Vũ Cực Thiên Hạ

chương 267: chân nguyên xanh da trời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ầm!

Lưng mạnh mẽ đập lên vầng sáng thủ hộ, Trương Ngạn Triệu khí huyết nhộn nhạo, tuy rằng hắn bị thương không nhẹ, nhưng vẫn chống đao trên mặt đất, không đến mức mất mặt trước mọi người.

- Làm sao có thể?

Chính mình một hơi tiêu hao mất năm thành chân nguyên, phát ra Huyết Vương Tuyệt Sát, trong đao khí cuồng mãnh như thế, không ngờ bị đánh tan dưới cỗ thương mang nhìn qua yếu hơn rất nhiều kia, ngược lại còn mạnh mẽ xuyên thủng huyết lãng, đả thương chính mình!

- Đó là thương mang gì?

- Giống như không thể phá hủy!

- Thật là đáng sợ!

Ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Minh, vẫn thấy đối phương đứng thẳng tắp trên lôi đài, không có bất kỳ thương tích gì, Trương Ngạn Triệu thấy rõ ràng, vừa rồi trong nháy mắt Huyết Vương Tuyệt Sát công kích đến Lâm Minh, cỗ thương mang màu xanh da trời kia xé huyết lãng một cái lỗ hổng, cũng chính lỗ hổng này để Lâm Minh tránh được phần lớn công kích, một ít dư kình còn thừa đánh lên người hắn, cũng không phá được Thanh Thương chân nguyên hộ thể của hắn.

Loại chân nguyên kỳ dị này rất khủng bố! Rõ ràng không có cảm giác cường đại, nhưng lại không thể phá vỡ!

Tất cả người xem đều dại ra, bọn họ lăm lăm nhìn về phía lôi đài.

Một kích cuối cùng của Trương Ngạn Triệu mạnh tới khó tin, ở trung ương lôi đài, gạch đá lót nền trải qua trận pháp gia trì cũng bị chấn thành bột phấn, thậm chí còn lưu lại hố sâu mấy trượng.

- Trời ạ! Đây còn là quyết đấu thế hệ trẻ tuổi sao? Cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ, Hậu Thiên đỉnh phong cũng không tạo thành sức phá hoại khủng bố cỡ vậy.

Lúc này, bầu trời bay đầy tơ máu, giống như mưa phùn ngày xuân, dính dính rơi xuống mặt đất.

Sau khi vô tận huyết lãng nổ tung, lực lượng cường đại thấm qua màn sáng thủ hộ lôi đài, hình thành tơ máu như vậy, đây là do chân nguyên Trương Ngạn Triệu hóa thành thực chất, chân nguyên hóa hình, kết dính như máu.

Ngay cả trưởng lão tổ trọng tài cũng khiếp sợ không nói lên lời, bởi vì bọn họ đều là thế hệ với Khương Bạc Vân, những đệ tử thân truyền thực lực đã đạt tới Hậu Thiên trung kỳ, cho nên màn sáng thủ hộ này cũng được thiết kế tiêu chuẩn Hậu Thiên hậu kỳ. Có thể chịu được cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ liên tục toàn lực công kích mà không bị phá.

Trương Ngạn Triệu có thể khiến cho huyết lãng thẩm thấu qua màn sáng, điều này ý nghĩa với công kích của hắn đã đạt tới tiêu chuẩn của cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ!

Một tên võ giả nửa bước Hậu Thiên, có lực công kích ngang ngửa cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ là khái niệm gì?

Khó có thể tưởng tượng!

Huyết Vương Tam Sát... Rất khủng bố!

Nhưng mà càng khủng bố chính là Lâm Minh, công kích mạnh mẽ như vậy không ngờ không thể đả thương được hắn.

Một thương phá vỡ huyết lãng, xuyên thủng một cái lỗ. Chẳng những mình bình yên vô sự, lại cho Trương Ngạn Triệu một kích thật mạnh!

Thanh Thương chân nguyên kia tuy rằng bản thân cũng không mạnh mẽ, nhưng lại ngoan cường khiến người ta kinh sợ.

Ở chính điện trên quảng trường, Sử Tông Thiên nhìn Mục Thanh Hồng hơi hơi trầm ngâm, phản ứng kịch liệt vừa rồi của Mục Thanh Hồng toàn bộ đều bị hắn thu vào mắt.

Từ lúc hội võ bắt đầu cho tới bây giờ, Mục Thanh Hồng luôn luôn điềm tĩnh, mặc kệ là thành tựu của Khương Lan Khiếm trên kiếm đạo, hay là Mộc Cổ Bặc Vực đạt tới cảnh giới Dung Nguyên. Mục Thanh Hồng nhìn thấy, nhiều nhất chỉ gật gật đầu mà thôi, không có phản ứng gì quá lớn, dường như xem cho vui.

Nhưng vừa rồi, gương mặt Mục Thanh Hồng vẫn luôn luôn duy trì vẻ ung dung lạnh nhạt lại biến sắc, lúc ấy tay nàng vịn chặt lưng ghế, thiếu chút nữa đứng lên, điều này khiến cho Sử Tông Thiên cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ ngươi cũng có lúc giật mình sao?

Đệ tử tông phái của mình có thể khiến cho cao thủ Thần Hoàng đảo đặc biệt kinh ngạc như vậy vốn phải là một chuyện đáng để đắc ý, nhưng bây giờ Sử Tông Thiên lại không thể đắc ý được. Rất hiển nhiên Mục Thanh Hồng vừa rồi mới phát hiện một chuyện ngoài ý muốn, mà Sử Tông Thiên hắn đối với chuyện này lại không hay biết gì cả.

Hắn nghi ngờ, Thanh Thương chân nguyên kia có bí mật gì mà Mục Thanh Hồng biết, nhưng mình lại không biết.

Tìm kiếm lại trong trí nhớ của mình cũng không có tin tức về phương diện này, chẳng lẽ Thanh Thương chân nguyên là một loại võ ý đặc thù? Hoặc là... Chân Nguyên ý cảnh?

Nghĩ đến đây trong lòng Sử Tông Thiên run lên, nếu đúng thật là Chân Nguyên ý cảnh, vậy cũng quá nghịch thiên đi, người có thể lĩnh ngộ Chân Nguyên ý cảnh, đã ít lại càng ít, Lâm Minh lại lĩnh ngộ ý cảnh này, rất giống ý cảnh trong truyền thuyết, chân nguyên không ngừng sinh sôi, bất tử bất diệt.

Nhưng thật như vậy sao? Ngay cả còn chưa hết giai đoạn Luyện Cốt kỳ đã lĩnh ngộ Chân Nguyên ý cảnh? Hơn nữa còn là ý cảnh trong truyền thuyết.

Mục Thanh Hồng chú ý tới biểu tình của Sử Tông Thiên, biết mình đã thất thố, không khỏi mỉm cười nói:

- Sử cốc chủ hình như có gì muốn nói sao?

Sử Tông Thiên thoáng sửng sốt, cười nói:

- Không có gì, chỉ là tự giễu đệ tử Thất Huyền cốc ta ánh mắt vụng về, viên ngọc quý như thế này lại bị thánh nữ quý tông phát hiện trước một bước, quý tông đúng là tuệ nhãn như đuốc, chẳng trách Thần Hoàng đảo ngàn năm nay, phát triển không ngừng!

Lời của Sử Tông Thiên còn mang theo một chút không hài lòng, hiển nhiên là bất mãn với Thần Hoàng đảo vươn tay quá dài, về phần Thanh Thương chân nguyên kia, hắn cũng không tự mất mặt mà đi hỏi, Mục Thanh Hồng chịu nói cho mình mới là quỷ.

- Ha ha, báu vật thiên hạ chỉ người có duyên mới có được, Sử cốc chủ thấy có đúng không?

Sắc mặt Sử Tông Thiên lập tức trở nên khó coi:

- Lời này của Thanh Hồng tiên tử có chút bất công đi! Chỉ có báu vật vô chủ mới là người có duyên mới lấy được, nếu như là báu vật đã có chủ, lẽ ra không nên đánh chủ ý.

- Sử cốc chủ, Lâm Minh cũng không phải đệ tử Thất Huyền cốc ngươi nha? Huống chi, lúc trước khi thiếu chủ nhà ta gặp mặt Lâm Minh cũng vẫn chưa dẫn hắn đi, lúc này, Thần Hoàng đảo ta hết lòng quan tâm giúp đỡ, Sử cốc chủ tội gì lại hùng hổ dọa người như thế?

Mục Thanh Hồng nói xong hừ nhẹ một tiếng.

Sử Tông Thiên nghe xong không khỏi nghẹn lời, hắn quả thật có chút thần kinh, tổng thể cảm thấy Thần Hoàng đảo tới đây là khoét đục nền tảng, cho nên không khỏi nghĩ như vậy, Lâm Minh thiên phú kinh người như thế, đặt ở tông môn tứ phẩm cũng là đỉnh cấp, Thần Hoàng đảo tại sao lại buông tha?

Tuy nhiên cẩn thận ngẫm lại, Thần Hoàng đảo nếu quả thật muốn cướp người, quả thật không tất yếu phải làm như vậy, lúc trước cứ hứa hẹn thật nhiều đem Lâm Minh đi là được.

Sử Tông Thiên nói:

- Thật sự có lỗi mạo phạm tiên tử, chỉ là đối với tông môn tam phẩm nho nhỏ chúng ta, một tuyệt thế thiên tài thật sự quá trọng yếu, nó thậm chí có thể khiến cho Thất Huyền cốc mấy trăm năm sau có một tia chơ hội tiến vào tông môn tứ phẩm! Cho nên tại hạ mới có chút kích động!

Với lực một người, dắt một tông môn tam phẩm lên tới tông môn tứ phẩm, nghe có chút khoa trương, nhưng đúng là có khả năng, chỉ cần Lâm Minh có thể đạt tới Toàn Đan đỉnh phong, lại thu phục một ít bộ hạ, cũng rất có thể.

Toàn Đan đỉnh phong, nghe ra vô cùng xa xôi, nhưng ngẫm lại Lâm Minh bây giờ chỉ có tu vi Luyện Cốt đỉnh phong đã có thể so với cao thủ Hậu Thiên, tương lai đạt tới Toàn Đan đỉnh phong cũng có hy vọng.

Trên lôi đài, Trương Ngạn Triệu đã áp chế khí huyết quay cuồng trong người, lau máu tươi khóe miệng, hắn cười thảm một tiếng, chậm rãi lắc đầu:

- Ta nhận thua.

Ba đao của mình đã tiêu hao bảy thành chân nguyên, còn mượn bảo khí địa giai hạ phẩm dùng! Nhưng Lâm Minh lúc này chân nguyên tiêu hao không tới một thành, mà bảo khí chỉ vẻn vẹn là nhân giai trung phẩm mà thôi.

Dưới tình huống như vậy, đối phương còn làm ra phản kích, đánh cho mình trọng thương.

Trương Ngạn Triệu cảm giác Lâm Minh giống như một ngọn núi cao ngất xuyên qua mây mù, khó có thể với tới.

- Đa tạ.

Lâm Minh ôm quyền, thu hồi Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương.

- Lâm Minh thắng!

Trọng tài tuyên bố, nhị trưởng lão Trương gia thở mạnh một hơi, thì thào nói:

- Người này là tiềm uyên chi long, Ngạn Triệu thua không oan!

Tuy rằng thua trận này nhưng mà Trương gia vẫn tạo được thanh thế rất lớn, một đao cuối cùng của Trương Ngạn Triệu có thể so với công kích của cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ, khiến cho toàn trường khiếp sợ.

Dưới tình huống như vậy, cho dù thua bởi tay Lâm Minh nhưng chỉ có thể nói là bản lĩnh không bằng người.

Khi Lâm Minh trở lại khu thi đấu, rất nhiều tuyển thủ cũng không tự chủ nhìn về phía hắn, ánh mắt phức tạp có, ghen tị có, kính sợ có, hưng phấn có, hoan thưởng có.

Trận đấu vòng thứ ba, Lâm Minh ra sân nổi bật chẳng kém Mộc Cổ Bặc Vực lĩnh ngộ cảnh giới Dung Nguyên.

Đương nhiên, đây chỉ là nói Lâm Minh khiến người ta rung động tương đương với Mộc Cổ Bặc Vực, cũng không phải nói thực lực tương đương hắn.

Trong mắt phần lớn người ở đây, Mộc Cổ Bặc Vực đã đạt tới cảnh giới Dung Nguyên mạnh hơn một ít, đó chính là cảnh giới thủ Tiên Thiên mới có thể đạt tới, thực lực chân chính của Mộc Cổ Bặc Vực có thể đã vượt qua Khương Bạc Vân, là cao thủ đứng đầu trong bảy đại đệ tử thân truyền.

Về điểm này, từ trên đặt cược cũng có thể nhìn ra.

Trước khi Mộc Cổ Bặc Vực bày ra ra cảnh giới Dung Nguyên, tỷ lệ cược của Khương Bạc Vân là một ăn sáu, còn ứng viên cho người đoạt giải quán quân Âu Dương Minh, tỷ lệ cược lại đạt tới một ăn bốn, lúc ấy Mộc Cổ Bặc Vực cũng chỉ là một ăn bốn.

Nhưng sau khi Mộc Cổ Bặc Vực bày ra cảnh giới Dung Nguyên, tỷ lệ cược của hắn đột nhiên hạ xuống một ăn ., mà tỷ lệ cược của Khương Bạc Vân lại lên tới một ăn ., về phần Âu Dương Minh, tỷ lệ cược đã lên tới một ăn sáu, hơn nữa cho dù như vậy, người mua Âu Dương Minh cũng không nhiều, cho dù là đệ tử Hợp Hoan tông, hơn phân nửa cũng mua Mộc Cổ Bặc Vực.

Đáng nhắc tới chính là Lâm Minh, cũng xuất hiện ở trong danh sách tranh giải quán quân, tỷ lệ đặt cược của hắn là một ăn mười hai, tỷ lệ này cũng đã rất không tồi, lúc trước tỷ lệ cược của Trương Ngạn Triệu cũng chỉ là một ăn ba mươi lăm mà thôi.

- Hạnh Hiên.

Tần Hạnh Hiên đang ở trong phòng, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng chân nguyên truyền âm của Lâm Minh.

- A, Lâm Minh, ngươi không sao chứ?

Trong đầu Tần Hạnh Hiên vẫn còn đang lởn vởn hình ảnh Lâm Minh từ trong huyết lãng giết ra, trái tim không khỏi nhảy loạn, cũng gần như là nàng vì lo lắng cho Lâm Minh, bây giờ lại mạnh mẽ phủ định, thứ hai cũng là trong lòng đã nảy sinh chút tình cảm, khiến tim nàng đập mạnh.

- Đi tới chỗ đặt cược, mua ba trăm viên Chân Nguyên thạch ta thắng, đây là ta mua, nếu ngươi không đủ Chân Nguyên thạch có thể tới Cầm phủ chủ mượn một ít, quay trở lại ta đưa Chân Nguyên thạch cho ngươi.

- Ba trăm viên Chân Nguyên thạch?

Mặc dù Tần Hạnh Hiên gia thế giàu có nhưng mà nghe con số như vậy cũng kinh hãi, đây chính là ba mươi vạn hoàng kim, nghe ý tứ của Lâm Minh, dường như hắn nắm chắc thắng lợi, nếu như thật sự thắng, sẽ thắng được ba ngàn sáu trăm Chân Nguyên thạch!

Trời ạ, ba ngàn sáu trăm Chân Nguyên thạch, ba trăm sáu mươi vạn lượng vàng, cho dù đối với Phủ nguyên soái thì cũng là một khoản cực lớn! Nên biết rằng một năm chi tiêu của Phủ nguyên soái, cũng chỉ có hai, ba mươi vạn lượng vàng mà thôi.

- Ừ, đúng vậy, ba trăm viên Chân Nguyên thạch.

Bây giờ Lâm Minh tu luyện cần Chân Nguyên thạch không phải là một con số nhỏ, mấy năm nay Thất Huyền cốc không biết đã rút ruột bao nhiêu tài nguyên của những quốc gia xung quanh, mình lấy lại một chút này, ngay cả một chút lợi tức cũng không đủ.

Nếu không phải sòng bạc này là do một ít đệ tử có bối cảnh trưởng lão tự mở, Lâm Minh cũng muốn mua vài ngàn viên, khiến cho bọn họ một hơi tuồn ra mấy vạn Chân Nguyên thạch.

Tuy nhiên đó cũng chỉ là đệ tử tự ý mở ra, bọn họ trả được đã là rất tốt.

- Ba ngàn sáu trăm viên Chân Nguyên thạch, cũng chỉ là chi tiêu mấy tháng của những đệ tử trưởng lão này, chắc là cũng lấy ra được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio