Bức ảnh trong vũng máu hơi nhoè, mọi người dí sát vào TV… Bức ảnh chính là bìa cuốn tiểu thuyết và là trang đính kèm bên trong sách. Một oan hồn màu trắng đứng trong rừng, đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thần sắc quỷ dị.
Bạch Lâu mở sách ra coi thì phát hiện ảnh chụp trong sách lại không giống như vậy, phải nói là tổng thể thì tương tự nhưng chi tiết thì khác _ oan hồn trong ảnh trên sách cúi đầu, âm trầm tựa hồ đang trầm mặc, không hề có chút quỷ dị nào…
“Là có hai tấm ảnh hay là ảnh chụp tự thay đổi?” Khế Liêu nhíu mày, mọi người tiếp tục xem TV.
Một lát sau khi tấm ảnh xuất hiện hoàn toàn, có người bước tới, nhặt tấm ảnh lên.
Xem kích cỡ bàn tay và da… là tay của một thiếu nữ, chỉ là nhìn không thấy mặt… có lẽ thông qua màn hình TV chỉ có thể thấy được những thứ mắt nhìn thấy, mà đây là kí ức của chính Nhiêu Anh _ nói như vậy, là bà nhặt ảnh lên sao?
Lại chiếu tiếp, khung cảnh xung quanh dần rõ hơn, ống kính cũng được kéo ra xa. Đó là một thư viện, trên giá sách bày rất nhiều sách, một phụ nữ trung niên nằm trên mặt đất nằm, thân thể thẳng tắp cứng đờ, hai mắt mở to, sau gáy có một vết thương đang chảy máu. Trên vách tường đầy những vết máu tung toé loang lổ, người phụ nữ đó đã chết rồi.
Trong tay của cô cầm một quyển sách, trang sách mở ra trải trên mặt đất, tên sách lờ mờ có thể đọc được ——《 Tàn ảnh 》
Mọi người liếc nhau, khó hiểu, hình như trong tiểu thuyết không có nói tới chuyện này.
“Cô Lưu?” Lúc này, có người gọi một tiếng.
Bàn tay đó… thì ra là Nhiêu Anh đưa tay lay người chết trên mặt đất.
“Cô Lưu chết rồi! Cô Lưu chết rồi!”
Đồng thời, sau lưng có người hét lên.
Nhiêu Anh quay lại, hình ảnh quay theo, mọi người thấy sau lưng bà có mấy nữ sinh. Bọn họ mặc đồng phục kiểu cũ, còn rất trẻ, thoạt nhìn đều chỉ là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi là cùng.
Những nữ sinh kia vừa hét vừa chạy ra ngoài, trong đó một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa vẫy Nhiêu Anh : “A Anh mau đi thôi, chúng ta đi gọi người, cô Lưu bị giết rồi!”
“A… Ừh.” Nhiêu Anh gật đầu, đại khái là đã quá hoảng sợ, cầm ảnh chạy ra ngoài, hơn nữa còn lén lút nhét ảnh chụp vào trong túi áo.
“Đây là đồ của người chết, không nên cầm.” Bạch Lâu nhíu mày: “Sao bà ấy lại muốn giấu bức ảnh đó?”
Tất cả mọi người lắc đầu, không biết!
“Tiểu Liên, cô Lưu bị người khác giết chết.” Chạy ra bên ngoài, Nhiêu Anh cầm tay nữ sinh tóc đuôi ngựa nói: “Nhưng thư viện vừa mới mở cửa… vậy là cô bị giết tối hôm qua sao? Nhưng máu còn chưa khô, có khi nào hung thủ vẫn còn ở trrong thư viện chưa trốn không?”
“Vậy càng đáng sợ !” Một nữ sinh khác chạy tới, nàng để tóc ngắn, khuôn mặt búp bê mũm mĩm nghiêm túc nói: “Nếu hung thủ còn ở bên trong thật thì… Oa! Hắn ác như vậy chúng ta sao có thể đánh lại được!”
“Đúng đó.” Tiểu Liên cũng gật đầu: “A Anh à, tớ biết bình thường cô Lưu rất tốt với cậu, nhưng lát nữa cậu nhớ đừng nói nhiều biết chưa? Nói nhiều sai nhiều!”
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì mà nhưng, coi chừng cảnh sát bắt cậu đó! Ngàn vạn lần cũng đừng nói mình rất thân với cô Lưu, cũng tương tự chúng ta không quen thân nhau. Nhớ chưa!” Mấy nữ sinh dặn dò Nhiêu Anh, Nhiêu Anh khẽ gật đầu.
Sau đó, hình ảnh biến đổi, thời gian biến thành ban đêm, xung quanh đen thui.
Nhiêu Anh Lúc này hẳn đang nằm trên giường, tay cầm tấm hình xuất thần. Bóng ma trong tấm ảnh lại thay đổi, vẫn âm trầm nhưng lại đang cười, cười đến mức làm mọi người sởn gai ốc.
Mọi người đột nhiên nghi hoặc _ Nhiêu Anh lúc này đang có biểu hiện như thế nào ? vì sao một nữ sinh bình thường trước khi ngủ lại xem loại ảnh này? !
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tia sáng, ngay sau đó là tiếng còi xe cứu hỏa.
Hình ảnh hướng xuống, Lam Minh đã có thể đoán được đây là ở một phòng ký túc xá. Trong phòng có bốn người, Nhiêu Anh ở giường trên, giường dưới là Tiểu Liên.
Tiểu Liên hình như là người Nhật. Cô xuống giường chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, kêu lớn : “Thư viện bị cháy rồi!”
Mọi người bật dậy, xuống giường chạy qua nhìn, chỉ thấy thư viện cháy rực.
“Là cửa sổ phía đông lầu hai!” Nữ sinh mũm mĩm gọi Vương Nguyệt, mở to hai mắt nói: “Là gian phòng cô Lưu chết…”
“Có người phóng hỏa sao?”
“Có khi nào là… oan hồn của cô Lưu? !”
Nói đến đây, đám nữ sinh càng nghĩ càng sợ, lại cảm thấy rất kỳ lạ liền hét toáng lên.
“Cộc cộc!”
Lúc này có người gõ cửa, hình như là giáo viên phụ trách ký túc xá: “Không được ồn ào, xe cứu hỏa đã tới rồi, toàn bộ trở lại ngủ!”
Sau đó, cửa phòng bên cạnh cũng vang lên tiếng gõ cửa rồi truyền đến tiếng nói tương tự… giáo viên phụ trách kí túc xá gõ cửa từng phòng trấn an mọi người, duy trì trật tự.
Bọn Nhiêu Anh đành phải bò lên giường nhỏ giọng bàn tán, thiên tính của nữ sinh vốn là nhiều chuyện, nói từ chuyện ma quái cho tới chuyện cô Lưu được cho là bị giết.
Nhiêu Anh nằm trên giường, lại lấy ra tấm hình ra xem…
“Này.”
Hi Tắc Nhĩ gọi một tiếng: “Biểu tình của oan hồn trong ảnh hình như lại thay đổi!”
“Ừh.” Lam Minh nhíu mày: “Cười càng lúc càng rõ .”
Nhiêu Anh đem ảnh chụp kẹp vào trong nhật kí, đặt dướibêngối, chuẩn bị ngủ.
Mọi người nhìn nhau cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Lâu sờ cằm: “Đây là hành vi của nữ sinh bình thường à? !”
“Không có khả năng.” Khế Liêu lắc đầu: “Đừng nói nhân loại, cho dù là Thần Ma cũng không biến thái đến mức nằm lên thứ quỉ dị đó mà ngủ !”
Lam Minh liếc Cổ Lỗ Y bên cạnh: “Cổ Lỗ Y, tìm xung quanh coi có cuốn nhật ký nào không?”
“Cô!” Cổ Lỗ Y lập tức bay đến cạnh giá sách tìm kiếm, Fanny trèo khỏi balo cùng Cổ Lỗ Y tìm khắp nơi.
Hình ảnh vẫn còn tiếp tục, nháy mắt trở thành cảnh trong thính phòng. Vị hiệu trưởng cao tuổi đứng trên giảng đài, nói lời tổng kết, đại khái là chúc mừng các học sinh tốt nghiệp trung học, thuận lợi lên đại học.
Nguyên lai điểm bắt đầu của kí ức là ở cao trung( cấp )trước khi lên đại học.
“Cái đó hoàn toàn không giống với những gì được ghi trong sách!” Bạch Lâu mở sách ra: “Thời điểm bắt đầu của sách là đại học, bỏ qua một đoạn, bức ảnh cũng là do bà ta ngẫu nhiên phát hiện trong một quyển sách ở tiệm sách.”
Mọi người cảm thấy kỳ quặc, Nhiêu Anh đang che giấu cái gì? Tại sao phải giấu diếm? Mà thứ khiến cho mọi người nghi ngờ nhất chính là hành động trước đó của bà ta.
Rất nhanh, hình ảnh biến thành cuộc sống trong đại học. Ngoại trừ kiểu dáng đồng phục thay đổi, những thứ khác tất cả đều như cũ, ngay cả thành viên phòng ký túc xá cũng không có gì thay đổi.
Trong phòng ký túc xá của Nhiêu Anh còn ba nữ sinh khác, Tiểu Liên, Vương Nguyệt, và một người cực kì trầm tính gọi Dư Giai Giai, là uỷ viên học tập trong lớp, thành tích cực tốt, rất nhiều hình ảnh đều là mọi người đang nhờ cô chỉ bài tập.
Thời gian lại thay đổi liên tục, đến thu… thời gian trên lịch là tháng .
“Nhưng trên sách rõ ràng ghi là tháng bảy.” Cảnh Diệu Phong nhíu mày: “Vì sao ngay cả thời gian cũng sai lệch?”
“Thời gian cô Lưu chết trong thư viện chắc chắn là bảy tháng mà ?” Hi Tắc Nhĩ nói: “Những nữ sinh đó đều mặc váy ngắn.”
“Là mùa hè!” Khế Liêu gật đầu, mọi người tiếp tục xem.
Cuộc sống đại học nhàm chán mà yên tĩnh, chỉ là Nhiêu Anh tựa hồ hình thành thói quen _ ngày nào cũng lấy ảnh ra xem vài lần, mà oan hồn trên ảnh cũng thỉnh thoảng biến hóa, hỉ nộ ái ố, tựa hồ có thể cùng giao tiếp với Nhiêu Anh.
Mọi người thấy cảm thấy càng kỳ quái.
“Ai nha…” Bạch Lâu thì thầm tự nói: “Đây là quỷ ảnh.”
“Đó là cái gì?” Mọi người khó hiểu.
“Chính là nói ví dụ như có người nào đó thấy được oan hồn, chụp lại nó, oan hồn có thể thông qua đó nhập vào ảnh, sống trong ảnh.” Bạch Lâu nói: “Loại tình huống này rất phổ biến, dạng như mấy ngôi nhà hoang hoặc gương cũ thường bị ma ám, nhưng có một điều kiện đặc biệt.”
“Muốn nhập vào thứ gì đó thì điều kiện là phải chết gần thứ đó?” Hi Tắc Nhĩ hỏi: “Giống như nói có người chết trên thuyền thì thuyền sẽ biến thành thuyền ma, chết trên giường thì giường sẽ biến thành giường ma.”
Bạch Lâu gật đầu.
“Tấm hình rơi cạnh thi thể cô Lưu.” Khế Liêu đột nhiên nói: “Có khi nào…”
“Oan hồn của cô Lưu?” Tất cả mọi người nhíu mày.
“Hoặc là có quan hệ gì đó với cô Lưu.” Lam Minh ngẩng mặt nghĩ nghĩ: “Dựa vào kí ức trước đó chúng ta đã thấy hình như đó không phải ngọn nguồn mọi việc!”
“Ừh!” Mọi người gật đầu, nhớ lại một đoạn kí ức trước đó Nhiêu Anh có từng nhìn thấy tấm hình này không thì… không rõ .
” Tiêu Bắc không tìm được sao?”
“Hoặc là có người cố tình giấu diếm!” Bạch Lâu lắc đầu: “Giả như dùng chú ngữ bảo vệ giấu đoạn kí ức đó.”
Lam Minh lập tức nghĩ tới quả cầu màu đen trong rừng… Cảm thấy có thể có thể có chút liên quan, có người cố ý phong tỏa một phần kí ức của Nhiêu Anh.
Mọi người nén nghi hoặc, tiếp tục xem TV.
Cuộc sống của Nhiêu Anh càng ngày càng nhàm chán, mỗi ngày chỉ là lấy ảnh oan hồn ra nhìn tới nhìn lui. Thẳng đến một ngày, một người xuất hiện phá vỡ sự nhàm chán này.
Nam sinh kia ở trong đội bóng rổ của trường, năm đó đội bóng rổ giành chức quán quân trong đợt thi đấu giao hữu nên rất nổi tiếng. Nam sinh kia là đội trưởng, gọi là Lưu Thần, cao to đẹp trai. Nhiêu Anh thuộc đội hậu cần của đội bóng rổ, cũng giống như đội cổ động viên ngày nay, ngày thường chịu trách nhiệm chuẩn bị nước và khăn, khi vào trận thì cổ vũ cho mọi người. Hai người tiếp xúc mấy ngày thì… nháy mắt rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Khi đó sinh viên rất đơn thuần, cho dù nói hẹn hò bất quá cũng chỉ là cùng đi học, lấy xe đạp đi dạo vài vòng, thỉnh thoảng thì đi xem một bộ phim, đúng chuẩn tình yêu thuần khiết tuổi học sinh.( TK: Thời nay là bọn nó vào nhà nghỉ ngay chứ đùa đâu :v )
“Có thấy không?” Lam Minh hỏi: “Từ sau khi Nhiêu Anh yêu thì không lấy hình ra xem nữa!”
Mọi người gật đầu, có dự cảm oan hồn trong ảnh nhất định rất giận dữ.
Ngày nọ, Nhiêu Anh bắt đầu nhớ ra cái gì đó, mọi người thấy cô lấy hình trong cuốn nhật ký ra… biểu tình của oan hồn _ phẫn nộ và bất mãn.
“Oa.” Hi Tắc Nhĩ lắc đầu: “Oan hồn này nhất định đang rất giận!”
“Nó coi Nhiêu Anh là bạn rồi.” Bạch Lâu cũng lắc đầu: “Bạn bè chính là như vậy, rất khó để cùng lúc quen với nhiều người. Không quen thì không oán hận, nhưng một khi quen thì khi hơi lơ là một tí thì sẽ có cảm giác bị phản bội.”
“Ai lại muốn bị phản bội chứ.” Khế Liêu lắc đầu: ” Tiêu Bắc nãy giờ không nói gì kìa. Lúc này hẳn là cậu ta đang có cùng cảm giác với Nhiêu Anh ? Có khi nào đang hẹn hò với đội trưởng đội bóng chuyền không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người trầm mặc…
Một lát sau, mọi người ngăn cản Lam Minh đang muốn lao tới: “Ít nhất cũng phải xem hết đã!”
“Đúng đó đúng đó!” Bạch Lâu vội giải thích: “Bắc Bắc là người lãnh tĩnh, sẽ không dễ bị ảnh hưởng đâu !” Vừa nói vừa đạp Khế Liêu _ nói hưu nói vượn!
…
Thật vất vả dỗ dành Lam Minh đang phát hoả, mọi người tiếp tục xem phim.
Nhiêu Anh do dự một chút, kẹp lại ảnh vào trong nhật ký rồi đem tất cả sách báo, kể cả nhật ký bỏ vào trong một cái thùng, đóng lại. Cô ôm thùng xuống lầu, đi đến tiệm thu mua phế liệu gần trường học, đem cả thùng cân bán hết.
Bán lấy tiền, Nhiêu Anh mua một ít len và hai cây kim, bắt đầu đan khăn… Nhìn kiểu dáng thì là của nam, hẳn là cho Lưu Thần.
“Vậy tức là phản bội rồi.” Khế Liêu lắc đầu.
“Ừh.” Mọi người gật đầu: “Oan hồn sẽ không chấp nhận bỏ qua dễ dàng như vậy.”
Rất nhanh, khăn quàng cổ của Nhiêu Anh đã hoàn thành, cô tặng cho Lưu Thần, Lưu Thần rất vui.
Tình cảm của hai người lại tăng lên một chút, bắt đầu ngẫu nhiên nói đến chuyện kết hôn. Cái khăn quàng cổ kia Lưu Thần không mang nữa, cẩn thận cất trong hộp, Nhiêu Anh cười cậu, bảo cậu cứ xài đi, nếu hư sẽ làm lại cái khác.
Lưu Thần ôn nhu cười với cô, nói mùa đông mới mang.
Hai người lúc đó tình nùng mật ý, có thể nhìn ra được tình cảm cực cực tốt.
Lam Minh vừa nãy hoàn toàn không có cảm giác gì, nhưng lúc này làm gì cũng thấy không được tự nhiên, tìm điều khiển: “Tua lẹ đi! Tôi muốn tua!”
…
Lại qua vài ngày, trong trường Nhiêu Anh bắt đầu nổi lên một lời đồn _ nói là có người thấy một oan hồn màu trắng trong khu rừng gần trường.
Còn có người nói là có người mất tích, hoặc là chó mèo chết trên đường càng lúc càng nhiều… cực kì đáng sợ. Giáo viên trong trường phải dùng loa phát thanh bác bỏ tin đồn nhưng lại có người nhắc lại vụ án năm đó cô Lưu vô cớ chết trong thư viện… nghe nói án tử đó đến bây giờ vẫn chưa được phá.
Một ngày Nhiêu Anh phải học đêm về muộn, tìm Lưu Thần về cùng. Vô thức liếc vào rừng thì… thấy trong rừng có một cái bóng màu trắng đang nhìn mình, cái bóng kia hình dáng cử chỉ… giống tấm ảnh như đúc, chỉ là biểu lộ tràn đầy oán niệm.
“A!” Nhiêu Anh hét lên một tiếng trốn sau người Lưu Thần.
Lưu Thần vội ôm lấy cô hỏi: “Sao vậy?”
“A…” Nhiêu Anh ngẩng đầu thì thấy trong rừng cái gì cũng không có, thở dốc, nói : “Không có… chắc tôi nhìn lầm rồi!”
Lưu Thần bật cười: “Em nghe thấy tin đồn trong rừng có ma phải không?”
“Ừh…”
“Đi, chúng ta vào xem.” Lưu Thần trêu chọc cô.
“A! Anh điên à!” Nhiêu Anh vội vàng ngăn cậu lại, khẩn trương nói: “Sau này anh không được phép vào rừng, vô luận như thế nào cũng không được đi, nghe không!”
Lưu Thần thấy cô khẩn trương như vậy, cũng có chút bất đắc dĩ, gật đầu.
Sau khi trở lại ký túc xá, Nhiêu Anh vẫn có vẻ bất an. Vào phòng thì nghe thấy Tiểu Liên và Vương Nguyệt đang bàn những chuyện kì lạ xảy ra gần đây: thư viện bị ma ám, sau đó trong rừng cũng có ma…
…
Cổ Lỗ Y lúc này còn đang lục tung kệ sách, Lam Minh nói: “Cổ Lỗ Y, đừng tìm nữa, nhật ký bị bà ấy bán…”
Còn chưa dứt lời, Cổ Lỗ Y ngẩng đầu, hưng phấn ôm một quyển sách bay tới: “Cô kỉ!”
“Tìm được nhật ký rồi?” Bạch Lâu cầm lấy thì thấy đúng là nhật ký, giống hệt cuốn vừa thấy trên TV.
“Sao lại? !” Mọi người giật mình.
Đồng thời, trong TV truyền đến tiếng hét của Nhiêu Anh.
Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy Nhiêu Anh đang ngồi trên giường, cạnh gối đầu là cuốn nhật kí vốn đã bị cô vứt đi.
“A!” Nhiêu Anh sợ hãi hét lên, ba nữ sinh cùng phòng cũng giật mình, vội hỏi: “A Anh, xảy ra chuyện gì vậy!”
Nhiêu Anh thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, lắc đầu, nói: “À… Không có gì.”
“Cậu gạt người, rốt cục là có chuyện gì?” Mấy nữ sinh còn lại không tin, lo lắng hỏi cô.
“A… tớ sợ, vừa nãy đi ngang rừng tớ thấy gì đó giống như oan hồn!” Nhiêu Anh tùy tiện tìm đại một cái cớ, vừa mở nhật kí ra, chính là trong nhật kí không có bức ảnh nọ.
Bọn Bạch Lâu Cổ Lỗ Y cũng mở nhật ký ra, phát hiện nhật ký cùng cuốn trên TV giống như đúc, nhưng không có ảnh chụp.
———————–