Chương : Chương cuối Mộng Hồn Tiên Khúc!
Chương cuối Mộng Hồn Tiên Khúc!
Nghe được Băng Mộng nói vậy thì người ở đây đều ngừng thở, thời điểm đấu với Hành Si thì Băng Mộng từng nói qua, Mộng Hồn Tiên Khúc tấu xong Hành Si phải thua không thể nghi ngờ, như vậy chương cuối của Mộng Hồn Tiên Khúc tất nhiên có uy lực to lớn cực điểm.
- Chương cuối mộng hồn có thể phai mờ tất cả pháp tắc, xóa bỏ đại đạo, ngươi tự giải quyết cho tốt.
Băng Mộng không nắm chắc uy lực của chương cuối, chiêu này vừa ra Lâm Minh có thể đỡ được, nhưng khả năng trọng thương sắp chết, thậm chí trực tiếp vẫn lạc. Nhưng mà đánh tới mức này Băng Mộng cũng không có khả năng khích lệ Lâm Minh dừng tay, chỉ có thể chiến.
Giờ khắc này trong Hạo Vũ Thiên Cung, Thần Mộng Thiên Tôn giật mình, dường như muốn ngăn cản Băng Mộng, nhưng mà do dự mấy hơi thì lắc đầu, mặc cho Băng Mộng đánh một trận với Lâm Minh, nàng tin tưởng số mệnh của Lâm Minh ngập trời, sẽ không dễ dàng vẫn lạc, mà Băng Mộng là hóa thân của nàng càng không thể chết được.
Khúc nhạc này Mộng Hồn Tiên Khúc là sát phạt chi âm, lại quy về bình thản, chương cuối mộng hồn không có khí thế to lớn khôn cùng, bễ nghễ thế gian, ngược lại trở về yên lặng, trong lúc nhất thời tiên khúc mạnh mẽ, vô số óng cánh hoa óng ánh bay múa, tóc dài Băng Mộng bay múa, trên bờ vai Băng Mộng một thân váy màu xanh da trời, xếp bằng ở trên đất, một khắc này hóa thành vĩnh hằng.
Đúng lúc này một đạo tinh thể màu đen thần bí, sau lưng Băng Mộng chậm rãi hiển hiện ra, càng lúc càng lớn, chương cuối của Mộng Hồn Tiên Khúc cuối cùng hóa thành tinh thể, một hư ảnh tinh thể hình tứ giác có sáu mặt, nhìn qua không chút thu hút, nhưng mà nhìn thấy nó thì tâm thần Lâm Minh rung động.
Nó dĩ nhiên là ma phương!
Băng Mộng vào lúc này triệu hồi hư ảnh ma phương.
Trên ma phương này khắc rất nhiều chữ màu đen, những chữ màu đen này có ấn tượng khắc sâu với Lâm Minh!
Năm đó hắn đạt được ma phương thì trên ma phương có nhiều chữ khắc màu đen, những chữ khắc này khác nhau, cho tới bây giờ Lâm Minh còn không hiểu chúng là gì.
Lâm Minh tuyệt đối thật không ngờ chương cuối của Băng Mộng Mộng Hồn Tiên Khúc lại dùng năng lượng bản thân hiển hóa hư ảnh ma phương.
- Không phải ma phương đang ở trong cơ thể của ta sao?
Lâm Minh tâm niệm khẽ động, ý niệm lập tức liên lạc với không gian ma phương, mà Mộ Thiên Tuyết, Tiểu Ngư Nhi đều sống tốt trong ma phương.
Ma phương còn ở trong người của mình, không sai.
- Ta hiểu rồi, hư ảnh ma phương của Băng Mộng tuy có một tia khí tức của ma phương, nhưng mà so với ma phương chính thức thì kém quá xa.
- Chẳng lẽ... Các nàng có được phỏng chế phẩm ma phương sao?
Trong lòng Lâm Minh hiện ra ý niệm này, Băng Mộng triệu hồi hư ảnh ma phương có hình dáng giống ma phương như đúc, nhưng mà khí tức kém quá xa, muốn nói Thần Mộng Thiên Cung có được phỏng chế phẩm ma phương là có khả năng.
Trong lúc nhất thời Lâm Minh ẩn ẩn cảm thấy ma phương trong người xao động, dường như nó muốn cắn nuốt sạch hư ảnh ma phương trên đỉnh đầu của Băng Mộng.
Lâm Minh không thể chủ động triệu hoán ma phương, nhưng mà một khi ma phương xuất hiện xao động thì Lâm Minh có thể dùng năng lượng thúc dục, trực tiếp cho ma phương xuất kích, như vậy ma phương không thể nghi ngờ bị Băng Mộng phát hiện.
Ma phương ngủ say trong người Lâm Minh căn bản không có người nào phát hiện, cho dù là Cổ Đế lịch duyệt vô cùng phong phú, sống ít nhất ba mươi sáu ức năm nếu không bị ma phương công kích cũng không phát hiện được.
Chỉ cần ma phương ở trong người Lâm Minh là an toàn.
Thế nhưng mà một khi ma phương chủ động xuất kích thì sự tồn tại của nó sẽ bị cả tỷ người phát hiện!
Trong đó đại đa số người không biết ma phương. Nhưng mà Thần Mộng Thiên Tôn không có khả năng không biết, trừ chuyện đó ra còn có thiên minh tử giấu kín từ một nơi bí mật gần đó cũng nhận ra ma phương, chính mình từ nay về sau sẽ bị thiên minh tử nhìn chằm chằm vào.
Đây là chuyện Lâm Minh không thể không cân nhắc.
Cho dù là Thần Mộng Thiên Tôn, Lâm Minh cũng không tin.
Nó là một kiện chí bảo, thực tế với Thần Mộng Thiên Tôn mà nói nó là chí bảo chân chính!
Lúc trước khí linh đã nói bản thân không phải nhân loại, hơn nữa nó có sứ mạng trong người, đại nạn buông xuống thì ma phương không còn tác dụng, thế nhưng mà Thần Mộng Thiên Tôn đạt được ma phương nói không chừng có biện pháp trở thành Chân Thần.
Lâm Minh không dám mạo hiểm.
Lui một bước thì công kích ma phương của Băng Mộng cũng không có thực lực chân chính gì.
Lâm Minh hít sâu một hơi, toàn bộ năng lượng quán chú vào trong hạt giống hỗn độn.
Vượt qua cực hạn vận chuyển công pháp, mạch máu trong hai tay Lâm Minh muốn nổ tung lên.
Lâm Minh rất rõ ràng một kích của Băng Mộng rất cường đại, đối phương sau khi trúng hắc ám vĩnh hằng vẫn tấu được chương cuối mộng hồn, chuyện này nói rõ Băng Mộng nắm chắc đánh vỡ hắc ám vĩnh hằng.
- Tà Thần Thụ!
Lâm Minh hét lớn một tiếng, sau lưng của hắn xuất hiện hư ảnh Tà Thần Thụ!
Một khắc này Tà Thần Thụ ẩn chứa lôi hỏa chi kiếp đã xuất hiện, trước người Lâm Minh có năng lượng hai màu xuất hiện.
Thiên Đạo Tài Quyết!
Đột nhiên Lâm Minh đâm ra một thương, vận dụng hạt giống hỗn độn phóng tới Băng Mộng!
- Phốc phốc phốc!
Mạch máu trên cánh tay Lâm Minh hoàn toàn nổ tung, kinh mạch cũng đứt gãy nhiều chỗ, nội tạng tổn hại, đây là một kích mạnh nhất mà Lâm Minh có thể thi triển! Cũng đã vượt qua phụ tải của thân thể!
Một kích như thế va chạm với hư ảnh ma phương của Băng Mộng.
Trong nháy mắt đó phạm vi hư không vài dặm trong Thần Vực cũng bị đục lỗ, đục lỗ này lại không có chút rung động lắc lư nào cả.
Thần quang chói mắt làm toàn trường bị lóa mắt.
Năng lượng khủng bố tiết ra ngoài, Hạo Vũ Tử tự mình ra trận thi triển lĩnh vực của bản thân mới hóa giải được chấn động mạnh mẽ này, tránh tai họa cho khán giả, nếu không những người tu vi yếu có khả năng vẫn lạc.
- Thật đáng sợ!
- Không cách nào tưởng tượng Lâm Minh lại cường đại tới mức này!
- Rốt cuộc là ai thắng?
Mọi người cực lực nhìn qua trung ương lôi đài, mà ở trên lôi đài hắc ám hỗn động đang bộc phát trên cao, ngăn cách ánh mắt của mọi người, căn bản không biết tình huống đang thế nào.
Trong hư không hắc ám này Lâm Minh một tay chống phượng huyết thương, nửa quỳ trên mặt đất, quần áo bị máu tươi nhuộm ướt, hai tay huyết nhục mơ hồ, trong đó kinh mạch, nội tạng bị tổn hại nhiều chỗ, mạch máu tổn hại.
Mà trước mặt Lâm Minh, thân thể Băng Mộng mất đi chèo chống nhưng vẫn lơ lửng như cũ, không có ngã xuống, nàng lọt vào trọng thương, từ khi bắt đầu tới bây giờ Băng Mộng lần đầu tiên bị thương, hơn nữa bị thương không nhẹ.
Bởi vì trọng thương cho nên đám sương che phủ gương mặt của nàng tán đi, lộ ra dung nhan tuyệt thế như trăng rằm.
Băng cơ ngọc cốt, hồn nhiên thiên thành, nàng giống như đóa tuyết liên tươi mát trên băng sơn, không nhiễm khí tức của trần thế, mà lúc nàysắc mặt của nàng sắc hơi tái nhợt, mái tóc dài màu xanh rủ xuống, khóe miệng có máu tươi chảy ra, càng làm cho người ta thêm thương tiếc.
- Ngươi...
Băng Mộng muốn dùng ảo thuật che dấu dung nhan, nhưng mà bởi vì đã bị chương cuối mộng hồn cắn trả quá nặng, năng lượng trong người của nàng hỗn loạn, chỉ cần động một chút thương thế nặng hơn, vết thương chảy máu.
Lúc này Băng Mộng đành dùng sa mỏng che dung mạo lại.
Nàng nhíu mày càng làm cho nàng xinh đẹp động lòng người.