Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sphinx mang theo Tiêu Bắc bay đi, lại vừa vặn đụng phải bọn Lam Minh đang chạy về.
“Sao các ngươi lại về?” Sphinx có chút không rõ, nhưng còn chưa hỏi xong, Lam Minh đã túm lấy Tiêu Bắc, hét: “Chạy mau!”
Bọn Tiêu Bắc khó hiểu, nhưng vẫn xoay người chạy. Đồng thời, cột sáng phía sau nổ tung thành vô số tia sáng, cảm giác giống như bức xạ hạt nhân.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiêu Bắc bị Lam Minh túm lấy tránh đi luồng ánh sáng kia kinh hãi hỏi, trong đầu cũng bắt đầu suy nghĩ lung tung, xảy ra chiến tranh sao?
“Là năng lượng bạo phát, không sao đâu, bất quá nếu Thần Ma bị dính thì…” Lam Minh nói, chỉ chỉ những tia sáng lướt qua phía trên, ý bảo Tiêu Bắc nhìn.
Tiêu Bắc ngẩng lên thì thấy có vài cái bóng mờ mờ ảo ảo bị ánh sáng chiếu vào, nháy mắt liền biến thành tro tàn, tan biến giữa bầu trời đêm, đó là linh hồn hoặc Thần Ma cấp thấp tình cờ đi ngang.
“Năng lượng gì bộc phát lợi hại như vậy?” Tiêu Bắc vẫn chưa nắm rõ tình huống lắm.
“Năng lượng bị nén đến biến dạng sẽ tạo thành nổ lớn.” Bạch Lâu cũng chạy tới. Lúc này luồng sáng đã biến mất, cột sáng đằng xa cũng không còn, cây cối chung quanh gãy đổ hơn phân nửa. Rất nhiều người dân xung quanh đều mở cửa sổ ra quan sát bên ngoài, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Tiêu Bắc nhìn trái nhìn phải _ cái gì là năng lượng bị ép?
“Không gian chúng ta đang sống vốn là một nơi cân bằng năng lượng, nên khi một loại năng lượng đột ngột mạnh lên, thì những loại năng lượng khác sẽ bị đè nén lại.” Hi Tắc Nhĩ giải thích cho Tiêu Bắc: “Nhưng một khi năng lượng bị nén tới một mức độ nhất định thì sẽ bắn ngược, tìm mọi cách để thoát ra. Sau khi bộc phát sẽ thành như vừa rồi, xé rách không gian!”
“A!” Tiêu Bắc cuối cùng cũng hiểu, lại nhớ đến cảnh tượng trong mơ, địa linh nói lực lượng hắc ám đang lan tràn, có thể có quan hệ tới chuyện này không nhỉ?
“Còn năng lượng bị đè nèn thì sao?” Tiêu Bắc lập tức hỏi : “Sẽ như thế nào?”
“Đương nhiên sẽ biến mất.” Khế Liêu có chút lo lắng cau mày: “Thật không nghĩ tới, mới không để ý một chút, năng lượng đã mất cân bằng đến mức này .”
“Không sai!” Long Tước cũng lo ngại: “Hẳn là có chuyện sắp xảy ra, thực khiến người bất an mà.”
Sau khi mọi người về đến nhà cũng không nghiên cứu thêm vấn đề này, chỉ có thể chờ đến ngày mai lại điều tra rồi nghiên cứu đối sách.
Tiêu Bắc nằm ở trên giường không ngủ được, vừa vặn Lam Minh quang minh chính đại trèo lên giường mình, liền đem những gì xảy ra trong mơ kể cho hắn.
Lam Minh nghe xong nghĩ nghĩ, không nói gì, chỉ vỗ vỗ Tiêu Bắc: “Ngủ đi, mai còn đi gặp Lauck.”
Tiêu Bắc cũng mệt mỏi, liền ôm Cổ Lỗ Y, ngủ thật say.
…
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Bắc mới sáng sớm đã bật dậy thay quần áo, bộ dáng nôn nóng như thể không thể chờ được muốn đi gặp Lauck ngay.
Lam Minh cảm thấy chua chua: “Tôi nói Bắc Bắc, gấp gáp như vậy làm gì? Không phải chỉ là một tên ngoại quốc thôi sao.”
“Anh cũng là người ngoại quốc đấy!” Tiêu Bắc giật tóc Lam Minh lại ngoài ý muốn, xúc cảm không tệ a!
Lam Minh kinh hãi nhìn Tiêu Bắc : “Bắc Bắc, cậu đang làm nũng hả?”
Tiêu Bắc đạp hắn một cước, trước khi ra khỏi cửa, vẫn không quên lo lắng hỏi: “Anh nói… Lauck chắc không phải là người xấu đâu, đúng không?”
Lam Minh dừng một chút, nhìn cậu: “Cậu đang lo lắng cái gì?”
“A, trước kia cậu ấy rất quan tâm tôi, tôi cảm thấy được cậu ta không phải người xấu, anh sẽ không giết cậu ta chứ?”
“Sao có thể!” Lam Minh dở khóc dở cười: “Bắc Bắc, sao cậu có thể xem tôi là tên sát nhân cuồng vậy chứ?”
“Sát quỷ cuồng mới đúng…” Tiêu Bắc bổ sung một câu, kiểm tra lại ba lô, ôm Cổ Lỗ Y còn đang chơi game với đám sói con nhét vào sau đó cùng Lam Minh đi ra ngoài, tới nhà hàng hẹn Lauck.
Lam Minh nhàn nhã lái xe, Tiêu Bắc còn vui vẻ cùng Cổ Lỗ Y chơi Ipad, chỉ là Lam Minh có thể nhìn ra, trong lòng Tiêu Bắc vẫn có điểm bất an. Lam Minh cũng mơ hồ cảm thấy lo lắng, bất an của Tiêu Bắc không giống bất an _ một loại phản ứng sinh lý của người thường, mà là một loại năng lực tiên đoán.
Từ sau khi Bắc Bắc khôi phục năng lực, bất quá phần lớn đều không biết vận dụng như thế nào. Mặc dù Tiêu Bắc đã kiên trì không ngừng tìm hiểu Vũ Dạ tập, nhưng kí ức của kiếp trước vẫn là số không nên có vẻ lực bất tòng tâm. Đại Tế Ti vốn có năng lực tiên đoán rất mạnh! Có thể Tiêu Bắc dự cảm được có chuyện bất trắc sắp xảy ra, nhưng không biết phải giải thích phần bất an này như thế nào, chỉ cho là khẩn trương như mọi khi. Vì thế, Lam Minh lập tức đề cao cảnh giác, phải cẩn thận xử lý lần gặp mặt này!
Nơi Lauck và Tiêu Bắc hẹn nhau cũng không phải nhà hàng cao cấp nào, chỉ là một quán ăn bình thường gần trường. Thiết kế không tồi, đơn giản, nhưng sạch sẽ.
Lúc này cũng không phải giờ cơm, trong nhà hàng hầu như không có ai, giờ này sinh viên còn đang lên lớp
Tiêu Bắc xuống xe, khi nhìn thấy nhà hàng trong một thoáng cậu đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện trước kia.
Chỉ chớp mắt, cậu đã ở EX hơn một năm, có thể là do quá bận rộn, trải qua vô số chuyện không thể tưởng tượng nổi, nên không cảm giác được thời gian trôi qua thật nhanh. Một nhóm người sống chung như một đại gia đình, mỗi ngày cùng Lam Minh cãi nhau cơ hồ đã thành thói quen. Nhưng nếu như mấy năm trước có người nói với cậu, mình sẽ cùng một đám Thần Ma cùng sống chung một nhà, cùng mở văn phòng, cùng bắt quỷ, cậu nhất định chết cũng không tin.
Đứng ở cửa xe, Tiêu Bắc bắt đầu phát ngốc. Lam Minh gọi cậu một tiếng: “Không phải chỉ đi gặp bạn cũ thôi à? Sai lại thương cảm như vậy?”
“Không có.” Tiêu Bắc vẫy đầu, cùng Lam Minh đi vào nhà hàng.
Lauck còn chưa tới. Phục vụ đi tới, Tiêu Bắc yêu cầu một phòng riêng, xem thời gian… còn sớm năm phút.
“Sớm quá vậy?” Lam Minh ghét nhất là chờ đợi. Tiêu Bắc âm thầm cảm khái, lấy tính cách Lauck, đảm bảo sẽ không đến đúng giờ.
Quả nhiên, hai người đợi một hồi là đợi nửa tiếng.
“Có lầm không vậy?” Lam Minh bất mãn: “Hắn không có khái niệm thời gian à?”
“Cậu ta vốn là như vậy.” Tiêu Bắc cũng có chút bất đắc dĩ, đang nói chuyện thì cửa bị đẩy ra, một người đàn ông bước vào.
Lam Minh đang ngồi đưa lưng về phía cửa chính, nghe thấy tiếng cũng quay đầu nhìn.
Người đi vào là một nam tử tóc vàng trẻ tuổi. Lam Minh âm thầm giật mình, Lauck so với trên hình anh tuấn hơn một ít, cả người thoạt nhìn có chút tương tự Tiêu Bắc, đều là mỹ nhân. Lam Minh cảm khái, nguyên lai cùng một loại hình với Tiêu Bắc, nhưng hắn rất chắc chắn mình không biết Lauck, hẳn không phải người quen cũ.
Lam Minh quay qua nhìn Tiêu Bắc, trong mắt của cậu sau khi kinh hỉ lại là một tia nghi hoặc, thậm chí là kinh ngạc.
Tiêu Bắc nhận ra Lauck, nhưng ngoại trừ tướng mạo bên ngoài, tính cách của hắn dường như đã thay đổi khá nhiều. Trong trí nhớ của cậu Lauck là một hoa hoa công tử tùy tùy tiện tiện, sao bây giờ lại trở nên thành thục nhã nhặn thế này?
“Bắc Bắc.” Lauck thấy Tiêu Bắc, liền bước nhanh tới chào hỏi.
“Đã lâu không gặp.” Tiêu Bắc cũng đứng lên, Lauck cho cậu một cái ôm, rồi nhìn Lam Minh bên bàn.
“A, anh ấy là bạn tôi.” Tiêu Bắc giới thiệu.
Lauck đánh giá Lam Minh trong chốc lát, mỉm cười gật gật đầu. Lam Minh có chút ngạc nhiên _ Lauck nhận biết mình?
Sau khi ngồi xuống, ba người trò chuyện một hồi. Tiêu Bắc thử thăm dò hỏi Lauck có gặp nguy hiểm không, Lauck vẻ mặt mờ mịt.
Bởi như vậy nên toàn bộ giả thiết trước đó của Lam Minh cùng Tiêu Bắc cũng không được thành lập, không lẽ suy đoán sai phương hướng rồi?
Đồ ăn được đem lên, phục vụ đi ra rồi đóng cửa phòng. Lauck vừa ăn canh vừa hỏi Tiêu Bắc: “Bắc bắc, tiểu tử trong ba lô kia không đói bụng sao?”
Một lời của hắn khiến Lam Minh cùng Tiêu Bắc đều cả kinh.
Trong ba lô, Cổ Lỗ Y đang chơi game nghe thấy cũng ngơ ngác, vươn tay gãi đầu.
“A…” Tiêu Bắc xấu hổ : “Sao cậu biết?”
Lauck nở nụ cười : “Tôi có thể thấy đó.”
“Thấy?” Tiêu Bắc không hiểu.
“Ừh!” Lauck gật đầu, vươn tay cách ba lô chọt Cổ Lỗ Y.
Cổ Lỗ Y bị chọt mấy cái, tức giận đẩy tay hắn. Lauck nhéo mông nó một cái, Cổ Lỗ Y chui ra nhìn.
Lam Minh ngồi nhìn một bên, tay chống cằm, cảm thấy hứng thú hỏi Lauck: “Ngươi thấy như thế nào? Có thể nhìn xuyên ba lô sao?”
“Năng lực khác.” Lauck cười cười, lại nhìn Lam Minh: “Còn anh? Bên cạnh anh có một sư tử có cánh phải không?”
Tiêu Bắc giật mình, nhìn Lam Minh _ cậu ta không phải đang nói Sphinx sao?
Lam Minh cũng thấy càng lúc càng thú vị, hỏi Lauck: “Ngươi thấy ở đâu?”
“Trong mơ… hoặc là rất lâu trước kia?” Lauck không xác định nhún vai: “Từ nhỏ tôi đã hay nằm mơ thấy rất nhiều thứ kì lạ.”
Lam Minh nheo mắt nhìn hắn, Cổ Lỗ Y thấy hắn không có vẻ là nhân loại bình thường, hơn nữa cũng đã bị phát hiện, dứt khoát bay ra, nhảy lên bàn để Tiêu Bắc đút ăn.
Lauck đưa tay sờ đầu Cổ Lỗ Y, cười nói: “A, hoá ra là một tiểu Bạch long à?”
Tiêu Bắc càng ngạc nhiên: “Cậu có thể cảm nhận được?”
“À, tôi có một năng lực kì lạ, chỉ cần chạm vào là có thể thấy quá khứ của người khác. Nói đoạn hắn vươn tay chạm vào tay tay Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, để tôi xem mấy năm nay cậu như thế nào ha?”
Tiêu Bắc vốn muốn cự tuyệt, nhưng Lam Minh nháy mắt ra hiệu với cậu _ cũng tốt hắn dám nhìn cậu, thì cậu cũng tranh thủ kiểm tra hắn đi.
Tiêu Bắc hiểu ý nên không rút tay về.
Chỉ là khi Lauck chạm vào mu bàn tay mình, Tiêu Bắc lại không nhìn thấy gì, nhưng thể năng lực nháy mắt bị ngưng trệ.
Lauck cũng đang chạm vào cậu quá lâu thì thả tay, cảm thán: “Bắc Bắc, cuộc sống của cậu đúng là đặc sắc!”
“A?” Tiêu Bắc mờ mịt, nhìn về phía Lam Minh, trong mắt là nghi hoặc và khó hiểu.
Lam Minh nhíu mày, gần đây tình hình Bắc Bắc có vẻ rất không ổn định, không biết là do phong ấn hay do trường năng lượng mất cân bằng, mặt khác bản thân không thể tự do khống chế năng lực khiến cho Tiêu Bắc thường có những biểu hiện vô thố.
Lauck vừa ăn vừa trò chuyện với Tiêu Bắc: “Tôi ở nước ngoài thường thấy cậu biểu diễn, mấy năm nay cậu có vẻ rất thành công, ở nước ngoài cũng rất nổi tiếng.”
“Tại sao cậu không khiêu vũ nữa?” Tiêu Bắc hỏi Lauck.
Lauck cau mũi lắc đầu: “Không được, khiêu vũ dễ gặp chuyện không may.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lam Minh cảm thấy người tên Lauck này tựa hồ cũng không đơn giản.
“Cậu có còn nhớ mấy chuyện ma quái trước kia chúng ta hay gặp không?” Lauck hỏi Tiêu Bắc.
“Còn!” Tiêu Bắc gật đầu. Hồi trước khi bọn họ còn trong trường, thường xuyên gặp chuyện trong gương xuất hiện bóng ma, còn có bóng người bay bay trong rừng. Bất quá chỉ cần Lauck không nhảy thì sẽ không xảy ra gì, không lẽ… liên quan đến Vũ Dạ tập?
“Từ khi còn nhỏ tôi đã phát hiện rồi.” Lauck bất đắc dĩ nói: “Chỉ cần tôi làm vài cái động tác, sẽ xảy ra chuyện không tưởng được!”
Tiêu Bắc cả kinh, Lam Minh thì cảm thấy nghi ngờ, tựa hồ năng lực của hắn không khác Bắc Bắc lắm… Có thể nhìn thấy Cổ Lỗ Y trong ba lô đã không đơn giản rồi.
Lauck vẻ mặt không quan tâm, thấy Cổ Lỗ Y đang ra sức gặm một cái bánh bao siêu đáng yêu, liền ôm nó lên muốn xoa một cái.
Cổ Lỗ Y quay qua liếc hắn, bay về ngồi lên vai Tiêu Bắc tiếp tục gặm bánh bao, còn ngoài dự đoán của mọi người dựng thẳng ngón giữa với Lauck.
“Cổ Lỗ Y!” Tiêu Bắc giật mình, sớm biết vậy sẽ không cho nó xem mấy cái phim loạn thất bát tao kia, nói tục không tính, giờ còn biết cả giơ ngón giữa!
Lauck thì bị chọc cho cười ha ha: ” Thật thú vị!”
“Ngươi chưa từng thắc mắc về năng lực này của mình sao?” Lam Minh hỏi hắn: “Thứ này đã vượt qua phạm trù siêu năng lực rồi.”
“Có thể do kiếp trước tôi không phải người.” Lauck cười lắc đầu: “Ta cũng thường có những giấc mơ rất kì lạ .”
“Mơ thấy cái gì?” Tiêu Bắc hỏi.
“Tóm lại rất kì lạ…” Nói, Lauck lại nhìn Tiêu Bắc: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đã xảy ra chuyện gì không?”
Tiêu Bắc đương nhiên nhớ rõ, khi bọn họ vào đại học, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Lauck đã nhiệt tình đến mức dọa cậu nhảy dựng, tựa như đã quen biết từ rất lâu.
“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã cảm thấy rất quen thuộc!” Lauck nói: “Tôi nói cũng không sợ cậu cười, lúc còn rất nhỏ tôi đã thường xuyên mơ thấy cậu!”
“Tôi?”
“Đúng vậy!” Lauck gật đầu, nói với Tiêu Bắc đang ngạc nhiên không thôi: “Ta còn mơ thấy cuộc đời của cậu chính là như thế này, làm rất nhiều chuyện kì lạ, bất quá cảnh trong mơ quá mơ hồ và đứt quãng.” Nói, chỉ chỉ Lam Minh: “Anh cũng xuất hiện, còn có một con sư tử bay và cảnh tượng chiến trường hỗn loạn.”
Tiêu Bắc nói không ra lời, Lam Minh thì tiếp tục nhíu mi. Cảnh trong mơ của Lauck, còn có năng lực của hắn _ chẳng lẽ có quan hệ tới Đại Tế Ti?
Tiêu Bắc cân nhắc _ nguyên bản của mình không phải Đại Tế Ti sao? Nhưng Lauck có kí ức kiếp trước, hơn nữa còn có năng lực năng lực từ nhỏ, mình thì chỉ mới xuất hiện mấy năm nay, hơn nữa còn không nhớ nổi chuyện lúc trước.
“Vậy mấy năm này cậu có thường gặp phiền toái không?” Tiêu Bắc muốn biết Lauck không phải cũng thường xuyên bị Thần Ma quấy nhiễu đó chứ.
“A, không có, sau khi tôi gặp một người, anh ta nói có thể giúp tôi dời năng lực của mình, nên mấy năm này không gặp phiền toái gì!”
“Dời?” Tiêu Bắc há to miệng: “Dời như thế nào? Chuyện khi nào?”
“Ừhm… khoảng hai năm trước!” Lauck ngẩng mặt nhớ mặt: “Lúc ấy có rất nhiều thứ kì lạ bám theo tôi, anh ta đã cứu tôi còn dạy cho tôi rất nhiều cách để rèn luyện năng lực của mình. Mặt khác, anh ta nói năng lượng của tôi quá mạnh, muốn dời sang người khác để hắn trở thành của thế thân tôi, giúp tôi hấp dẫn sự chú ý của những thứ kia, như vậy tôi sẽ có thể an toàn.”
Trong nháy mắt Tiêu Bắc có cảm giác sấm sét giữa trời quang, hai năm trước, đó không phải là lúc cậu đến thư viện, ù ù cạc cạc tìm được Vũ dạ tập sau đó bắt đầu tất cả mọi chuyện sao?
Lúc này trên mặt Lam Minh không có bất cứ biểu hiện gì, một tay chống cằm đánh giá Lauck: “Đem nguy hiểm cho người khác, có chút hèn hạ nhỉ?”
“Ha ha, tôi cũng nghĩ vậy.” Lauck cười giảo hoạt: “Bất quá người nọ nói sẽ không sao, xung quanh thế thân của tôi có rất nhiều đang giúp đỡ.”
Sau đó, Lauck cùng Lam Minh nói chuyện về trước kia, là những chuyện Lam Minh cùng Đại Tế Ti đã cùng trải qua, hai người tựa như đang ôn chuyện.
Tiêu Bắc ngồi một bên, cảm giác mình mới là người ngoài cuộc, trong đầu cậu nảy lên một ý nghĩ _ có thể nào, Lauck mới là Đại Tế Ti chân chính, còn mình, theo lời cậu ta chỉ là được chia cho một phần năng lực, một thế thân dùng để dời sự chú ý đi?
Tiêu Bắc không buồn, chỉ là có chút không biết phải làm sao thôi.
Cổ Lỗ Y trên vai cậu đột nhiên nhảy lên bàn, cầm lấy một đĩa đồ ăn trên bàn, “Bẹp ” một tiếng ném thẳng vào mặt Lauck. (Cc : Giỏi ! Cục cưng, bụp hắn!) ( TK : Cục cưng giỏi quá, đáng yêu chết được. Sao bé ko tiện tay hắt mấy cốc nước luôn
)
“A!” Tiêu Bắc vội bắt lấy Cổ Lỗ Y: “Cổ Lỗ Y, cưng làm gì vậy!”
Lauck gạt thức ăn xuống, lấy khăn lau mặt: “Oa, tính tình xấu thật nha!”
Cổ Lỗ Y bay lên dùng bánh bao ném hắn. Tiêu Bắc túm lấy nó, tét mông: “Không được phá!”
Cổ Lỗ Y lại lôi kéo Tiêu Bắc bay ra cửa, miệng cô kỉ liên tục không biết nói cái gì.
Nhưng Tiêu Bắc hiểu, Cổ Lỗ Y nói _ Bắc Bắc, cái tên kia là người xấu, đừng để ý đến hắn!
Lam Minh ngồi bên bàn xem náo nhiệt, xé giấy ướt đưa cho Lauck, hỏi: “Ngươi có thể hẹn cái người giúp ngươi dời năng lực kia không?”
“Ân?” Lauck lau một thân toàn nước canh, gật đầu: “Có thể.”
“Ta muốn gặp hắn, hắn có ở đây không?”
“A, anh ta luôn đi theo tôi, giống như vệ sĩ vậy.” Lauck nói, vươn tay chỉ xe jeep đang đậu dưới đường ngoài cửa sổ.
Lam Minh theo hướng ngón tay hắn nhìn qua, thì thấy một người đang ông đang bên cạnh jeep, gương mặt quen thuộc làm cho Lam Minh nhịn không được phải cười lạnh _ lại tính diễn trò gì đây?