Chương : Đế Tử Na Kỳ
Nhân loại từ xưa tuyệt thế cường giả sau khi chết thường thường sẽ lưu lại bí cảnh truyền thừa, chờ người hữu duyên đến kế thừa.
Mà về phần thi cốt của cường giả tuyệt thế thường thường mai táng trong một ít nơi không ai biết, hoặc là dứt khoát tự mình hủy diệt, bởi vì thi thể cường giả tuyệt thế chính là báu vật.
Những cường giả tuyệt thế này không ai không nuốt vô số thiên tài địa bảo, huyết nhục tinh hoa của bọn họ là kỳ trân của thiên địa, xương cốt kinh mạch đều chữ khắc ấn phù pháp tắc đại đạo, móc ra tìm hiểu còn quý hơn đá hỗn độn nhiều.
Bởi vì những nguyên nhân này, những cường giả tuyệt thế sẽ chôn thi cốt của mình trong những mộ địa ít ai chú ý, tránh cho sau khi mình chết bị người ta móc ra luyện đan hoặc xem như bảo vật truyền thừa cho người khác tham ngộ.
Cũng chỉ có tông môn như Phổ Đà sơn tồn tại ba mươi sáu ức năm, nội tình thâm hậu tới mức không thể tưởng tượng, lực lượng của bọn họ đặt thi cốt trong Tang Phật Tháp và bảo tồn thích đáng, làm nơi an nghỉ cho cao tăng trong tháp.
Có thể tưởng tượng những xá lợi cổ phật này đều là bảo vật trong bảo vật.
Khi Lâm Minh không ngừng đi sâu vào trong tháp lâm, Lâm Minh ngầm trộm nghe được trong thiên địa như có phật minh, từng đạo phật văn màu vàng phiêu đãng trên không trung, hội tụ thành đủ loại ảo diệu.
Giờ khắc này Lâm Minh cảm giác huyết dịch toàn thân của mình và chân nguyên đều sôi trào lên, trái tim cũng có phù văn lưu động.
Ông ông ông --
Hồng Mông chiến linh rung động lắc lư, Lâm Minh cảm giác ý chí toàn thân được tẩy lễ.
Ba mươi trượng!
Hai mươi trượng!
Mười trượng!
Rốt cuộc Lâm Minh đi tới trước tháp lâm, Thiên tôn còn sống còn có thể che dấu khí tức của mình. Chiến linh cũng dung nạp trong tinh thần chi hải, ngủ đông không ra. Ví dụ như Thần Mộng Thiên Tôn, cho người ta cảm giác hoàn toàn như giống như nữ tử phàm nhân.
Mà Thiên tôn chết đi sẽ quy về tự nhiên, võ giả ý chí không đủ căn bản không được ý chí phật tháp tẩy lễ.
Lâm Minh đi vào dưới Tang Phật Tháp thì tòa phật tháp cao tám tầng, trong phật giáo thì Phật tháp có tác dụng nguyên thủy nhất chính là dùng đựng tro cốt và xá lợi cho cao tăng.
Tòa tháp này mở ra.
Lâm Minh hít sâu và đi vào trong tháp.
Phóng nhãn nhìn lại, trong phật tháp này thờ phụng một khỏa xá lợi. Mà xá lợi này hình bầu dục, dẹp mà rộng, hoàn toàn khác xá lợi trong ấn tượng của Lâm Minh.
Di cốt của cao tăng bình thường được chôn trong nội cung của tháp, mà xá lợi này đặt trong đại sảnh, cũng không có hộp chứa, tùy ý đặt ở đó.
Cúi đầu nhìn qua xá lợi có một khối bia đá, trên đó viết:
- A Nhân Vương. Sống ở đại kiếp nạn lịch tám trăm triệu năm, chủ trì Phổ Đà sơn, tu vị Thiên tôn, sáu tuổi xuất gia, thông minh hơn người, đã gặp qua là không quên được. Ngày tụng ba trăm bộ kinh phật, trước hai mươi tuổi chưa từng tập võ, một khi được ngộ phật hiệu bầu trời giáng phật quang, A Nhân Vương thân thể Niết Bàn, trọng ngưng phật thể, Mệnh Vẫn lập thành...
Lâm Minh đi qua xem tiếp, nhìn tới đây nội tâm kinh ngạc, trên tấm bia đá ghi lại A Nhân Vương mãi cho tới hai mươi tuổi chẳng tu tập công pháp võ đạo gì cả, chỉ tụng kinh niệm phật mà ngộ đạo, kế tiếp một lần ngưng tụ thành phật thể, cũng chính là tu vị Mệnh Vẫn.
Nếu như lời này là thật thì phật môn quá thần kỳ rồi.
Xem xuống một chút, tấm bia đá ghi lại thành tựu cuộc đời của A Nhân Vương, trừ chuyện đó ra dưới tấm bia đá còn có một câu:
- Như ta truyền sai lầm, sau khi thiêu lưỡi không tàn.
Những lời này tổng cộng mười một chữ, đầu bút lông yên lặng ôn hòa, thoạt nhìn là khải thư xinh đẹp, nhưng mà có khí thế làm người ta kính sợ, chỉ nhìn qua là có cảm giác muốn quỳ bái, giống như toàn thân được tẩy lễ.
Loại cảm giác này chỉ có lúc trước Lâm Minh ở trong Vạn Cổ Ma Khanh nhìn thấy câu Hỗn Nguyên Thiên tôn lưu: "Ngân hà mênh mông ai là chủ, muôn đời sử sách ta lưu danh".
- Một câu nói kia xuất từ tay của A Nhân Vương, xem trong lời ý tứ hẳn là di ngôn của A Nhân Vương.
Lâm Minh nghĩ ý nghĩa những câu này là: nếu như kinh điển ta truyền lại không có sai lầm, như vậy sau khi thân thể của ta viên tịch hỏa diễm đốt người sẽ lưu lại đầu lưỡi không bị cháy.
Hỏa diễm thiêu di cốt của cao tăng Phổ Đà sơn thì không phải hỏa diễm bình thường, đây là thần hỏa ý cảnh cửu trọng của võ giả hệ thống tụ nguyên, một khi đã chết thì nguyên khí tiêu tán, còn lại linh thể căn bản không chịu được thần hỏa đốt, nhưng mà hết lần này tới lần khác những cao tăng này dưới thần hỏa như thế mới lưu lại xá lợi.
Nghĩ tới đây trong lòng Lâm Minh khẽ động, ngẩng đầu nhìn qua xá lợi trong phật tháp, nhìn kỹ cái xá lợi này giống như đầu lưỡi.
- A Nhân Vương viên tịch, đầu lưỡi của hắn lưu lại hóa thành xá lợi, đúng với câu nói kia -- Như ta truyền sai lầm, sau khi thiêu lưỡi không tàn.
Lâm Minh nhìn qua xá lợi, trong nội tâm rung động không nói gì, cao tăng như thế đạt tới cảnh giới không biết, có lẽ cũng không kém hơn Đại Tự Tại Phật đâu.
Lâm Minh tiếp tục xem tiếp, phát hiện đằng sau tấm bia đá là một đoạn kinh văn.
Đoạn kinh văn này không phải công pháp, mà là một đoạn kinh phật thuần túy, Lâm Minh mang thái độ thành kính đọc từ đầu tới cuối.
Tĩnh tâm phẩm ngộ có ý cảnh khác.
Lâm Minh ngây ngốc trong phật tháp của A Nhân Vương ba này, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Hắn đi tới Tang Phật Tháp khác.
Trong Tang Phật Tháp khác có tấm bia đá khác, ghi:
- Cưu Ma A, sống ở đại kiếp nạn lịch một tỷ tám trăm ngàn năm, ba tuổi quy y...
- Đại kiếp nạn lịch một tỷ chín trăm ngàn năm, sau khi chết tro cốt phân thành bốn vạn tám ngàn phần, mỗi bản tro cốt dung nhập vào trong một viên gạch xây phật tháp, dung làm một thể với Tang Phật Tháp, bảo tháp thông linh, không người tế luyện, tự thành Thiên tôn Linh Bảo...
Lâm Minh nhìn kỹ chung quanh, xem di ngôn Cưu Ma A lưu lại.
- Giới nhẫn cả đời, tâm như gương sáng, thân ta lưu lại, tâm ta còn mãi với chúng sinh.
Một phần di ngôn này Lâm Minh cũng có cảm ngộ khác, thân thể hoả táng niết bàn, phật tâm như gương sáng lưu cho chúng sinh, thành tựu của Cưu Ma A không kém A Nhân Vương.
Trong Tang Phật Tháp cua Cưu Ma A lại ngây ngốc ba ngày...
Tiếp tục đi tới Tang Phật Tháp khác, thời gian một ngày một ngày trôi qua, Lâm Minh xem qua cuộc đời của các cao tăng, nhận thức nhân sinh và ý chí của bọn họ.
Ở trong lúc này tu vị của Lâm Minh tăng trưởng cũng không nhiều, nhưng mà linh hồn của hắn lột xác thăng hoa, Hồng Mông chiến linh cũng càng xanh ngắt...
...
Tại Lâm Minh cảm ngộ trong Tang Phật Tháp, ở Huy Quang Giới có chém giết gió tanh mưa máu.
Rất nhiều tuổi trẻ tuấn kiệt chen chúc tới tiến vào Huy Quang Giới, lịch lãm sinh tử trong chiến trường này.
Bọn họ có ít người đột phá bên bờ sinh tử, tu vị phóng đại, thậm chí còn đạt được bảo vật của người chết, biết được bí mật của đối phương và tu vi tiến nhanh.
Nhưng mà những kẻ đã chết ở đây hài cốt không còn.
Ở trong đó có một gã đại phóng dị sắc.
Kẻ đó là -- Đế Tử Na Kỳ!
Tu vị Thần Biến hậu kỳ, có thể chiến Thánh Chủ!
Thánh Chủ yếu nhất hắn thậm chí có thể đánh chết, gặp được Thánh Chủ cường đại hắn cũng có thể bảo vệ tính mạng.
Thiên phú như thế thật sự nghe rợn cả người, phải biết rằng Nhân tộc cùng Thánh tộc trong Huy Quang Giới tu vị cao nhất chính là Thánh Chủ, cũng có thể nói Đế Tử Na Kỳ trong Huy Quang Giới khó gặp thiên tài giết hắn được.
Rất nhiều người vây quanh tiêu diệt hắn đều tuyên cáo thất bại, thậm chí có một lần hơn mười cường giả không nuốt trôi cục tức này, muốn liên thủ giết Na Kỳ, cường giương thanh thế của nhân tộc.
Thế nhưng mà về sau bọn họ vây quét không thành công, ngược lại bị giết năm người, tổn thất thảm trọng mà về.
Trận chiến này thanh danh Na Kỳ đại chấn, bên cạnh Na Kỳ còn có nữ tử vũ y, thanh niên gầy gò, tuy thực lực của bọn họ không bằng Na Kỳ, nhưng tuyệt không phải hạng người bình thường.
Cường giả Thần Quân cảnh đỉnh phong bình thường ặp bọn họ chẳng địch lại.
- Nghe nói Đế Tử Na Kỳ là hội võ đệ nhất của Thánh tộc!
- Đúng vậy, Na Kỳ giống như bọn người Lâm Minh, Tiểu Ma Tiên, Băng Mộng, coi như là trùng hợp, nghe đồn bởi vì đại kiếp nạn nên hội võ của Thánh tộc một lần đó trăm hoa đua nở, cao thủ phần đông! Mà Na Kỳ này càng là đệ tử thân truyền của Thánh tộc Chân Thần Tạo Hóa Thánh Hoàng, có phong hào đế tử, cũng là tự mình Tạo Hóa Thánh Hoàng phong cho, đây là Chân Thần đấy.
Trên chiến trường Huy Quang Giới có mấy võ giả nhân loại đang thỏa luận.
Đệ tử Chân Thần quả thực làm người ta không ai sánh bằng, dù sao đại đa số người như bọn họ chính là thiên tài thánh địa bình thường, chênh lệch với đệ tử Chân Thần bốn năm cấp bậc, căn bản không thể so sánh.
Mấy tháng này Tạo Hóa thánh tử đã mai danh ẩn tích, bởi vì nhân tộc và thánh tộc có khế ước, nhân tộc căn bản không cho phép Tạo Hóa thánh tử ra tay, nếu không cân đối trong Huy Quang Giới bị phá hủy, mà Thánh tộc cũng đáp ứng điều kiện này.
Vì vậy so với Tạo Hóa thánh tử thì đám thiên tài này kém hơn nhiều, chúng ngang trời xuất thế làm chiến trường thay đổi như chong chóng.
Chuyện này làm nhiều thiên tài nom nóp lo sợ, chỉ gặp Na Kỳ thì dùng thực lực của bọn họ chỉ có chữ chết, hơn nữa chết này là vô giá trị.
- Không riêng gì Na Kỳ, nữ tử vũ y bên cạnh hắn và tên gia hỏa gầy như vây trúc cũng là thiên tài top mười hội võ của Thánh tộc, cũng xuất thân từ Chân Thần thánh địa! Chúng ta gặp chúng nên cao chạy xa bay đi.
- Vì cái gì Thánh tộc cho mấy tên này đi tới Huy Quang Giới chứ, thiên tài Nhân tộc chúng ta cũng có, vì sao bọn họ không tới!
- Đúng vậy a! Bọn họ đang làm gì, bế quan sao? Bế quan như làm sao nhanh bằng chém giết sinh tử được? Chẳng lẽ bởi vì sợ hãi không dám tới?
Không biết là ai nói câu này, rất nhiều người lập tức trợn mắt với tên đó.
- Ngươi nói nhăng gì đấy!
Có người lập tức phản bác, Nhân tộc cùng Thánh tộc là tử địch, loại thời điểm này không nên diệt uy phong của mình.
Thế nhưng mà không nói nhưng trong lòng mọi người cảm thấy thiên tài hội võ của Nhân tộc chỉ sợ là sợ đám kia, không dám xuất hiện ở Huy Quang Giới, dù sao một phương là truyền nhân Thiên tôn, một phương là truyền nhân Chân Thần, chênh lệch một cấp bậc.
- Chớ nói lung tung, nghe nói Long Nha, Hành Si đã đi tới Huy Quang Giới. Băng Mộng dường như được Thần Mộng Thiên Tôn đưa vào bí cảnh nào đó, trong thời gian ngắn không thể ra được, Lâm Minh không biết là xảy ra chuyện gì hắn còn bế quan trong Phổ Đà sơn...