Cứ thế suốt một ngày, Lâm Minh đi qua hai phòng đấu giá, một hội giao dịch, ngoài ra còn có lầu giao dịch bảo vật do năm đại gia tộc thiết lập, kết quả vẫn không có thu hoạch gì.
Bất đắc dĩ trở về Đại Minh Hiên, Lâm Minh thở dài, không ngờ bán ra mấy cái Minh Văn phù cũng khó khăn như vậy.
Nhưng chút cản trở, trào phúng đó không tính là gì đối với Lâm Minh, cái khổ trong luyện công vượt xa trăm ngàn lần thế này, hắn cũng vượt qua được, về phần trào phúng, càng không sao, dù là Chu Viêm châm biếm ngay mặt, hơn nữa vây quanh Lan Vân Nguyệt, tu vi, gia thế, những điều mẫn cảm này cũng không ảnh hưởng tới lòng võ đạo của Lâm Minh.
Thu hồi Minh Văn phù, Lâm Minh bắt đầu tu luyện “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết”. Tuy rằng một tháng qua hắn chủ yếu tập trung vào Minh Văn thuật, nhưng mỗi ngày đều rút thời gian tu luyện “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết”. Hiện giờ, “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết” của hắn đã chạm tới cửa tầng thứ nhất, tu vi bản thân cũng đạt tới Luyện Thể tầng một đỉnh phong.
Luyện Lực cửu thạch, quyền phá thiết mộc, đây là dấu hiệu Luyện Lực đỉnh phong Luyện Thể tầng thứ nhất.
Cửu thạch là chín trăm cân, đây là Luyện Thể tầng thứ nhất đỉnh phong. Nhưng mà lực lượng của Lâm Minh hiện giờ đã gần ngàn cân, đây là “Hỗn Độn Cương Đấu kinh” mang cho hắn. Hơn nữa hiện giờ lực lượng này vẫn còn đang tăng lên, mà Lâm Minh vẫn còn dừng lại ở Luyện Thể tầng thứ nhất (một cân=. kg).
Tu xong một vòng “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết”, Lâm Minh lại bắt đầu giải cốt, hiện giờ tay nghề giải cốt của Lâm Minh đã đạt tới mức thuần thục, hung thú cấp hai rõ ràng đã không còn thỏa mãn yêu cầu tu luyện của hắn. Nhưng ở Đại Minh Hiên, hung thú cấp ba là cực hiếm, Lâm Minh muốn thử cũng không được, như vậy, Lâm Minh phải nghĩ cách, hắn bắt đầu dùng sống dao cắt thịt!
Thủ pháp giải cốt bình thường, dù là dùng dao bén, lưỡi rìu, dao phay... Bất cứ biện pháp nào để giải cốt đều thường là phải mất nửa ngày mới tách rời xong một con hung thú cấp hai. Còn Lâm Minh lại đột phá dùng sống dao dày ba phân đi giải cốt, như vậy quả nhiên rất tốn sức, dao như cắm cuốc vào vũng bùn, tiến lên một tấc đều phải tốn rất nhiều sức.
Như vậy bức ép Lâm Minh không ngừng khiêu chiến cực hạn thân thể, đồng thời nắm giữ kỹ xảo dùng sức.
Trước kia, Lâm Minh chỉ cần tốn thời gian một bữa cơm là thoải mái hoàn thành nhiệm vụ giải cốt mỗi ngày, bây giờ suốt hai canh giờ cũng không làm xong, hơn nữa kết thúc giải cốt, Lâm Minh đã toát đầy mồ hôi.
Tuy nhiên, hiệu quả này cũng không tệ, Lâm Minh dọn dẹp xong khối thịt đã cắt, nếu như giải cốt thủ Đại Minh Hiên biết Lâm Minh dùng sống dao hoàn thành giải cốt hung thú cấp hai, chỉ sợ bọn họ sẽ không cho rằng Lâm Minh điên rồi, mà quá nửa sẽ cho là chính mình bị điên.
Tu luyện một đêm, Lâm Minh kiệt sức, hắn không quan tâm chuyện Minh Văn phù, trực tiếp leo lên giường nằm ngủ.
Ngủ say một đêm, tờ mờ sáng Lâm Minh liền dậy sớm, như thường lệ đi bãi đất trống trong rừng Đại Chu sơn luyện quyền, một hơi đánh xong trọn bộ quyền pháp, mặt trời mới trồi lên đằng đông. Lúc này, một thiếu niên mập áo trắng, không cao lắm, chui ra từ rừng cây:
- Minh ca, vì sao hôm qua lại hỏi ta làm sao bán Minh Văn phù, không phải là ngươi thật sự vẽ ra Minh Văn phù đó chứ?
Người vừa tới là Lâm Tiểu Đông, hôm qua khi Lâm Minh hỏi hắn vấn đề này, hắn không chút suy nghĩ liền trả lời, nhưng sau đó càng nghĩ lại càng thấy không đúng, không lẽ là Lâm Minh vẽ ra được Minh Văn phù!
Tuy rằng Lâm Tiểu Đông không hiểu nhiều về Minh Văn thuật, nhưng xác định dưới tình huống như vậy Lâm Minh không có khả năng vẽ ra Minh Văn phù chính xác, tám phần là vẽ ra hàng kém chất lượng. Đến lúc đó mà đi hội giao dịch chào hàng, làm không xong còn bị người ta coi là kẻ lừa đảo rồi đập cho một trận.
Lâm Minh mỉm cười, gật đầu nói:
- Đúng vậy, đã vẽ ra được.
Trong lòng Lâm Tiểu Đông liền căng thẳng.
- Ngươi cầm đi bán ở những chỗ đó?
- Ừ, nhưng mà không bán ra được.
Không bán được là trong dự kiến, những người đó không phải kẻ ngốc, Lâm Tiểu Đông nhìn Lâm Minh từ trên xuống dưới một lượt, không yên lòng hỏi thăm:
- Minh ca, ngươi không bị đánh đó chứ?
Lâm Minh liền buồn cười, sức tưởng tượng của Lâm Tiểu Đông thật là phong phú, hắn cười nói:
- Ta quả thật vẽ ra Minh Văn phù, lại không phải lừa đảo, sao lại bị đánh được?
Nói xong hắn liền lấy ra bốn tấm Minh Văn phù mà hắn tỉ mỉ vẽ suốt một tháng qua, muốn cho Lâm Tiểu Đông yên lòng.
Nhưng Lâm Tiểu Đông làm sao hiểu được, hắn nhìn bốn tấm Minh Văn phù này rồi, vẻ mặt cứng ngắc cả buổi. Hình dạng những Minh Văn phù này thật là... Thảm không muốn nhìn mà!
Tuy rằng hắn đoán được Minh Văn phù của Lâm Minh chỉ là thứ phẩm, nhưng mà như vậy cũng kém quá đi chứ. Trang giấy vừa vàng lại nhám, giống như giấy trong nhà vệ sinh vậy, kẻ ngu mới mua nó. Trước kia Lâm Tiểu Đông cũng thấy qua mấy phần Minh Văn phù, tấm nào không phải láng mịn trơn bóng, sắc thái rực rỡ, cho dù ngươi làm hàng nhái cũng phải nhái giống một chút chứ.
Một hồi lâu, trên mặt Lâm Tiểu Đông mới nặn ra được tươi cười khô cứng, hắn cũng ngượng đả kích Lâm Minh thêm nữa, nhưng nghĩ tới tài liệu mấy trăm lượng vàng chỉ đổi thành mấy tờ giấy vệ sinh như thế, hơn nữa kích thước còn không đủ dùng, trong lòng Lâm Tiểu Đông liền co rút đau đớn, đúng là quá chà đạp tiền bạc mà.
Lâm Minh thấy vẻ mặt biến đổi của Lâm Tiểu Đông, cũng đoán được hắn nghĩ cái gì. Hắn dứt khoát thu hồi Minh Văn phù, không giải thích rõ ràng, căn bản không giải thích cho Lâm Tiểu Đông hiểu được.
- Ta nói Minh ca, với thiên phú cũng chăm chỉ của ngươi, đột phá Ngưng Mạch kỳ chỉ là chuyện sớm muộn, cần gì phải làm những chuyện này vậy chứ?
Lâm Tiểu Đông lựa lời khuyên bảo.
Lâm Minh cười cười, không nói gì thêm. Lâm Tiểu Đông nói đúng, dù không làm những chuyện này, hắn cũng đương nhiên tiến vào Ngưng Mạch kỳ, thậm chí Hậu Thiên, Tiên Thiên trong truyền thuyết cũng không quá khó khăn.
Nhưng con đường tu võ tương đương giành mệnh với trời, thời gian không chờ người. Nếu không thể nhanh chóng tăng cảnh giới ở lúc còn trẻ, tu luyện về sau sẽ ngày càng khó hơn!
Không dựa vào bất kỳ đan dược, linh vật nào, chỉ dựa vào bản thân tu luyện, đương nhiên là cơ sở chắc chắn, nhưng nhất định sẽ làm lỡ rất nhiều thời gian, Lâm Minh không tiêu tốn nổi những thời gian này.
Cho nên hắn cần sử dụng Minh Văn thuật để kiếm tiền, đi đường tắt.
Hắn nói:
- Tiểu Đông, ngươi về trước đi, ta còn có chút chuyện.
- Làm gì? Không phải ngươi còn muốn đi bán những lá bùa này đó chứ?
Lâm Minh cười nói:
- Ngươi không cần để ý chuyện này, trong lòng ta tự có tính toán.
Vừa nói, Lâm Minh đã lướt ra xa.
- Dựa vào!
Lâm Tiểu Đông thấy Lâm Minh đã mất bóng, đành bất đắc dĩ mắng một tiếng, hắn biết chuyện mà Lâm Minh quyết định, hắn cũng bất lực thay đổi.
Tuy rằng Lâm Minh ý chí vững vàng, nhưng mà nhiều chuyện cũng không phải chỉ cần ý chí là thay đổi được...
Thiên Vận thành tuy rằng cửa hàng san sát, nhưng cửa hàng chân chính có tư cách bán ra Minh Văn phù cũng không nhiều, cộng thêm mấy phòng đấu giá và hội giao dịch, tính toán hết cũng không vượt quá ba mươi chỗ.
Không quá ba mươi cửa hàng cộng thêm phòng đấu giá, hiện giờ Lâm Minh đã đi thăm phân nửa, đều không có ngoại lệ bị từ chối. Học đồ Minh Văn thuật ngẫu nhiên may mắn sẽ có thể chế tạo ra Minh Văn phù thành phẩm, thứ này không có giá trị sử dụng lớn, ai lại lãng phí cơ hội Minh Văn duy nhất lên bảo khí của.
Chẳng qua dù Lâm Minh có chút thất vọng, nhưng cũng không bị đả kích tới suy sụp, là vàng thì sẽ luôn phát sáng, hắn chỉ cần thời gian mà thôi.
- Muốn chúng ta gửi bán thứ này? Ngươi nói chơi cái gì vậy, ngươi còn nhỏ tuổi không tập trung tu luyện, cứ mãi nghĩ tới đường ngang ngõ tắt. Thứ này của ngươi căn bản không bán được, đi đi, đi đi, đừng có ở đây cản trở chúng ta buôn bán.
Một vị chưởng quầy Bách Bảo đường bực bội phất tay, thái độ cửa hàng tư gia luôn kém hơn phòng đấu giá nhiều, Lâm Minh cũng không để bụng, thu hồi Minh Văn phù quay đầu muốn đi. Đúng lúc này, hắn lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp rất quen thuộc, nhưng lại là khuôn mặt mà hắn không muốn nhìn thấy.
Ở đằng sau hắn không xa có hai cô gái váy vàng đang đứng, trong đó một người chính là Lan Vân Nguyệt mấy tháng trước thất hẹn với hắn, hộ tống Chu Viêm đi Thất Huyền võ phủ.
Lan Vân Nguyệt cũng mới đến một lúc, nàng nhìn bốn tấm bùa màu vàng thô ráp trong tay Lâm Minh, hồi tưởng lời chưởng quầy vừa nói, vẻ mặt rối rắm.
Lan Vân Nguyệt cũng chưa thấy qua Minh Văn phù, cho dù thấy qua, cũng sẽ không liên hệ những lá bùa thô ráp này với Minh Văn phù, nàng đoán Lâm Minh đang đầu cơ trục lợi vật phẩm... Có những tiểu thương không có tiền vốn, nhưng lại hiểu biết thị trường, sẽ đi hội giao dịch cấp thấp thu mua vài thứ rồi chuyên bán, kiếm giá chênh lệch trong đó, loại công tác này lợi nhuận thấp, hơn nữa cũng không vinh quang gì...
Cũng phải... Gia cảnh Lâm Minh vốn không giàu có, phải cung cấp chi tiêu cho hắn luyện võ, đồng thời hắn lại ở một mình trong Thiên Vận thành, ăn, mặc, ở, đi lại đều cần tốn tiền, đương nhiên là hắn thiếu tiền, cho nên mới nghĩ cách kiếm tiền...
Nghĩ đến đây, Lan Vân Nguyệt thở dài, nàng không biết nên nói gì ở cảnh tượng này, nàng cảm thấy nói cái gì cũng sẽ tổn thương tới tự tôn của Lâm Minh, nhưng nàng lại không thể làm bộ như không thấy Lâm Minh.
Ngay lúc này, chưởng quầy kia thấy được Lan Vân Nguyệt, lập tức mặt đầy tươi cười đi lên chào đón, mặt cười này so sánh với Lâm Minh quả thật là như hai người hoàn toàn khác:
- Tiểu thư, tới mua gì vậy? Ngày hôm qua cô mua thanh kiếm có dùng tốt không? Đúng rồi, sao không thấy vị thiếu gia đi cùng cô hôm qua?
Rõ ràng, thiếu gia mà chưởng quầy nói chính là Chu Viêm, mà nhìn tươi cười nịnh nọt của chưởng quầy, Lâm Minh dùng ngón chân cũng biết, lần trước khi Chu Viêm và Lan Vân Nguyệt đến đây, vị chưởng quầy này cũng kiếm lời to.
Lan Vân Nguyệt không ngờ tới chưởng quầy lại nhắc tới Chu Viêm vào lúc này, điều này càng khiến nàng xấu hổ. Nàng rất muốn giải thích một chút nàng và Chu Viêm không như các người nghĩ, nhưng lời tới bên miệng, nàng lại cảm thấy nó thật là yếu ớt. Nàng cũng không phải đứa nhỏ, nàng biết rõ, sớm muộn gì sẽ có ngày nàng gả vào Chu gia, tuy rằng nàng không thích Chu Viêm, nhưng vì những gì mà nàng muốn nhận, nàng cúi đầu trước vận mệnh, lựa chọn phản bội...
Xấu hổ hồi lâu, Lan Vân Nguyệt nhỏ giọng nói:
- Đã lâu không gặp... Ngươi có khỏe không?
- Còn được.
Lâm Minh bình thản trả lời, chuyện đã qua, hắn không muốn nghĩ lại trước kia nữa.
Còn được? Nếu như còn được, làm sao lại gặp ngươi ở chỗ này? Một thiếu niên mười lăm tuổi, chịu đựng tu luyện đau khổ, đồng thời phải bôn ba kiếm sống, chịu hết thờ ơ của người khác... Như vậy có thật là còn được ư?
Lan Vân Nguyệt biết Lâm Minh quật cường, nhưng thấy bộ dạng của Lâm Minh hiện giờ, nàng không thể không khuyên nhủ:
- Ngươi sẽ không nghĩ tới trở về hay sao...
- Trở về? Ha ha, cô đang khuyên ta từ bỏ tập võ ư?
- Ta không có ý đó, ta chỉ là muốn nói, võ đạo tổn hại thân thể, nếu không đủ tiền mua dược thảo, như vậy sẽ gieo xuống tàn tật...
Lan Vân Nguyệt thở dài, ánh mắt rơi xuống lá bùa trong tay Lâm Minh, lại nói:
- Dựa vào đầu cơ trục lợi những vật phẩm nhỏ mà kiếm tiền, không có khả năng duy trì tiền cần cho ngươi luyện võ, ta chỉ không muốn ngươi luyện hỏng thân thể... Ta biết ngươi không muốn nghe, nhưng ta thật sự không muốn về sau ngươi chỉ có thể nằm trên giường...
Nghe những lời tận đáy lòng của Lan Vân Nguyệt, Lâm Minh mỉm cười, nói:
- Cảm ơn lời khuyên của cô, tuy nhiên ta sẽ không từ bỏ võ đạo.
Hắn giơ lên bốn tấm Cường Lực phù trong tay, chỉ vào ngọn lửa bùng cháy rực rỡ trên lá bùa thô ráp, nói:
- Võ đạo giống như ngọn lửa này, người tập võ bị ngọn lửa thiêu đốt, trong đó có vô số đau khổ nguy hiểm, người không kiên trì được sẽ hóa thành tro tàn, người kiên trì được thì dục hỏa trùng sinh. Cho dùa chỉ là một con bướm yếu ớt, ta cũng sẽ không chút do dự nhảy vào trong ngọn lửa này, đánh cược một phần vạn cơ hội tọa hóa thành phượng hoàng. Huống chi hiện giờ, ta đã không phải bươm bướm...
Lâm Minh nói xong những lời này, liền cười nhạt, thu hồi lá bùa bình thản bước đi, chỉ để lại bóng lưng cô độc nhưng thẳng tắp kiêu ngạo...
Lâm Minh bước nhanh rời khỏi Bách Bảo đường, thiêu thân lao đầu vào lửa, đây là lòng võ đạo của hắn, hắn sẽ giữ vững võ đạo của mình, mãi cho đến ngày tọa hóa thành phượng hoàng.