng tấu một khúc này, Hành Si thua không nghi ngờ, như vậy tự nhiên có nắm chắc mười phần.
Hành Si cười nói:
- Băng Mộng sư muội cầm kỹ đúng là kinh diễm, bần tăng ngược lại là rất muốn thưởng thức cho xong, nhưng mà xác thực như Băng Mộng sư muội nói, nếu như sư muộn chấm dứt diễn tấu bần tăng phải thua không thể nghi ngờ, cho nên chỉ có thể ra tay trước khi tiếng đàn chấm dứt.
Hành Si lần nữa triệu hồi Luân Hồi Bàn, mi tâm kim quang đại phóng, lúc này đây Luân Hồi Bàn có đườn kính chừng ngàn trượng, một phương Luân Hồi Bàn che đậy trời xanh.
- Lục đạo trầm luân!
Hành Si tay niết hoa sen, mi tâm có xá lợi của phật tổ khảm lên Luân Hồi Bàn, một khắc này sáu đạo thân ảnh trong Luân Hồi Bàn hiện ra.
Sáu đạo thân ảnh này không giống nhau.
Sáu đạo thân ảnh này là địa ngục đạo, quỷ đói đạo, súc vật đạo, tu la đạo, nhân gian đạo, thiên đạo.
Sáu thân ảnh xuất hiện có công năng khác nhau nện vào Băng Mộng, thần sắc Băng Mộng bình tĩnh, tay phật đàn cổ, mười ngón tay đàn linh động, phát ra đủ loại âm thanh mỹ diệu vô cùng, những âm thanh này hiện ra bên người Băng Mộng và huyễn hóa ra nhiều tranh vẽ.
Đây là rừng cây um tùm tươi tốt, tuyết sơn mờ ảo, băng tuyết sơ dung, nước suối róc rách, tiếng nước leng keng, lúc này đã vào đêm và trăng nhô lên cao, ánh mắt trong trẻo và bỏ ra tất cả, tất cả như cát trắng nằm trên đất.
Cảnh đẹp như thế làm cho người ta như si mê như say sưa, đúng là không cách nào tưởng tượng, bộ dạng cảnh đẹp này có thể giết người.
- Đây chính là tiên khúc tịnh thổ.
Dưới đài có người kinh hô, trong phàm nhân có đàn kỹ cực cao, có thể bằng vào tiếng đàn kể lại câu truyện đáng quý, hoặc là một phen miêu tả cảnh đẹp, thậm chí cho người ta lạc vào cảnh giới kỳ diệu.
Mà ở võ học giới, tu vị tinh thâm nhạc công, tắc thì thực có được đem khúc đàn trong chỗ miêu tả cảnh đẹp chính thức hiện ra huyễn hóa ra đến năng lực!
Không còn dựa vào tưởng tượng của người nghe mà bày tỏ. Dùng tiếng đàn đan vào thành một phương lĩnh vực và hóa thành tiên cảnh.
- Không có đơn giản như vậy... Đây không chỉ là tịnh thổ, mà là băng mộng không gian của Băng Mộng, mà tiên khúc này vừa ra hình thành một loại lĩnh vực hoàn toàn mới, uy lực càng vượt qua băng mộng không gian! Là một loại lĩnh vực đáng sợ! Hiện tại Băng Mộng không phải dùng tiếng đàn, mà là đạo âm.
Mà tiên khúc tịnh thổ cũng hóa thành ảo cảnh thực chất.
Cả hai hỗ trợ lẫn nhau, một khi kết hợp uy lực khó có thể tưởng tượng.