Chương : Bí mật đại kiếp nạn.
- Vãn bối Lâm Minh bái kiến Thần Mộng Thiên Tôn tiền bối, bái kiến Hạo Vũ Thiên Tôn tiền bối.
Lâm Minh cung kính thi lễ, rồi mới lên tiếng:
- Như tiền bối nói vãn bối đúng là có chuyện cần tiền bối chỉ điểm.
- Nói đi."
Thần Mộng vung tay lên, cảnh vật chung quanh đại biến, ba người xuất hiện trong thải nguyên xanh ngát, chung quanh đều là cây cỏ và nước suối leng keng, đẹp không sao tả xiết.
Đây là kết giới Thần Mộng Thiên Tôn bố trí xuống, trong kết giới này bọn họ nói cái gì cũng không sợ bị nghe trộm.
- Tiền bối, vãn bối muốn hỏi trước kia đã từng nghe nói qua, chỉ cần vào trước top ba địa bản là có thể tiến vào Thiên tôn thiên cung, học tập một môn công pháp thần võ vô thượng, vãn bối muốn hỏi môn thần võ vô thượng này có thể chọn hay không?
- Ah?
Thần Mộng Thiên Tôn mỉm cười, nói:
- Ngươi muốn chọn cái gì?
- Vãn bối muốn chọn Mộng Vũ do tiền bối sáng tạo.
Lâm Minh thản nhiên nói ra, Thần Mộng Thiên Tôn cũng không ngoài ý muốn, mà Hạo Vũ Thiên Tôn thì cười rộ lên.
- Tiểu tử, xem ra ngươi chướng mắt thần võ vô thượng của Hạo Vũ Thiên Cung nha!!
- Tiền bối làm vãn bối sợ đấy, Hạo Vũ tiền bối sáng lập thần võ vô thượng có thể sáng tạo nội thế giới thứ hai, tổn sản lượng hơn sa võ giả cùng cấp, vãn bối cũng rất muốn học, nhưng mà so sánh thì vãn bối thấy Mộng Vũ thích hợp với mình hơn. - Hắc hắc, theo bản tôn quan sát, trên người của ngươi thần võ vô thượng không ít nha!
Hạo Vũ Thiên Tôn đột nhiên nói ra, hiện tại trên người Lâm Minh có nhiều công pháp thần võ vô thượng, nếu như không tính thần võ vô thượng hình thức ban đầu do mình sáng tạo ra, cũng không tính Mộng Vũ học được chút da lông thì ba thần võ vô thượng, theo thứ tự là Tà Thần Lực, Hồng Mông không gian, còn có Phong Thần đại pháp phẩm chất cực cao nhưng không trọn vẹn.
Lâm Minh nói:
- Vãn bối vận khí tốt chút ít, xác thực bởi vì ngẫu ngộ đạt được truyền thừa của tiền bối.
- Ân... Ngươi có thần võ vô thượng không ít, học được nhiều chưa hẳn có thể tinh, chọn một bộ phát triển là được rồi.
Mỗi một bộ thần võ vô thượng đều đủ cho thiên tài tu luyện tới Thiên tôn, học nhiều tuy có thể gia tăng lĩnh ngộ pháp tắc, đề cao thực lực, nhưng mà tinh lực không đủ.
Ví dụ như Hành Si, kỳ thật hắn chỉ học một bộ thần võ vô thượng, từ khi đạp vào võ đạo chi lộ, hắn vẫn tinh nghiên Luân Hồi Bàn cho tới bây giờ.
Lâm Minh mặc dù biết điểm này, nhưng mà hắn vẫn dựa theo con đường mình tính ra mà đi, giống như hắn lựa chọn pháp thể song tu, hiện tại lựa chọn tinh khí thần tam tu.
- Mộng Vũ, ngươi có thể học, nhưng mà ta không thu ngươi làm đệ tử!
Thần Mộng Thiên Tôn nói như thế Hạo Vũ Thiên Tôn nghe xong cũng ngạc nhiên, đồ đệ tốt như vậy đưa tới cửa mà không thu?
- Thần Mộng, ngươi nói Thần Mộng Thiên Cung không thu nam đệ tử, cho nên mới không thu Lâm Minh? Ta không biết ngươi lúc ấy vì sao định ra quy củ này, nhưng mà Lâm Minh không thể phá lệ sao?
Hạo Vũ Thiên Tôn nói thẳng, trong mắt hắn Lâm Minh thành tựu ngày sau bất khả hạn lượng, nếu như hắn gia nhập Thần Mộng Thiên Cung, hơn nữa có một Băng Mộng thì ai dám tranh phong với Thần Mộng Thiên Cung?
Đáng giá cân nhắc duy nhất là Lâm Minh cùng Băng Mộng hai người đều là tuyệt đối, vạn nhất hai người ở chung thời gian dài sinh sôi tình cảm thì xúc phạm kiêng kỵ của Thần Mộng.
Kỳ thật Hạo Vũ Thiên Tôn đối với thân phận của Băng Mộng đã có một ít suy đoán rồi, nếu như Băng Mộng là nguyên thần của Thần Mộng biến thành, chuyện này càng là tối kỵ.
Đương nhiên những chuyện này hắn chỉ nghĩ mà thôi, quả quyết không nói thẳng ra.
Thần Mộng Thiên Tôn lắc đầu, nói:
- Ta không thu Lâm Minh làm đồ đệ là có nguyên nhân khác. Ta nói thẳng, Lâm Minh ngươi không thích hợp học tập Mộng Vũ, bởi vì... Ngươi không có tinh thần bổn nguyên, ngươi suy nghĩ kỹ càng.
- Tinh thần bổn nguyên?
Lâm Minh nao nao, từ ngữ này hắn từng nghe qua, nhưng tinh thần bổn nguyên là cái gì thì hắn không biết.
Thần Mộng Thiên Tôn nói:
- Người có tinh khí thần, vũ trụ cũng có tinh khí thần, tinh của vũ trụ là vật chất, khí của vũ trụ là năng lượng, thần là Thiên Đạo pháp tắc, ba cái này chính là bổn nguyên, ngươi biết Hồng Mông chi khí chứ?
Lâm Minh gật đầu, Hồng Mông chi khí hắn quen thuộc, nhưng mà đây là căn bản của Hồng Mông không gian.
- Đúng vậy, Hỗn Nguyên Thiên tôn có thể chấp chưởng Hồng Mông đại đạo, nguyên nhân rất lớn là do hắn có được nhiều Hồng Mông chi khí, Hồng Mông chi khí là bổn nguyên vật chất.
- Trừ Hồng Mông chi khí ra, trên thế giới này còn có hai chủng bổn nguyên, theo thứ tự là Thái Sơ chi khí cùng tinh thần bổn nguyên, chúng có một là đối ứng của ‘ khí ’, một đối ứng ‘ thần ’, mà ta sáng tạo Thần Mộng pháp tắc chính là cậy vào tinh thần bổn nguyên!
- Thần Mộng Thiên Cung, nhân số ít càng thêm ít, chỉ có mấy trăm người, ta tự mình nhận lấy đệ tử trong thời gian gần ngàn vạn năm cũng chỉ có mười người, cũng bởi vì hạn chế này nên đệ tử ta nhất định phải có một tia tinh thần bổn nguyên, mà ngươi không có được, nhất định không cách nào tu luyện Thần Mộng pháp tắc ra được thành tích gì.
Thần Mộng Thiên Tôn nói rõ nguyên nhân, Lâm Minh lúc này mới tỉnh ngộ, chẳng trách Thần Mộng Thiên Cung người ít như vậy.
Hồng Mông chi khí, Thái Sơ chi khí, tinh thần bổn nguyên ba cái này chính là bổn nguyên chi khí của vũ trụ tinh khí thần, thuyết pháp nỳ Lâm Minh lần đầu nghe được.
- Hiện tại, ngươi còn muốn học Mộng Vũ sao?
Thần Mộng Thiên Tôn nhìn qua Lâm Minh, chậm rãi nói ra.
- Muốn học.
Lâm Minh không chút do dự trả lời, tinh khí thần tam tu quan hệ đến tam thập tam trọng thiên pháp tắc, hắn tự nhiên sẽ không buông tha.
- Được rồi...
Thần Mộng Thiên Tôn không có phản đối nữa.
- Nếu ngươi kiên trì thì ta không phản đối, chỉ hy vọng ngươi không nên hoang phế thời gian.
Với tư cách người sáng tạo Mộng Vũ, Thần Mộng Thiên Tôn có thể khẳng định không có tinh thần bổn nguyên nhất định không tu thành Mộng Vũ, nhưng mà đối với Lâm Minh phát triển Thần Mộng Thiên Tôn cũng không nguyện ý can thiệp, nàng tin tưởng Lâm Minh có số mệnh của mình, nếu như hắn bị người khác can thiệp, vậy không đi tới bước này.
- Tạ Thần Mộng tiền bối thành toàn.
Lâm Minh vui vẻ nói, chỉ cần có thể học được Mộng Vũ, có thể làm đệ tử Thần Mộng hay không có quan hệ gì.
- Thần Mộng tiền bối, vãn bối còn có vấn đề, liên quan đến đại kiếp nạn ba mươi sáu ức năm, vãn bối muốn biết đại kiếp nạn rốt cuồ là cái gì.
Trên Phong Thần đài Lâm Minh đã nhìn qua một ít hình ảnh về đại kiếp nạn.
Phong Thần Thiên tôn đứng trên Phong Thần đài, dùng Thiên tôn và thánh chủ làm vũ khí, thần thú bay lượn che khuất bầu trời giống như ngôi sao, tràng cảnh bực này rung động nhân tâm.
- Đại kiếp nạn...
Nhắc tới mấy chữ này ngữ khí của Thần Mộng Thiên Tôn có chút mờ ảo.
- Vũ trụ sinh ra đời đã không biết bao nhiêu năm, có lẽ ngàn tỷ năm, có lẽ mấy trăm ngàn tỷ năm, ở trong đó võ đạo văn minh đã bị hủy diệt nhiều lần, thậm chí thiên thiên này từng rách nát và hủy diệt, lại từng sống lại, nếu như vũ trụ hủy diệt, như vậy Chân Thần cũng không thể trốn thoát, nếu như từ lịch sử ngàn tỷ năm của vũ trụ thì cái gọi là ‘ đại kiếp nạn ’, thật sự rất nhiều, trước mặt vũ trụ thì Thiên tôn cũng là con sâu cái kiến.
Thần Mộng Thiên Tôn đột nhiên cảm khái, Lâm Minh trầm mặc không nói, lẳng lặng lắng nghe.
- Hiện tại theo đại kiếp nạn ba mươi sáu ức năm hẳn là ba mươi ba trọng thiên bích biến mất.
Thần Mộng Thiên Tôn nhàn nhạt nói ra, mà Lâm Minh nghe xong trong nội tâm rùng mình.
- Ba mươi ba trọng thiên bích chướng? Đó là gì?
Ý cảnh tam thập tam thiên chính là pháp tắc mà Lâm Minh sở tu, nhưng rốt cuộc ba mươi ba trọng thiên bích là gì thì Lâm Minh đến bây giờ cũng không biết.
Thần Mộng Thiên Tôn nói:
- Ngươi nên biết trong Thần Vực có dị giới bí cảnh vô tận không?
Lâm Minh gật đầu, dị giới bí cảnh hắn đi qua hai lần, một lần tới bí cảnh tứ thần thú gia tộc chưởng quản, thần thú bí cảnh, một cái khác là hồng hoang bí cảnh do Tiêu Dao Đảo quản.
Hai bí cảnh này Lâm Minh một lần thu hoạch Chí Tôn long cốt, lần khác nhận được nhiều tài phú.
- Tiền bối nói bức tường ngăn cản chẳng lẽ chính chính là vách tường ngăn cản dị bí cảnh?
Trong lòng Lâm Minh khẽ động, đột nhiên nói như thế.
Muốn thông qua tầng bức tường ngăn cản phải thông qua Truyền Tống Trận, phải tiêu hao lớn lượng Tử Dương thạch, hơn nữa truyền tống người tu vi không cao, tu vị càng cao tiêu hao năng lượng càng lớn.
Cũng bởi vì nguyên nhân này tứ thần thú gia tộc thần thú bí cảnh hay là Tiêu Dao Đảo hồng hoang bí cảnh, mỗi lần đi vào đều tốn hao nhiều tài nguyên xa xỉ.
- Đúng vậy, bức tường ngăn cách dị giới bí cảnh kỳ thật chính là bức tường ba mươi ba tầng, kỳ thật Thần Vực liên tiếp với các giới khác, trời có ba mươi ba tầng, mà Thần Vực kỳ thật chỉ là một trong ba mươi ba tầng, nó tên là thần la thiên.
Thần Mộng Thiên Tôn nói chậm chạp, nhưng mà nàng nói ra câu này chẳng khác gì búa tạ nện vào đầu Lâm Minh.
Trời có ba mươi ba tầng, Thần Vực chỉ là một trong số đó.
Cái này!
Lâm Minh triệt để ngây người, hắn vẫn cảm giác Thần Vực đã lớn đến khủng bố, nhưng mà bây giờ mới biết thế giới như Thần Vực còn có ba mươi hai cái!
Thần Mộng Thiên Tôn lại nói:
- Tam Thập Tam Thiên có vách tường không gian ngăn cách, bức tường không này ngăn cản tất cả sinh linh, tồn tại càng cường đại càng khó thông qua, nhưng mà vách tường này có chu kỳ suy yếu và biến mất, đại kiếp nạn ba mươi sáu ức năm trước chính là bức thường không gian biến mất.
- Bên ngoài Thần Vực có chủng tộc khác, hoặc là tử địch của nhân loại, hơn nữa là vì tài nguyên của Thần Vực, chúng thèm tài nguyên này, đây là đại chiến diệt tộc, năm đó trận chiến ấy làm tất cả cao thủ võ đạo của Thần Vực biến mất không còn! Năm đó đứng đầu võ đạo là -- Phong Thần Thiên tôn, cũng chết trong trận chiến này...
Nghe được Thần Mộng Thiên Tôn nói, Lâm Minh cảm xúc phập phồng.
- Dị tộc?
- Đúng, cùng hình thái tính mạng nhân loại, tu luyện pháp tắc khác nhau là dị tộc, kỳ thật ngươi tu luyện ý cảnh tam thập tam thiên sở dĩ được vinh dự là ý cảnh chí cao cũng là nguyên nhân này, nó áp dụng cho toàn bộ ba mươi ba thế giới, cũng áp dụng cho dị tộc.
Thần Mộng Thiên Tôn nói ra câu kinh người, Lâm Minh nghe được rung động vô cùng, thì ra là thế, đây mới là chân diện mục của pháp tắc tam thập tam thiên, mà Phong Thần Thiên tôn tu luyện chính là pháp tắc tam thập tam thiên.