Vũ Cực Thiên Hạ

chương 582: phong hào tu la

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một canh giờ, một khắc, thời gian ngang ngửa với Phong Thần, tuy nhiên cũng cùng thời gian nhưng mà do thực lực võ giả khác nhau cho nên độ khó thí luyện cũng khác nhau, cho nên kết quả cũng khác nhau, cũng không thể nói trước được gì.

- Vù!

Một thân ảnh từ trong quang môn bắn ra, đáp xuống mặt đất, đúng là Lâm Minh!

Lâm Minh tay phải rách tươm, máu tươi nhuốm đỏ, tuy nhiên miệng vết thương đã đóng lại, hẳn là cánh tay chỉ bị thương nhẹ, ngoài vết thương ra, quần áo chỉ hơi xộc xệch, khí tức hơi yếu, hiển nhiên là tiêu hao quá lớn.

Diêm Si ánh mắt lóe sáng, không bị thương nặng, chứng tỏ hoàn thành khảo hạch không tồi.

- Tiểu tử này!

Diêm Si có chút ghen tị.

Về phần Phong Thần, ánh mắt vẫn trước sau hờ hững như một, nhàn nhạt liếc Lâm Minh một cái, liền chuyển hướng về phía bia đá vương giả.

Ở vị trí Tu La thiên cấp đỉnh bia đá, một đoàn sáng vàng lóe lên, toàn bộ chữ viết trong bia đá hoàn toàn bị ánh sáng vàng bao phủ, mơ hồ có thể nhìn thấy tại trong ánh sáng vàng có một cái tên chậm rãi hình thành, lơ lửng trên không trung cách bia đá vương giả ba thước.

Ở trên bia đá vương giả, tên lúc đầu đều lăng không khắc dấu, sau đó mới in lên bia đá, khí chứa tràn ngập, ẩn chứa đủ loại tinh diệu.

- Tu La thiên cấp?

Diêm Si theo bản năng siết chặt tay, tên ở trên bia đá hình thành, đúng là Tu La thiên cấp ba trăm năm mới cho ra một cái?

Tuy rằng đã sớm đoán được thiên phú của Lâm Minh, vô cùng có khả năng trở thành Tu La thiên cấp, nhưng khi một màn này thật sự phát sinh, trong lòng Diêm Si vẫn không thoải mái.

Phong Thần từ đầu tới cuối không nói một câu cũng hơi động dung, hắn thật sâu liếc Lâm Minh một cái, ánh mắt cũng dừng dừng lại ở trên chữ viết màu vàng đang hình thành trên không trung kia.

Mà ngay lúc tên Lâm Minh hình thành, mọi người còn tưởng chữ màu vàng này sẽ in lên bia đá vương giả kia, nhưng mà phía trước hai chữ Lâm Minh, một ánh sáng vàng nhoáng lên một cái, lại có ký tự hình thành.

- Cái gì?

Diêm Si mở to hai mắt nhìn, còn có chữ hình thành!

Chẳng lẽ là...

Bốn chữ hình thành ở trong ánh sáng vàng, cuối cùng cũng hình thành rõ ràng bốn chữ Tà Thần Tu La.

Phong hào Tà Thần!

- Ca!

Một hàng chữ viết trên không trung mạnh mẽ in lên bia đá vương giả cao mười mấy thước, sâu ba thước, bia đá vương giả không ngờ lại chấn động, dường như không chịu nổi sức nặng của mấy cái tên này vậy.

Ánh sáng dần tắt, tên Lâm Minh cuối cùng cũng giống như con dấu in lên phía sau Bát Vẫn Tu La, dãy thứ tư Tà Thần Tu La, Lâm Minh!

Diêm Si vẻ mặt khựng lại, Phong Thần vẫn luôn vân đạm phong khinh, cũng mất đi vẻ ung dung ngày nào.

Phong Hào Tu La! Tà Thần!

Vương Giả Tù Lung Thông Thiên tháp ban thưởng phong hào cũng không phải là bậy bạ, tục truyền, tư cách thí luyện có năng lực đoán trước tương lai nhất định. Giống như Hạo Càn lúc trước, đạt được danh hiệu Bát Vẫn Tu La, sau đó quả thật hắn vượt qua được Mệnh Vẫn tầng tám, rồi sau trở thành đại năng Thần Hải, thế nhân tôn xưng Bát Vẫn Chiến Đế!

Như vậy Lâm Minh, tôn hào Tà Thần, ngày sau sẽ như thế nào, trở thành Tà Thần?

Tà Thần rốt cuộc là khái niệm gì? Lại là cấp bậc cường giả?

Là tồn tại cùng cấp bậc với Bát Vẫn Chiến Đế sao?

Đạt Cổ hít sâu một hơi, không thể ức chế được kinh ngạc trong lòng.

Hắn sửng sốt một lúc lâu, mới thu hồi ánh mắt khó tin, tự lẩm bẩm:

- Không nghĩ tới, cuộc đời ta không ngờ lại được một cái Phong Hào Tu La sinh ra... Thật là khó tin!

Lâm Minh nhìn về phía bia đá, Phong Hào Tu La, không có vượt qua dự kiến của hắn, cũng không khiến hắn tự hào gì.

Một vạn năm ra ba người, nhưng mà đừng quên Thông Thiên tháp cũng không chỉ có một tòa.

Đương nhiên, đối với thường nhân mà nói, Phong Hào Tu La là tồn tại trong truyền thuyết, nhưng đối với Lâm Minh mà nói, nếu lấy không được phong hào này, vậy mới là vô năng, như thế hắn đi cái gì mà Thần Vực, theo đuổi cái gì mà võ đạo đỉnh phong.

- Lâm Minh!

Phong Thần kêu lên, hắn rốt cuộc mở miệng, lần đầu tiên mở miệng, giọng điệu giống như bình tĩnh, nhưng lại mang theo sự kiên quyết và sắc nhọn:

- Phong hào Tà Thần! Ta nhớ kỹ, ta chờ ngươi!

Dứt lời, Phong Thần không hề dừng lại, xoay người rời đi.

Diêm Si nhìn thấy Phong Thần rời đi, sắc mặt trầm xuống, hắn chẳng thể nghĩ tới Lâm Minh lại là một tên biến thái như vậy, nếu có thể, hắn không muốn cùng với Lâm Minh là địch, nhưng mấu chốt là, hắn không cùng Lâm Minh là địch, Lâm Minh có thể không là địch với hắn hay không?

Diêm Si cuối cùng hừ lạnh một tiếng, cũng rời khỏi Tu Luyện địa, hắn đã quyết định, nếu phải cùng giao thủ với Lâm Minh, vậy nên sớm làm đi, nếu thêm một hai năm nữa, hắn tuyệt đối đánh không lại Lâm Minh.

- Lâm đại nhân, đây là lệnh bài tư cách của ngài, còn có ngọc giản giới thiệu Vương Giả Tù Lung Phong Hào Tu La cấp, mời ngài thu lại.

Bạch chấp sự cung kính dâng lên một khối lệnh bài và một tấm ngọc giản, thái độ vô cùng khiêm tốn, hắn chưa từng nghĩ tới, mình đảm nhiệm chấp sự mấy năm nay, không ngờ lại được chứng kiến một Phong Hào Tu La sinh ra.

- Cảm ơn!

Lâm Minh tiếp nhận lệnh bài tư cách, lại đơn giản quét qua giới thiệu trong ngọc giản một chút, rốt cuộc đối với Vương Giả Tù Lung cũng có được một sự hiểu biết đại khái.

- Ha ha, Lâm huynh, ngươi đúng là đột nhiên nổi tiếng nha!

Diêm Si đi rồi, Đạt Cổ cười ha ha, hắn rất thích nhìn thấy biểu tình Diêm Si bị chặn họng, hai người vốn đã không hợp nhau.

- Thật không nghĩ tới nha...

Toàn Cơ còn bịt cái miệng nhỏ nhắn, có chút khó tin nhìn Lâm Minh.

- Số mệnh mà thôi.

Lâm Minh tùy ý một câu cho có lệ, kỳ thật võ giả Thông Thiên tháp còn chưa có người biết hắn tuổi chỉ có mười chín tuổi, nếu không những người này càng kinh hãi không thôi!

- Lâm huynh, lấy được tư cách thí luyện là có thể tiến vào Vương Giả Tù Lung cấp bậc tương ứng, Lâm huynh bây giờ tu luyện, hay là đi uống một phen!

Lâm Minh nói:

- Cảm ơn ý tốt của Đạt Cổ huynh, ta phải nhanh chóng tu luyện, vừa rồi lúc đang tiến hành tư cách thí luyện, cũng có một ít thể ngộ, nên muốn trở lại hồi tưởng một phen.

- Được, vậy tại hạ đây cáo từ!

Đạt Cổ nói xong ôm quyền.

Lâm Minh cũng ôm quyền đáp lễ.

Mà đúng lúc này, một thanh âm chợt vang lên:

- Lâm đại nhân, hay là cứ đi uống chúc mừng một phen đi, tại hạ cũng muốn tham gia, ha ha.

- Hả?

Lâm Minh quay đầu, lại thấy một nam nhân Ải Ma tộc dáng người không đủ tới sáu xích, người mặc một cái áo choàng rộng thùng thình, cười tủm tỉm đi tới.

- Chuyện gì?

Lâm Minh hỏi.

Đạt Cổ nhìn thấy người này, cũng khẽ nhíu mày, dùng chân nguyên truyền âm quay sang nói với Lâm Minh:

- Người này là thuyết khách của Hắc Ám tôn chủ, chắc là tới đây để chiêu an ngươi, tại hạ không phụng bồi, Lâm huynh tự mình cân nhắc lợi hại, tự giải quyết cho tốt.

Đạt Cổ nói xong, liền cùng Toàn Cơ rời đi, lúc Toàn Cơ rời đi, vẫn không chút khách khí trắng mắt lườm tên Ải Ma một cái, ánh mắt hiện lên vẻ cực kỳ chán ghét.

Nam nhân Ải Ma lơ đễnh, nói:

- Lâm đại nhân, ta ở Hạo Minh cư, không bằng theo tại hạ tới Hạo Minh cư ngồi, thế nào? Có một tin tức cực kỳ tốt muốn nói cho Lâm đại nhân.

- Không cần, chuyện gì mà không thể nói ở trong này?

Lâm Minh giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.

- Ha ha...

Nam nhân Ải Ma cũng không xấu hổ, cười cười nói:

- Dường như Lâm đại nhân đã biết mục đích ta tới... Vậy ta đây sẽ nói ngắn gọn, tôn chủ đại nhân rất thưởng thức ngươi, nếu ngươi nguyện ý có thể lựa chọn làm sứ giả của tôn chủ đại nhân, kỳ hạn là năm mươi năm, mà trong thời gian này, tài nguyên tu luyện trong Thông Thiên tháp ngươi có thể tùy ý sử dụng, đây không phải là một tin tức tốt sao, tài nguyên tu luyện Thông Thiên tháp, ngay cả thánh địa cũng không thể sánh được, nói không khoa trương chút nào, đây là Tu Luyện địa tốt nhất ở toàn bộ Thánh Ma đại lục, không biết Lâm đại nhân...

- Thật có lỗi, tại hạ cũng không có quyết định như vậy.

Lâm Minh trực tiếp cự tuyệt, không để lối thoát.

- Lâm thiếu hiệp, đây chính là chuyện người khác cầu cũng không cầu được, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt với vị trí này, huống chi nói là năm mươi năm, kỳ thật cũng không cần lâu như vậy, với thiên tư của Lâm đại nhân, nhiều nhất phục vụ mười mấy năm, chỉ cần...

- Ngươi nói xong chưa? Lâm mỗ còn phải tu luyện.

Lâm Minh đã hạ lệnh trục khách.

Thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, sau khi ký kết linh hồn khế ước trở thành tay sai của Thông Thiên tháp, tuy rằng có thể tùy ý sử dụng tài nguyên tu luyện, chính là phải thay Thông Thiên tháp ngăn chặn các thiên tài khác trưởng thành, nói trắng ra chính là tay đấm của Thông Thiên tháp, giống như nhiệm vụ của Hình Thiên lúc trước ở tầng hai.

Nam nhân Ải Ma sắc mặt có chút không tốt, hắn tốt xấu gì cũng là thuộc hạ của tôn chủ, thay mặt tôn chủ vậy mà lại bị Lâm Minh đối đãi như thế.

Nụ cười thu lại, nam nhân Ải Ma cũng lạnh lùng nói:

- Lâm Minh, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu ngươi ngoan cố không đổi, trừ phi ngươi rời khỏi Thông Thiên tháp, nếu không sợ là sẽ gặp tai họa bất ngờ...

Câu cuối cùng này, nam nhân Ải Ma dùng chân nguyên truyền âm nói.

Lâm Minh không vui không giận, bình tĩnh nói:

- Lâm mỗ đối với quyền lực, ích lợi Thông Thiên tháp, không có bất kỳ hứng thú nào, Lâm mỗ nhiều nhất ở Thông Thiên tháp hai ba năm nữa, không có ý định là địch với chư vị tôn chủ Thông Thiên tháp, chỉ là muốn im lặng tu luyện, nếu như có người lo lắng, Lâm mỗ có thể cam đoan, buông bỏ tấn công Thiên Ma mười cánh, chỉ dừng lại ở cảnh giới tám cánh đỉnh phong.

Lâm Minh nói như vậy xem như là đã rất nhượng bộ, trở thành Thiên Ma mười hai cánh thu được Thiên Ma võ ý tuy rằng rất mê người, nhưng mà Lâm Minh cũng rất rõ sự đáng sợ của Thông Thiên tháp, hắn cũng không tính để bản thân mình là địch với cả tòa Thông Thiên tháp, hắn lui một bước xem ra đã là một phần tâm ý.

Nhưng mà nam nhân Ải Ma cũng không nghĩ vậy, hắn nghĩ Lâm Minh đây hoàn toàn là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôn chủ khó lắm mới coi trọng ngươi, vậy mà ngươi lại không tán thưởng:

- Hứa hẹn dừng lại ở tám cánh đỉnh phong, không cùng là địch với mười hai tôn chủ? Nói thật hay nha, ta có cần phải thay mười hai tôn chủ đại nhân cảm ơn ngươi thủ hạ lưu tình hay không? Hừ!

Nam nhân Ải Ma nói tới đây hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói vài câu âm độc, nhưng trong lúc lơ đãng, hắn thoáng nhìn bia đá vương giả, mà ở trên đỉnh tấm bia đá, hào quang màu vàng vẫn chưa hoàn toàn ảm đạm, vẫn có một chút dư quang lóe lên.

Cũng là đám ánh sáng vàng này hấp dẫn nam nhân Ải Ma.

Hàng chữ bao quanh trong dư quang màu vàng kia hiện rõ mấy chữ, Tà Thần Tu La, Lâm Minh!

Trong nháy mắt nam nhân Ải Ma mở to hai mắt nhìn, khóe miệng vẫn mở to, chỉ là mấy lời độc địa định nói cũng không nói ra được nữa.

Phong Hào Tu La!

Trời ạ! Ta không nhìn lầm đó chứ!

Hắn tự nhiên biết bia đá vương giả này, ba cái tên đã ngàn năm chưa đổi. Mà hôm nay, lại thêm một cái Lâm Minh!

Hắn vậy mà lấy được cái danh hiệu này?

Ải Ma nam nhân hoàn toàn ngây người sửng sốt.

- Ngươi còn có việc gì không?

Lâm Minh giọng điệu cực kỳ lãnh đạm.

- A!

Nam nhân Ải Ma dường như bị hoảng sợ, lúc này mới kịp phản ứng, như phản xạ có điều kiện lắc đầu nói:

- Ta... Không... Không có việc gì!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio