Tiểu Đao Đao vừa tròn một tháng tuổi. Có lẽ là do từ nhỏ bé đã ở cùng linh lực của Tiêu Bắc nên lớn rất nhanh, cũng vô cùng khỏe mạnh. Giờ bé đã có thể lơ lửng giữa không trung, bay tới bay đi, cả ngày ngậm núm vú cao su cười khúc khích, cực kì đáng yêu. Cổ Lỗ Y nghiễm nhiên biến thành vú em, cả ngày ôm bé bay bay, không cho ai bắt nạt hết á.
Từ ngày Tiêu Bắc gặp công chúa Orville Leah tâm tình trở nên đặc biệt tốt, đương nhiên, không ai biết vì sao cậu lại vui vẻ như vậy.
Lễ Noen qua đi, thời tiết đột nhiên chuyển biến, tuyết cũng không rơi nữa, nhiệt độ tăng trở lại một chút.
Gần đây EX vừa làm xong vài vụ kinh doanh đơn giản kiếm được không ít tiền, bắt đầu chuẩn bị kết toán cuối năm sau đó tổ chức một kỳ nghỉ dài ngày, hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Cuối tuần trời nắng đẹp, Tiêu Bắc dậy sớm, ôm máy tính xách tay ngồi trên bệ cửa sổ đặt hàng online. Cậu muốn mua thêm vài bộ đồ mùa đông cho Cổ Lỗ Y. Thời trang trẻ em nhỏ cỡ Cổ Lỗ Y rất khó tìm, mua về lại phải sửa lại, nên tối hôm qua Tiêu Bắc tìm vài kiểu sau đó nhờ cửa hàng làm theo yêu cầu dựa theo size may quần áo. Phần lớn mấy cửa hàng đều cho rằng Tiêu Bắc là tên cuồng may đồ búp bê cho con nhà mình.
Cổ Lỗ Y cuốn chăn ngồi trên vai Tiêu Bắc chọn cùng cậu, chọn được một đống.
“Cô ~ “
“Muốn màu đỏ à?”
“Cô?”
“Màu lam nhìn đẹp hơn sao?”
“Bắc Bắc, con nít thì không được chiều như vậy.” Lúc này, Lam Minh nằm trên giường lười biếng xoay người, vừa cười vừa nói: “Cổ Lỗ Y béo như thế thì cần gì mặc đồ. Mua quả bóng moi hết bông ra rồi chui vào là được, bị ai phát hiện thì cứ nói là con rùa đen.”
Cổ Lỗ Y chớp mắt, tưởng tượng bộ dáng mình giống con rùa đen: “Cô! Cô!”
Lam Minh thấy nó tức giận lập tức cười ha ha.
Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ trừng hắn: “Anh bao nhiêu tuổi rồi, chỉ biết bắt nạt nó!”
Lam Minh chụp được cái cốc Cổ Lỗ Y ném qua, xoay xoay trong tay, vừa cạnh hỏi Tiêu Bắc: “Hôm nay có cần tập luyện không?”
“Không cần.” Tiêu Bắc lắc đầu: “Đúng rồi, Long Tước vừa nhờ chúng ta ra ngoài.”
“Lại có án tử sao?”
“Không phải, là mua sắm!” Tiêu Bắc đem lấy danh sách ra cho Lam Minh xem: “Hôm nay mọi người ai cũng bận nên muốn chúng ta đi siêu thị mua đồ.”
Lam Minh vừa nghe đến mua sắm liền có chút chóng mặt, phỏng chừng lại mua đầy một xe, lần này còn phải mua thêm một đống sữa bột nữa.
“Tám giờ rồi, đi thôi.” Tiêu Bắc chọn đồ cho Cổ Lỗ Y xong, đóng laptop: “Lúc đó mọi người đều đi làm, siêu thị dễ tìm chỗ đậu xe.”
“Hô…” Lam Minh bất đắc dĩ: “OK. A, đúng rồi, đừng quên mua bóng rổ. “
“Cô!” Cổ Lỗ Y cho rằng Lam Minh thật sự muốn lấy bóng mặc cho mình _ giận nha.
Gương mặt giận dữ của Cổ Lỗ Y chọc Lam Minh cười to: “Không phải để cho ngươi đâu!”
“Cô?” Cổ Lỗ Y khó hiểu nghiêng đầu.
“Không lẽ… anh muốn chơi bóng rổ?” Tiêu Bắc Đại hét lên.
“Cô!” Cổ Lỗ Y cũng kêu lớn.
Ngoài cửa ra vào, Sphinx và Khế Liêu đi ngang qua đều tò mò thò đầu vào: “Ai muốn chơi bóng rổ?”
Tiêu Bắc cùng Cổ Lỗ Y đồng thời chỉ Lam Minh.
Khế Liêu mở to hai mắt: “Lam Minh chơi bóng rổ? !”
Lúc này mọi người dưới lầu cũng nghe thấy hết, Lam Minh muốn chơi bóng rổ hả? Tưởng tượng cảnh đó một chút, mọi người đều há miệng cười ha ha.
Lam Minh đỡ trán, có chút vô lực nhìn Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc biết mình lanh mồm lanh miệng gây họa rồi liền túm Cổ Lỗ Y chạy đi thay đồ, chuẩn bị đi mua sắm.
Hơn tám giờ, Lam Minh và Tiêu Bắc ăn sáng xong, lên xe.
“Lại nói, anh muốn mua bóng rổ làm gì?” Tiêu Bắc tò mò: “Không phải muốn chơi bóng thật đó chứ?”
Lam Minh cười: “Không phải, tôi cần một thứ hình cầu có kích thước cỡ trái bóng rổ.”
“Để làm gì?”
“Chờ tôi làm sẽ biết.” Lam Minh nhướn mi: “Là một trò rất xưa, hồi trước một trí giả đã dạy cho tôi.”
“Trí giả là cái gì?” Tiêu Bắc hình như rất có hứng thú với thứ này.
“A… một lão già rất cố chấp, là nhân loại, bất quá cũng rất rất giỏi.” Lam Minh vừa nói vừa nhìn thấy phía trước là một hàng người thật dài: “Sao nhiều người quá vậy?”
“A, mua vé đó!” Tiêu Bắc chỉ chỉ biển quảng cáo treo bên đường: “Nhìn bên kia kìa, là hội chợ ảo thuật, nghe nói có mời rất nhiều ảo thuật gia nổi tiếng đến biểu diễn.”
“Ảo thuật… à, mấy thứ đạo cụ dùng để lừa gạt nhân loại. Bắc Bắc, nếu cậu mà tham gia thì cũng có thể lừa được không ít người đó.” Lam Minh cười nói.
Tiêu Bắc ngẩn người, hỏi: “Ý của anh là, những ảo thuật gia kia căn bản không phải nhân loại?”
“Một bộ phận thôi, đương nhiên, một bộ phận khác là một ít nhân loại vô cùng thông minh.” Lam Minh giảm tốc độ, xếp vào hàng cùng các xe khác, từ từ đi qua.
Trên biển quảng cáo là hình một người đàn ông mặc đồ Tây đen, đeo kính, tay cầm một lá bài khổng lồ.
“A… anh ta là Simon.” Tiêu Bắc hạ kính xe nhìn ra ngoài: “Đẹp trai thật nha.”
“Đẹp bằng tôi sao?” Lam Minh có vẻ không vui.
“Anh hồi nhỏ rất đẹp, đáng tiếc lớn lên lại như vầy .” Tiêu Bắc buột miệng.
“Hử?” Lam Minh khó chịu.
“Không… không có gì.” Tiêu Bắc nháy mắt với Cổ Lỗ Y làm tư thế “Suỵt”. Chuyện gặp mẫu thân đại nhân phải tuyệt đối giữ bí mật với Lam Minh! Hình như chính hắn cũng không biết!
Xe vượt qua dòng người, tiến vào siêu thị.
Mua sắm cho EX là một dự án cực cực lớn, nhân viên siêu thị còn nhớ cả mặt bọn Tiêu Bắc, lần nào cũng đều giúp một tay.chuyển bao lớn bao nhỏ
Lam Minh cùng nhân viên đi trước mua mấy thứ lớn như gạo và bột mì này nọ, tiện thể mua hai quả bóng rổ.
Tiêu Bắc đứng trước quầy bánh kẹo chọn đồ ăn vặt cho Cổ Lỗ Y cùng đám Long bảo bảo.
Đang nghiên cứu chocolate nào ít calo ít chất béo không nóng thì có người cười hỏi: “Dáng người cậu rất đẹp mà lại có thể ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy?”
Tiêu Bắc ngẩn người, ngẩng đầu. Có một người đang đứng cạnh cậu, hơn hai mươi tuổi, rất cao, rất gầy, tóc xoăn tự nhiên. Tướng mạo hắn hẳn là người Châu Âu, ăn mặc hợp thời nhưng lại đeo kính râm, gác hờ trên sống mũi, nhìn Tiêu Bắc mỉm cười, bộ dáng có chút bất cần.
Tiêu Bắc cảm thấy hắn hơi quen mắt, nhưng trong chốc lát thì không nhớ ra đã gặp ở đâu. Bắc Bắc rất thường gặp phải tình huống này, có vài người xem vũ kịch của cậu của cậu xong thì chạy đến hậu trường tìm cậu kí tên, bất quá cậu đều chỉ nhớ mang máng.
Người nọ chống tay vào quầy hàng, hỏi Tiêu Bắc: “Trên đầu có cái gì này?”
Tiêu Bắc ngẩn người, trên đầu mình có cái gì? Hay là Cổ Lỗ Y trò đùa dai gắn hoa hay cái gì đó lên, vậy thì tiêu rồi! Tiêu Bắc vừa nghĩ vừa theo bản năng đưa tay sờ đầu… đâu có gì.
“Rõ ràng là có mà.” Tay người nọ xẹt qua tai Tiêu Bắc, trên tay xuất hiện một con bồ câu.
Khóe miệng Tiêu Bắc giật giật _ là ảo thuật…
“Phương pháp tiếp cận này có được thêm điểm không?” Nam nhân kia cười cười, vung tay lên bồ câu lại biến mất, vươn tay bắt tay Tiêu Bắc: “Tôi tên là Simon.”
Tiêu Bắc ngẩn người _ Simon? ! Lập tức nhớ ra đã nhìn thấy hắn ở đâu. Vừa nãy nhìn thấy poster của hắn, Simon là một ảo thuật gia rất nổi tiếng gần đây.
Tiêu Bắc bắt tay với hắn: “A, tôi từng nghe danh…” Hai tay vừa chạm vào nhau một hình ảnh đột ngột hiện ra trước mắt Tiêu Bắc, cảnh tượng vô cùng khủng bố _ giữa một vũng máu là vài bộ xương khô, đỏ trắng giao nhau tạo ra sự tương phản mãnh liệt, phi thường kích thích thần kinh thị giác.
“Cái này có xem như ám chỉ nào đó không?” Simon thấy Tiêu Bắc cầm tay mình bất động, tựa hồ đang ngẩn người thì bật cười hỏi.
Tiêu Bắc tỉnh lại, vội buông tay. Cậu bắt đầu nhìn kỹ Simon, linh lực của người này rất mạnh, hắn không phải nhân loại sao? Hay là nói… cũng giống như bọn Danh Vũ, là nhân loại có linh lực?
Đang nghi hoặc, thì chợt nghe thấy Simon cười hỏi: “Tôi đang cần một trợ thủ, không biết cậu có hứng thú không?”
“Trợ thủ?”
“Xem dáng người, chắc là cậu có học múa.” Simon lại đánh giá Tiêu Bắc: “Dáng người rất đẹp! Tôi cần một trợ thủ cùng biểu diễn, phải là một người đẹp, đủ để hấp dẫn ánh mắt toàn bộ khác giả. Cậu rất phù hợp, hôm nay coi như tôi đã nhặt được kho báu!”
Tiêu Bắc cười cười: “Quá khen.”
“Không bằng như vầy, cậu ra giá đi, chỉ cần tham gia huấn luyện hai ngày là ngày thứ ba đã có thể biểu diễn rồi. Nếu cậu có học múa thì những động tác kia với cậu mà nói hẳn là cũng không khó .”
“Ách…” Tiêu Bắc nhanh chóng lắc đầu: “Thật xin lỗi, tôi không có kinh nghiệm trong chuyện đó, cũng không cảm thấy hứng thú, anh hãy tìm người khác đi.”
“Nhưng tôi đã chấm cậu rồi.” Simon còn rất kiên trì, dựa người vào quầy hàng chống cằm: “Cậu nên đồng ý đi.”
Tiêu Bắc bỏ chocolate vào trong giỏ, nói: “Tôi không hứng thú.” rồi định đẩy xe đi.
“Nấu cậu đã nói vậy thì…” Simon đột nhiên chỉ balo Tiêu Bắc, cười nói: “Tôi gọi người đến kiểm tra ba lô của cậu nhé!”
Tiêu Bắc sững sờ: “Có ý gì?”
“Ttrong ba lo cậu có đồ ăn cắp á.”
“Thần kinh.” Tiêu Bắc trừng hắn, đẩy xe muốn đi. Simon vẫn không chịu buông: “Không tin sao, tôi thật sự gọi người…”
Tiêu Bắc nhíu mày: “Anh…”
Tiêu Bắc lo lắng, không phải vì đồ mà là trong ba lô có Cổ Lỗ Y, vạn nhất để người khác nhìn thấy…
“Tôi cho cậu ba giây quyết định lại, tôi đếm tới ba… Một, hai…”
“Ba thì thế nào?” Lúc này, Tiêu Bắc chợt nghe thấy sau lưng có người nói chuyện. Nhẹ nhàng thở ra _ là Lam Minh.
Quả nhiên, quay đầu lại thì thấy Lam Minh khoanh tay, sắc mặt lạnh lùng nhìn Simon.
Simon ngẩn người, nhìn Lam Minh chằm chằm như thể không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Ảo thuật của ngươi quá kém.” Lam Minh nói xong khẽ nhíu mi. Simon cũng cảm giác mấy quầy hàng bên cạnh rung lên, động đất sao?
Lại nhìn lại thì thấy tất cả hàng hoá trên kệ đều bay lên, nhằm thẳng về phía hắn.
“A!” Simon hét một tiếng, đồng thời nháy mắt đã bị một đống lớn đồ chôn sống.
Động tĩnh làm một vài nhân viên chạy tới xem, xem xong lại càng hoảng sợ: “Xảy ra chuyện gì vậy…” nhanh chóng nhặt lại hàng hoá xếp lên kệ.
Lam Minh lạnh lùng liếc Simon, kéo Tiêu Bắc, trả tiền, xếp đồ lên xe rồi lái đi.
…
“Cái tên Simon kia thật quá quắt!”
Xe hơi nhanh chóng cách rời khỏi siêu thị, Tiêu Bắc bất mãn: “Thấy hắn là ảo thật gia tôi còn nghĩ hắn là một người đứng đắn.”
“Hắn có chút kỳ quái.” Lam Minh nhíu mày: “Cậu có chú ý tới trên tay hắn đeo một cái nhẫn?”
“Nhẫn?” Tiêu Bắc ngẩn người, trên tay Simon quả thật có một chiếc nhẫn bảo thạch rất lớn.
“Ừh… hồng thạch, rất đặc biệt, bất quá đàn ông đeo hình như có chút ẻo lả.” Tiêu Bắc cẩn thận nghĩ nghĩ: “Cái nhẫn đó có gì đặc biệt sao?”
“Tôi cảm giác được một cổ tà khí phát ra từ nó, có thể đã lâu lắm rồi!” Lam Minh cảm thấy hứng thú sờ cằm: “Có lẽ ảo thuật của hắn là nhờ vào cái nhẫn đó.”
“A?” Tiêu Bắc không hiểu: “Một cái nhẫn mà có loại năng lực này sao?”
“Quyền trượng của Pharaoh có thể giết người, thông qua gương ma có thể nhìn thấy quỷ.” Lam Minh cười: “Đồng dạng đạo lý! Bảo bối chính là bảo bối, bảo bối có linh hồn và linh lực thì càng đáng sợ.”
“Nói mới nhớ!” Tiêu Bắc vỗ tay: “Vừa nãy tôi thấy máu, còn có rất nhiều xương.”
“Là sao?” Lam Minh nhíu mày: “Những bộ xương đó nhìn như thế nào?”
“Rải rác khắp nơi, trắng bóc, rất sạch!” Tiêu Bắc nghiêm túc nói: “Nhưng máu trên mặt đất là đỏ. Tôi không xác định được thời gian và địa điểm cụ thể.”
Lam Minh gật đầu: “Tôi thấy rất đáng để điểu tra một chút.”
Xe về tới nhà, đến trước cửa EX thì gặp một chiếc Jeep quen thuộc đậu bên kia đường.
“Cảnh Diệu Phong đến. Anh nói có thể lại có án tử rồi không?” Tiêu Bắc có chút hưng phấn cởi tháo an toàn, chợt thấy Cổ Lỗ Y chui khỏi balo, trong miệng còn rộp rộp miếng bánh mặn.
“Cổ Lỗ Y?” Tiêu Bắc nhớ trong balo đâu có cái này.
Cổ Lỗ Y ôm ra một đống giấy đóng gói : “Cô kỉ!”
“Đột nhiên xuất hiện ?” Tiêu Bắc nghe Cổ Lỗ Y nói xong, kinh ngạc nhìn Lam Minh.
“Không phải là có người bỏ vào sao?” Lam Minh cũng cảm thấy bất thường.
“Cô ~” Cổ Lỗ Y lắc đầu, ý bảo mình không thấy tay ai, từ trong không khí biến ra.
Lúc này đến phiên Tiêu Bắc cùng Lam Minh tròn mắt… tà môn!
Bọn Khế Liêu đi tới giúp bê đồ, Tiêu Bắc kích động hỏi: “Cảnh Diệu Phong đến, có phải lại có án tử không?”
“Không phải.” Khế Liêu lắc đầu: “Phong Danh Vũ nhận được một xấp vé, nói là buổi tối có thể xem biểu diễn gì đó. Cơ hội hiếm có nhưng lại vướng công việc nên bảo chúng ta cùng đi, Cảnh Diệu Phong đến tìm Bạch Lâu.”
“A.” Tiêu Bắc bừng tỉnh đại ngộ.
“Xem biểu diễn gì?” Lam Minh khó hiểu.
“Hội chợ ảo thuật, một chương trình ảo thuật đặc biệt, mời cả ảo thuật gia nổi tiếng Simon.” Bạch Lâu trả lời: “Nhân loại hình như thích mấy màn trình diễn vượt quá khả năng của con người này, dù cho mấy thứ đó chỉ toàn là đạo cụ với gạt người.”
Tiêu Bắc vừa nghe đến tên Simon liền nhíu mày: “Chán ngắt!”
“Quả nhiên Bắc Bắc ở cùng chúng ta đã lâu, thẩm mỹ cũng được cải thiện rất nhiều.” Hi Tắc Nhĩ cười tủm tỉm.
“Hi Tắc Nhĩ, cái tên Simon kia là một tiểu nhân đó!” Tiêu Bắc định nghĩa cho hắn.
“Tôi lại thấy hắn khá thú vị đó chứ.”
Đem đồ vào EX, Lam Minh hình như có chút bất đồng ý kiến: “Có cảm giác chiếc chẫn của hắn rất đặc biệt.”
“Nhẫn như thế nào?” Bạch Lâu lấy ra một quyển tập tranh bảo vật cổ đại tìm cho Lam Minh.
“Ân, hồng ngọc đỏ, sáng bóng, rất đặc biệt.” Tiêu Bắc tả lại.
“Còn cảm giác được có chút ma lực.” Lam Minh bổ sung.
“Xác định là hồng ngọc đỏ?” Bạch Lâu ngẩn người, Long Tước cũng bu lại: “Không lẽ là…”
“Là cái gì?” Mọi người khó hiểu hỏi.
Bạch Lâu soạt soạt lật sách, mở ra một tờ đưa cho bọn Lam Minh xem: “Có phải cái này không?”
“Không sai!” Tiêu Bắc và Lam Minh đều nhận được.
“Vậy thì không sai .” Thần sắc trên mặt Bạch Lâu phức tạp: “Đây là Ma vương huyết thạch!”
———–