Vũ Cực Thiên Hạ

chương 408: xuất quan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trải qua thời gian hơn mười tháng, lúc này Lâm Minh cả người quần áo tả tơi, mấy bộ quần áo mang theo cũng bị rách nát trong lúc chiến đấu, mỗi khi rách lại đổi mới, tới khi đổi hết chỉ còn lại một bộ tương đối lành lặn, đợi khi ra ngoài, quần áo lại rách tươm.

Lâm Minh vốn để tóc dài, tóc búicòn, tóc lại càng dài, đã xõa tới tận hông.

Điện Linh như một đoàn ma trơi lơ lửng trước mặt Lâm Minh, ngưng tụ thành một cái mặt hình người, biểu tình dường như có chút kinh ngạc.

- Ta thông qua thí luyện?

Lâm Minh hỏi Điện Linh.

- Ngươi chỉ còn một lần thí luyện cuối cùng, lúc trước ta đã nói qua, nếu ngươi có thể sống hoàn thành lần thí luyện thứ năm, ngươi sẽ nhận được một phần thưởng, đến lúc đó, ta sẽ tỉnh lại.

Lâm Minh sửng sốt, lúc này mới nhớ tới lúc đầu Điện Linh quả thật có nói qua như vậy, tuy nhiên mấy tháng này hắn qua đánh tới trời u đất ám, cho nên đã sớm bỏ chuyện này sau đầu.

- Lần thí luyện thứ năm, ta mới hoàn thành lần thí luyện thứ năm?

- Đúng vậy, mỗi một giai đoạn thí luyện đều rất dài, ngươi chỉ còn lại một lần thí luyện cuối cùng, lần thí luyện thứ sáu, nó cũng là lần thí luyện ngắn nhất trong tất cả sáu lần thí luyện, nhưng cũng là khó nhất, nếu ngươi có thể hoàn thành, chỉ cần nửa tháng là ra ngoài được, đến lúc đó... Ta sẽ đưa máu Cổ Phượng cho ngươi!

Điện Linh nói tới đây thật sâu nhìn Lâm Minh một cái, đây là lần đầu tiên không phải người của vương tộc, trong vòng một năm hoàn thành thí luyện cấp chiến tướng!

Lâm Minh trong lòng mừng rỡ, hắn rốt cuộc cũng có hy vọng nhìn thấy bên ngoài rồi! Tuy rằng nói ở trong này thực lực tiến bộ cực nhanh, nhưng mà chiến đấu và thí luyện không ngừng nghỉ nên vô cùng tịch mịch, làm cho Lâm Minh cảm thấy mình như một cỗ máy giết chóc, nếu cứ như vậy, trạng thái tinh thần của hắn cũng xảy ra vấn đề.

- Bây giờ, ta sẽ đưa phần thưởng cho ngươi, ngươi hoàn thành năm lần thí luyện trong mười tháng, đạt được phần thưởng cao nhất, có thể lựa chọn, một là tinh huyết Chu Tước, ngọc giản công pháp, hoặc linh dược Hỏa hệ, ba thứ người chỉ được chọn một.

Tinh huyết Chu Tước, ngọc giản công pháp, cùng với linh dược Hỏa hệ!

Đầu tiên Lâm Minh loại bỏ tinh huyết Chu Tước. Nếu hắn muốn đi tranh đoạt huyết mạch Cổ Phượng, hiệu quả tinh huyết Chu Tước có hạn.

Tiếp theo, lại loại trừ ngọc giản công pháp, Lâm Minh chưa bao giờ thiếu công pháp cực phẩm.

Khá nhất vẫn là linh dược Hỏa hệ, linh dược thượng cổ Phượng tộc, khẳng định không phải là phàm vật, nói không chừng có thể để cho hắn đề thăng cảnh giới Tôi Tủy lên hai ba thành, đến lúc đó Tôi Tủy sẽ đạt tới đại thành đỉnh phong. Tiến gần đến viên mãn.

Tuy nhiên để cẩn thận... Lâm Minh lại hỏi:

- Ngọc giản công pháp và linh dược Hỏa hệ là cái gì?

Vốn chỉ tùy ý hỏi một câu, nhưng mà Điện Linh trả lời một câu lại khiến cho trái tim Lâm Minh nhảy lên ục ục, hô hấp trở nên dồn dập, Điện Linh nói:

- Ngọc giản công pháp là tám tầng đầu công pháp Chu Tước Cấm Thần lục, linh dược Hỏa hệ là Cửu Chuyển Hỏa Liên ba ngàn năm...

Tám tầng đầu công pháp Chu Tước Cấm Thần lục!

Lâm Minh ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy, hắn đã sớm biết Chu Tước Cấm Thần lục và Thanh Loan Huyễn Yêu điển đều là công pháp khai môn tổ sư Thần Hoàng đảo nhận được ở trong Thần Hoàng bí cảnh, Thần Hoàng bí cảnh tặng cho mình Chu Tước Cấm Thần lục là chuyện đương nhiên!

Khai môn tổ sư Thần Hoàng đảo nhận được Chu Tước Cấm Thần lục bị thiếu rất nhiều, theo Lâm Minh biết, trước mắt chỉ có năm tầng đầu công pháp mà thôi!

Mặc dù thiếu sót nhiều như vậy, Chu Tước Cấm Thần lục vẫn không thua gì công pháp tông môn ngũ phẩm.

Nên biết rằng, tầng công pháp càng cao, uy lực của nó lại càng khủng bố, Chu Tước Cấm Thần lục đầy đủ cho dù phóng tới Thần Vực cũng là công pháp đỉnh cấp, thậm chí Cổ Phượng bí điển đầy đủ trong truyền thuyết, sau khi luyện thành có thể niết bàn sống lại, bất tử bất diệt!

Nếu như thật sự đạt được hiệu quả này, chỉ sợ so với Tà Thần lực chỉ có hơn chứ không kém!

Ý nghĩa của Chu Tước Cấm Thần lục đối với Lâm Minh mà nói vô cùng phi phàm, công pháp trong trí nhớ đại năng Thần Vực mặc dù tốt, nhưng mà cũng không phải mỗi cái đều thích hợp cho Lâm Minh tu luyện, có một ít công pháp, ví như Kim Bằng Phá Hư, Lâm Minh luyện lâu như vậy, khó khăn lắm mới tiến gần tới tầng thứ hai, tiến lên rất khó, thế cho nên tốc độ Lâm Minh không phải đặc biệt yêu nghiệt, thậm chí lúc trước ở tổng tông hội võ Thất Huyền cốc từng bị Khương Bạc Vân áp chế.

Xét đến cùng, Kim Bằng Phá Hư không quá thích hợp cho Lâm Minh, dù sao độ phù hợp của Lâm Minh với Phong hệ chân nguyên thấp đến đáng thương.

Mà Chu Tước Cấm Thần lục lại khác, có hạt giống Tà Thần hỗ trợ, Lâm Minh tu luyện Chu Tước Cấm Thần lục so với Mục Thiên Vũ còn nhanh hơn.

Linh dược chỉ có thể một mình Lâm Minh được lợi, đồng thời linh dược cũng có cơ hội đạt được, mà Chu Tước Cấm Thần lục, sau này rất khó đạt được, nếu nhận được ngọc giản Chu Tước Cấm Thần lục, chẳng những Lâm Minh được lợi, Mục Thiên Vũ cũng được lợi theo, Thần Hoàng đảo cũng bởi vậy mà được lợi.

Lâm Minh hít sâu một hơi, hỏi:

- Đầy đủ Chu Tước Cấm Thần lục có mấy tầng?

- Chín tầng! Tuy nhiên một tầng cuối cùng, trừ phi là vương tộc nếu không không được tặng, cho nên ngươi không thể được nhân.

Lâm Minh trong lòng tiếc nuối, tuy nhiên có tám tầng, cũng vô cùng vừa lòng!

- Ta muốn ngọc giản công pháp!

Lâm Minh không chút do dự nói.

- Như ngươi mong muốn!

Ánh sáng đỏ hiện lên, một cái ngọc giản đỏ thẫm như máu xuất hiện ở trong lòng bàn tay Lâm Minh, ngọc giản vào tay ôn nhuận vô cùng, so với ngọc giản bình thường phải lớn hơn gấp đôi, cầm trong tay cũng rất nặng.

Cảm nhận qua một lần, Lâm Minh cố nén xúc động muốn lập tức đọc nó, thu vào trong Tu Di giới.

Chỉ còn giai đoạn cuối cùng, cũng là giai đoạn ngắn nhất, hắn phải làm một tiếng trống hăng hái tinh thần tiến lên, bây giờ hắn căn bản không có thời gian tu luyện Chu Tước Cấm Thần lục, hơn nữa cũng không thể tĩnh tâm.

Lúc này, đại trận thí luyện đã bắt đầu chuyển động!

Theo tiếng ầm ầm, mặt đất nứt ra, một ác ma tay cầm một cái búa siêu lớn màu máu từ trong mặt đất đi ra.

Tên ác ma này, cao hơn hai thước, toàn thân bị quấn quanh dây xích, mặt có răng nanh dài như lợn rừng, tóc đỏ như lửa tung bay.

Lâm Minh nhìn mà ngây ngẩn cả người, ác ma này... Sao lại giống U Minh đại đế đến vậy?

Chỉ sợ nó còn cao gấp đôi so với U Minh đại đế, làn da bên ngoài là màu đỏ, mà U Minh đại đế lại là màu xanh.

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Lâm Minh trong lòng nghi hoặc, đang muốn hỏi Điện Linh, mà lúc này ánh sáng trắng nhoáng lên một cái, Điện Linh đã biến mất.

Lâm Minh cũng lười đi suy nghĩ, tóm lại là địch nhân, tận lực đánh bại hắn là được rồi.

Hắn không vội vàng tiến lên, mà hơi điều tức một chút, nuốt hỗn hợp Ma Tâm Toái Tinh và tinh huyết xuống.

Một viên Ma Tâm Toái Tinh, bây giờ Lâm Minh hấp thu vô cùng thoải mái, hắn rất dễ dàng áp chế chút ý chí còn sót lại của U Minh đại đế, ngựa quen đường cũ thao túng Ma Tâm Toái Tinh bắt đầu Tôi Tủy...

Nửa tháng sau, trong thâm sơn Thần Hoàng đảo, chỉ nghe một tiếng nổ vang, nham thạch nổ tung, đá vụn đầy trời, cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ vốn thủ vệ cũng bị chấn ngược ra ngoài!

- Địch tập kích!

- Nam Hải Ma Vực giết đến đây!

- Cái gì?

Toàn trường một mảnh hỗn loạn, nơi này chính là trọng địa của Thần Hoàng đảo, cũng là tồn tại căn bản của Thần Hoàng đảo, Thần Hoàng bí cảnh, gặp địch tập kích cũng rất có khả năng.

- Ngươi... Ngươi là...

Tên Tiên Thiên thủ vệ kia há to miệng, khó tin nhìn thanh niên trước mắt, dáng người tám xích cao ngất, dung mạo tuấn lãng, mặt như đao gọt, giữa hai chân mày của hắn có một ấn ký ngọn lửa rất rõ ràng, nhìn qua giống như vết sẹo bẩm sinh.

Người này tóc tai bù xù, nhưng mà quần áo coi như sạch sẽ, nhìn qua rất giống...

- Sao... Làm sao có thể?

- Ầm!

Bụi mù nổi lên bốn phía, thanh niên một phát bay lên trời, không ngờ hắn lại bay đi, tốc độ cực nhanh, khiến cao thủ Tiên Thiên ở đây không khỏi xấu hổ.

- Ta... Ta không nhìn lầm chứ?

- Thanh niên vừa rồi, làm sao ta thấy giống Lâm Minh vậy!

Thủ vệ ở đây, lúc Lâm Minh tiến vào Thần Hoàng bí cảnh cũng từng gặp qua hắn.

- Đúng vậy, chỉ là so với Lâm Minh cao hơn một chút, hơn nữa mi tâm còn thêm một ấn ký ngọn lửa.

Gần một năm trước Lâm Minh, vẫn còn trong bộ dáng một thiếu niên tuấn tú, mà bây giờ hắn đã là thanh niên anh tuấn.

- Chẳng lẽ là thật...

Người ở đây sắc mặt đều thay đổi, Lâm Minh còn sống?

Nhanh chóng lấy ra Truyền Âm phù, chuẩn bị báo cáo.

Tốc độ Lâm Minh cực nhanh, trước khi vài tên thủ vệ Truyền Âm phù ra, hắn đã đi tới Chu Tước đại điện Thần Hoàng đảo, tốc độ nhanh như vậy cho thấy thân pháp của hắn xuất chúng cỡ nào, mà chân nguyên hắn khủng bố, dày đặc đến cao thủ Tiên Thiên cũng theo không kịp!

- Người nào, tông môn trọng địa, không được xông loạn!

Một tiếng quát truyền tới, nữ nhân thủ hộ Chu Tước đại điện rút kiếm muốn xông lên ngăn cản Lâm Minh, nhưng mà nàng chỉ cảm thấy giống như có một trận cuồng phong thổi qua, trong nháy mắt Lâm Minh đã tiến vào trong đại điện.

Lúc này trong lòng Lâm Minh rất cấp bách, hắn không biết từ khi mình tiến vào Thần Hoàng bí cảnh đã xảy ra chuyện gì, khi thấy thủ vệ vừa rồi nhìn thấy mình tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên Nam Hải Ma Vực và Thần Hoàng đảo đã giao thủ.

Hắn vội vã gặp Mục Thiên Vũ, muốn biết rốt cuộc tình huống bây giờ như thế nào.

Mặt khác Lâm Minh còn một chuyện sốt ruột khác, đó chính là phụ mẫu mình có hay không biết tin mình chết, Lâm Minh là con một, là hy vọng duy nhất của cha mẹ hắn, hắn không biết sau khi hai người bọn họ biết tin mình chết, có còn sống tiếp được hay không?

Lúc Lâm Minh tiến vào đại điện, trùng hợp ánh lửa Truyền Âm phù cũng tắt trước mặt Mục Dục Hoàng.

Mục Dục Hoàng sau khi biết được tin tức từ thủ vệ, nàng không thể tin nhìn về phía cửa, chỉ thấy một Lâm Minh đã mười bảy tuổi!

Nhìn thanh niên anh khí trước mặt, sừng sững cho dù núi cao sụp đổ mặt không đổi sắc, Mục Dục Hoàng hoàn toàn chấn kinh.

Lâm Minh, mười tháng rưỡi ở trong Thần Hoàng bí cảnh không ngờ còn sống đi ra, hơn nữa rõ ràng tu vi của hắn đã đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ!

Trời ạ! Mười bảy tuổi tu vi Hậu Thiên hậu kỳ!

Cho dù là Mục Thiên Vũ lúc ở tuổi đó, cũng chỉ là Hậu Thiên sơ kỳ mà thôi!

- Chưởng môn sư tôn.

Lâm Minh cũng bất chấp thi lễ:

- Bây giờ tình huống như thế nào, phụ mẫu ta có phải đã cho rằng ta đã chết? Mục sư tỷ đâu?

Mục Dục Hoàng dại ra một hồi lâu mới kịp phản ứng:

- Vũ nhi... Đi chiến trường, về phần tin ngươi đã chết, quả thật đã truyền ra...

Trong lòng Lâm Minh trầm xuống, hắn không thể tưởng tượng được trạng thái của cha mẹ mình bây giờ thế nào, hắn phải lập tức đi tìm Cầm Tử Nha, đi gặp phụ mẫu của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio