- Tiểu tử, một tin tốt và một tin xâu, ngươi nghe cái nào trước?
- Ma Quang, lúc này ta không có lòng dạ lôi thôi với ngươi, rốt cuộc là tin tức gì?
Lâm Minh nhíu mày, lúc này hắn thật không còn lòng dạ gì mà nói đùa.
- Nè, đúng là không thú vị, tốt xấu gì những tin tức này là do bản thánh tiêu hao không ít linh hồn lực đào ra.
Ma Quang bất mãn lẩm bẩm, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Minh, cũng không đùa nữa, nói thẳng.
- Tin tức tốt là, Mục Thiên Vũ có lẽ không sao, lúc trước Nam Hải Ma Vực chú ý trọng điểm những nhân vật trung tâm Thần Hoàng đảo như Mục Thiên Vũ, Mục Dục Hoàng, tuy nhiên vẫn không bắt được...
Lâm Minh nghe thế, trong lòng thở phào.
- Vậy bọn họ đã đi đâu rồi?
- Cái này thì ta không biết.
Ma Quang xòe móng vuốt.
- Nếu ngay cả lão già áo bào đen này cũng biết Mục Thiên Vũ đi chỗ nào, chỉ sợ ngày mai là bọn họ đã bị bắt.
Thấy Lâm Minh im lặng, Ma Quang lại nói:
- Đi chỗ nào không biết, nhưng lại biết bọn họ cùng một ít thế lực khác tổ chức liên minh nghịch ma, nhưng bây giờ cũng không tốt lành, hình dùng là trốn chui trốn nhũi cũng không khác mấy.
- Liên minh nghịch ma...
Lâm Minh trầm ngâm, có một tổ chức, hẳn là có thể cam đoan an toàn.
- Vậy tin tức xấu?
Lâm Minh nhìn Ma Quang, trong lòng vẫn chưa thả lỏng. Nếu Ma Quang gọi tin tức tốt là Mục Thiên Vũ trốn thoát, còn tin tức xấu là Tần Hạnh Hiên bị bắt, hắn thật có xúc động muốn bóp chết Ma Quang.
Ma Quang nói:
- Tin tức xấu, là gần đây Huyễn Vô Cực đang bế quan, khoảng mấy tháng nửa năm sau sẽ xuất quan. Đến lúc đó hẳn là hắn sẽ xông lên Mệnh Vẫn tầng bốn.
Lúc võ giả nhân loại độ Mệnh Vẫn, phải phá nát tái tạo thân thể Toàn Đan, quá trình này tuyệt đối không thể bị người ta quấy rầy, cũng không có khả năng cắt ngang bế quan.
- Là vậy...
Lâm Minh thở phào, nếu là Huyễn Vô Cực đột phá, căn bản không có gì, hắn không sợ kẻ địch mạnh mẽ, chỉ sợ người thân bạn bè của mình gặp chuyện không may.
“Chỉ sợ hai năm qua Huyễn Vô Cực bắt lấy không ít tài nguyên, bằng không lão già kia không có nắm chắc tuyệt đối, sẽ không dám xông lên Mệnh Vẫn tầng bốn”.
Trong lòng Lâm Minh thầm nghĩ.
Dã tâm của Huyễn Vô Cực rất lớn, hắn lập chí đột phá, làm cho Nam Hải Ma Vực trở thành thánh địa. Lần này Nam Hải Ma Vực phát động chiến tranh, chính là vì tranh giành tài nguyên tu luyện, lót đường cho hắn trở thành Thần Hải.
- Lâm Minh, hiện giờ ngươi tính làm gì tiếp theo?
Đoan Mộc Quần đi tới cạnh Lâm Minh, hỏi.
- Trước tiên dọn sạch Thần Hoàng đảo!
Lâm Minh đằng đằng sát khí nói, đối với võ giả Nam Hải Ma Vực, hắn không có chút cảm tình, theo hắn thấy dâm đo còn tà ác hơn cả sát đạo.
- Ha ha, ý kiến hay.
Đoan Mộc Quần rút kiếm ra, hắn đã vô địch dưới Mệnh Vẫn, không có trưởng lão Mệnh Vẫn kia, quét ngang cả đảo là chuyện dễ dàng.
- Phong Thần huynh, ngươi phía nam, ta phía bắc, Lam Thấm đi phía tây, còn lại giao cho Lâm huynh, sao hả?
Phong Thần gật đầu, đã rút trường kiếm bay về phía nam.
Lâm Minh cũng cầm bạch thương, bay thẳng Chu Tước điện. Lúc trước Chu Tước điện là chủ điện Chu Tước tông Thần Hoàng đảo hắn muốn tìm xem nơi đó còn để lại manh mối của Mục Dục Hoàng cùng Mục Thiên Vũ hay không.
Võ giả ma đạo còn sót lại trên Thần Hoàng đảo lúc này chia năm xẻ bảy, căn bản không chịu nổi bốn người đánh vào, dễ dàng sụp đổ chạy trốn khắp nơi.
Đừng nhìn ba người Phong Thần, Lam Thấm, Đoan Mộc Quần mặt mày thanh tú, nhưng giết người không hề nháy mắt, dù sao bọn họ đều lịch lãm ra từ Thông Thiên tháp.
Phong Thần ra kiếm như gió, mỗi một kiếm đều chỉ lên mi tâm kẻ địch, một kiếm mất mạng. Còn Lam Thấm thì thích cắt yết hầu, trên đường lúc nàng giết người, gặp được không ít nữ tính bị chơi bị thải bổ tới hấp hối, làm cho nàng càng thêm thống hận võ giả ma đạo, khi giết người tuyệt không nương tay.
Lúc này, Lâm Minh đã nhảy vào Chu Tước điện.
Chu Tước điện huy hoàng ngày xưa, hiện giờ chỉ còn một mảnh hoang tàn, đại trận thủ hộ nơi này đã sớm bị phá tan, gạch nền bị xé tan nhiều chỗ, cột trụ điêu khắc hoa lệ hiện giờ cũng loang lổ.
Bởi vì đám người Đoan Mộc Quần chém giết, lão nhân áo đen chủ sự bị giết, Chu Tước điện đã sớm trống rỗng.
Lâm Minh tìm tòi xung quanh, ngoài tìm được mấy thiếu nữ quần áo tả tơi, sắc mặt tái nhợt, cũng không tìm được manh mối gì.
Thở dài, tùy tiện lấy ra mấy bộ quần áo ném cho những thiếu nữ này, Lâm Minh chìm vào suy tư, nếu Mục Thiên Vũ thật sự để lại tin tức cho mình, sẽ dùng hình thức gì?
Trước đó Mục Thiên Vũ cùng mình không có để lại ám hiệu gì đó, loại tin tức này mà không để giữ bí mật, một khi bị Nam Hải Ma Vực phát hiện, đủ biết hậu quả.
Nhưng nếu bí mật, nàng làm sao đảm bảo mình có thể tìm được?
Thần Hoàng đảo lớn như thế, Mục Thiên Vũ sẽ để lại manh mối ở đâu?
Lâm Minh thả ra cảm giác, bao phủ toàn bộ Chu Tước điện, hy vọng tìm kiếm được một chút dấu vết.
Tìm kiếm một lần lại một lần, Lâm Minh tìm được rất nhiều dấu tích sinh hoạt ngày xưa của Mục Thiên Vũ, trong mơ hồ hắn như thấy một cô gái áo đỏ sinh hoạt ngày thường, đánh đàn tập võ.
Đáng tiếc, thời gian đã qua, vật mất người không thấy, tốt đẹp trước kia cũng không tìm lại được.
Lâm Minh nhớ tới những lời Mục Phượng Tiên đã nói lúc trước, mỗi một cường giả phong hoàng sinh ra đều cần tích lũy số mệnh cùng cơ duyên, còn những tông môn nơi cường giả phong hoàng đó lại chưa chắc vì cường giả phong hoàng sinh ra mà được lợi. Bởi vì trong quá trình cường giả trưởng thành, sẽ chọc tới kẻ địch mạnh mẽ, nếu thực lực, số mệnh của tông môn đó không đủ, không đủ để gánh vác thiên tài như thế, sẽ xuất hiện tình huống tông môn bị thiên tài khắc chết, từ xưa đến nay đã xảy ra rất nhiều.
“Chỉ mong mấy người Mục cô nương không sao...”.
Lâm Minh đành phải cầu nguyện, tìm không thấy manh mối, Lâm Minh ảm đạm rời Chu Tước điện.
Nghĩ lại, dù là lúc trước Mục Thiên Vũ có ý muốn để lại manh mối, sợ là cũng bất lực. Tông môn di chuyển trốn chạy, đám người Mục Phượng Tiên cũng chưa chắc có thể lập tức quyết định đi nơi nào. Dù sao đây là một tông môn tứ phẩm đỉnh cao có tổng số người quá vạn, muốn dời đến một chỗ mới bí mật mà có tài nguyên, nói thì dễ lắm?
Rời Chu Tước điện, Lâm Minh mờ mịt.
Nhìn ra xa, ở chân trời xa xôi, sương trắng nối liền trời đất, ánh mắt trời rải xuống mặt biển như một mảnh lửa màu vàng, mơ hồ có những con chim biển bay là là, cảnh tượng an lành.
Chu Tước điện nằm ở nơi cao nhất trên Thần Hoàng sơn, có thể nhìn xa ra Nam Hải, đồng thời quan sát toàn cảnh tông môn Thần Hoàng đảo.
Lúc Lâm Minh đứng trên đỉnh Thần Hoàng sơn quan sát, lại thấy được một chỗ có nguyên khí thiên địa bao phủ dày đặc, làm cho tinh thần hắn chấn động, nơi đó chính là... Thần Hoàng bí cảnh!
Thần Hoàng bí cảnh tạo ra từ thượng cổ Phượng tộc, thượng cổ Phượng tộc cuối cùng là thế lực cấp bậc gì, Lâm Minh khó mà nói rõ. Bốn năm trước, Lâm Minh còn là Ngưng Mạch kỳ, với thiên phú của hắn, tiến vào Thần Hoàng bí cảnh cũng chỉ có được thí luyện chiến tướng ở sát chót, còn cách rất xa thí luyện cấp vương.
Bởi vậy có thể thấy, thượng cổ Phượng tộc tuyệt đối là thế lực khủng bố, tuy rằng không bằng Vạn Cổ Ma Khanh, nhưng tuyệt đối ở trên Ma Thần đế cung!
Trận pháp thượng cổ xung quanh Thần Hoàng bí cảnh, cũng chỉ có Thần Hoàng đảo mới có cách mở ra, cho dù Nam Hải Ma Vực chiếm lĩnh Thần Hoàng đảo, cũng nhất quyết không có năng lực mở ra Thần Hoàng bí cảnh.
Nói cách khác, Thần Hoàng bí cảnh là một chỗ rất an toàn.
Có thể nào, Mục Thiên Vũ để lại gì đó cho mình ở trong Thần Hoàng bí cảnh?
Lâm Minh nghĩ vậy, không chút do dự trực tiếp bay tới Thần Hoàng bí cảnh, mấy chục dặm lóe lên là đến.
Thần Hoàng bí cảnh ở sâu trong dãy núi Thần Hoàng đảo, dãy núi xung quanh hình thành thế bao quanh, kẹp chặt khe núi chỗ Thần Hoàng bí cảnh. Nguyên khí thiên địa ở trong này rất dày đặc, nhất là Hỏa nguyên khí cùng Thủy nguyên khí, gần như ngưng tụ thành sương mù.
Ở ngoài Thần Hoàng bí cảnh, có một trận pháp thủ hộ, muốn mở ra Thần Hoàng bí cảnh, đầu tiên phải đi vào trận pháp thủ hộ này.
Chỉ là chỗ trận pháp thượng cổ này, Nam Hải Ma Vực không thể phá vỡ được.
Lâm Minh vốn tinh thông trận pháp thượng cổ, còn đã tiến vào Thần Hoàng bí cảnh, hoàn thành thí luyện chiến tướng cuối cùng, được Thần Hoàng bí cảnh đồng ý, cho nên dù hắn không học phương pháp mở trận với Mục Dục Hoàng, lúc này hắn muốn nghiên cứu cũng không khó.
Chừng nửa canh giờ, Lâm Minh thăm dò được một ít manh mối, vận chuyển Chu Tước Cấm Thần lục, đánh ra những phù văn ngọn lửa màu vàng.
Không gian chấn động, tiếng két két vang lên, cách Lâm Minh mấy trượng, hư không nổi lên gợn sóng như nước, tạo thành những đợt sóng gợn nhiều tầng, nhưng gợn sóng không bao lâu liền tiêu tán.
Lâm Minh cũng không nản lòng, lần lượt thử nghiệm, đưa Không Gian ý cảnh của hắn dung hợp vào trong hỏa diễm trận phù, cuối cùng mười lăm phút sau, hắn đã mở ra hàng rào.
Một mảnh quần sáng tự dưng hiện ra, trên quầng sáng xuất hiện lỗ hổng, năng lượng ngọn lửa cùng lạnh băng va chạm mạnh, hình thành âm thanh nghe như sấm rền.
Lâm Minh yên lòng, đi vào trận pháp thủ hộ Thần Hoàng bí cảnh.
Hào quang lóe lên, Lâm Minh đi vào bên trong sơn cốc Thần Hoàng bí cảnh, vừa đi vào nhìn, Lâm Minh liền thấy được ở một bên cửa vào Thần Hoàng bí cảnh, một gốc Ngô Đồng thánh hỏa vạn năm có khắc hàng chữ xinh đẹp.
- Lôi Đình sơn, hang không tên, kỳ hạn mười năm, ước hẹn gặp quân!
Nhìn hàng chữ này, trong lòng Lâm Minh rung động, chỉ vẻn vẹn một câu, mười bốn chữ, tuy rằng cực kỳ đơn giản, nhưng ẩn chứa quyết tâm vững chắc của Mục Thiên Vũ. Nàng không nói nếu lỡ hẹn sẽ thế nào, cũng không nói nếu ngã xuống sẽ ra sao.
Mười bốn chữ, chữ xinh đẹp, nhưng nét bút cô đọng sắc bén, như dung nhập lòng tin vững chắc vào đó, không chừa lại đường lui, mặc kệ trong lúc đó nàng gặp phải khó khăn cản trở thế nào.
Kỳ hạn mười năm, ước hẹn gặp quân!
Lâm Minh như thấy được nửa năm trước, Mục Thiên Vũ tiến vào Thần Hoàng bí cảnh, khắc lại hàng tin nhắn này, vội vàng, kiên quyết, lại mang theo một cỗ khao khát, mang theo quyến luyến tiếc nuối nồng nàn...
Còn hang động không tên ở Lôi Đình sơn, chính là chỗ Mục Thiên Vũ cùng Lâm Minh gặp nhau lần đầu, ở nơi đó, hai người bọn họ trải qua ba ngày ba đêm ấm áp.