Giờ thứ của
Nhà, cuối cùng cũng về tới nhà rồi”, Jodie nói.
Một cái đệm và hai thùng quần áo cũ, đồ hộp. Tạp chí Playboy và Penhouse cùng mấy tờ khiêu dâm hạng nặng, rẻ tiền mà Stephen ghê tởm nhìn liếc qua. Một vài quyển sách. Ga tàu điện ngầm hôi hám nơi Jodie trú ngụ, ở đâu đó trong khu trung tâm, đã bị đóng cửa từ cách đây nhiều thập kỷ và được thay thế bởi một nhà ga khác trên mặt phố.
Một chỗ lý tưởng cho lũ giòi, Stephen quả quyết, rồi cố xua đuổi ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
Chúng đã chui vào nhà ga nhỏ này từ sân ga bên dưới. Chúng đã xoay xở để đến được đây – có lẽ phải đến hai hay ba dặm gì đó, tính từ ngôi nhà an toàn – hoàn toàn đi dưới lòng đất, luồn lách qua tầng hầm của những toà nhà, đường hầm, những ống cống thoát nước khổng lồ và cả những ống cống chật chội. Để lại đằng sau một dấu vết ngụy tạo – một nắp miệng cống để ngỏ. Cuối cùng chúng đã đi vào đường hầm tàu điện ngầm và đến đây trong khoảng thời gian không lâu lắm, mặc dù Jodie mệt đến bã người và thở không ra hơi vì phải cố bám cho kịp tốc độ điên rồ của Stephen.
Có một cánh cửa dẫn thẳng ra phố, được chắn lại bằng những thanh giằng từ bên trong. Những vệt ánh sáng bụi bặm chiếu xiên lọt xuống qua những khe hở trên nóc ga. Stephen thò mặt nhìn ra ngoài bầu trời mùa xuân u ám. Đây là khu vực nghèo khổ của thành phố. Những đồ đạc vô thừa nhận nằm lăn lóc trên các góc phố, những chai rượu rẻ tiền Thunderbird vàColt nằm chỏng chơ trên hè phố, và rải rác khắp nơi là những chấm lỗ chỗ được tạo nên bởi nắp lọ thuốc vứt đi. Một con chuột cống khổng lồ đang gặm cái gì đó trong con hẻm.
Stephen nghe thấy tiếng lách cách phía sau mình, hắn quay người lại và nhìn thấy Jodie đang dốc một nắm những viên thuốc ăn trộm được vào những lọ đựng cà phê. Gã đang cúi gập cả người xuống, cẩn thận sắp xếp từng viên thuốc. Stephen thọc tay vào chiếc cặp sách và tìm chiếc điện thoại di động của mình. Hắn bấm số gọi về căn hộ của Sheila. Hắn vẫn đinh ninh là sẽ nghe thấy chiếc máy trả lời tự động của cô ta nhưng tín hiệu tút tút vang lên trong máy nói lên rằng đường dây của cô ta đã không còn hoạt động.
Ôi, không …
Hắn quá đỗi bàng hoàng.
Điều đó có nghĩa là quả bom sát thương, hắn gài lại đã phát nổ trong căn hộ của Sheila. Và điều đó có nghĩa là bọn chúng đã phát hiện ra hắn từng ở đó. Làm thế quái nào mà bọn chúng lại biết được?
“Anh không sao chứ?”, Jodie hỏi hắn.
Làm thế nào?
Lincoln, Vua của lũ giòi. Đó chính là lý do!
Lincoln, khuôn mặt giòi bọ trắng bệch đang nhìn ra ngoài cửa sổ …
Hai lòng bàn tay của Stephen bắt đầu đổ mồ hôi.
“Này?”
Stephen ngẩng đầu lên.
“Hình như anh …”
“Tôi không sao”, Stephen trả lời cộc lốc.
Đừng lo lắng nữa, hắn tự trấn an. Nếu phát nổ, quả bom cũng thừa sức thổi bay cả căn hộ và phá hủy bất kỳ dấu vết nào hắn để lại. Không sao đâu. Mày an toàn rồi. Chúng sẽ không bao giờ tìm được mày, không bao giờ hạ được mày đâu. Lũ giòi sẽ không tóm được mày…
Hắn chăm chú nhìn nụ cười ngơ ngẩn đầy vẻ tò mò của Jodie. Cảm giác ghê sợ chợt biến đâu mất. “Không sao”, hắn nói. “Chỉ thay đổi kế hoạch một chút thôi.” Hắn tắt máy.
Stephen lại mở cặp sách, đếm đủ năm nghìn đô la. “Tiền của anh đây.”
Jodie cứng đờ người khi nhìn thấy số tiền. Đôi mắt của gã hấp háy hết nhìn những tờ giấy bạc rồi lại nhìn mặt Stephen. Bàn tay xương xẩu của hắn vươn ra, run rẩy và khẽ khàng cầm lý năm nghìn đô la, như thể số tiền sẽ tan thành tro bụi nếu gã cầm chúng quá chặt.
Khi cầm lấy nắm tiền, tay Jodie vô tình chạm vào tay Stephen. Mặc dù đã đeo găng nhưng tên sát thủ vẫn cảm thấy như có một luồng điện chạy qua khiến hắn giật bắn mình – giống như lần hắn bị một con dao cạo sắc lẻm đâm vào bụng – choáng váng nhưng không hề thấy đau đớn. Stephen thả nắm tiền ra, hắn nhìn lảng ra hướng khác rồi nói, “Nếu anh chịu giúp tôi lần nữa, tôi sẽ trả thêm cho anh hẳn mười nghìn”.
Khuôn mặt sưng húp và đỏ gay của người đàn ông nhăn nhúm lại thành một nụ cười e dè. Gã há miệng hít một hơi dài, rồi lục lọi trong một lọ đựng cà phê. “Tôi bị… tôi cũng không biết nữa… hồi hộp, đại loại như vậy.” Hắn tìm thấy một viên thuốc, rồi thả vào miệng, nuốt ực. “Đó là loại quỷ dữ màu xanh. Nó làm người ta cảm thấy cực phê luôn. Khiến cho tất cả trở nên dễ chịu làm sao. Anh có muốn thử một viên không?”
“À, ừm…”
Quân nhân, đàn ông có ai không thỉnh thoảng làm vài ly?
Thưa ngài, tôi không biết, thưa ngài.
Hừm, ai cũng uống đấy. Nào, làm một viên đi.
“Tôi không nghĩ tôi lại…”
Làm một ly đi, quân nhân. Đó là mệnh lệnh đấy.
Dạ, thưa ngài…
Anh có phải là một con ranh nữ sinh không đấy, quân nhân? Anh mặc váy à?
Tôi… thưa ngài, tôi không mặc váy ạ, thưa ngài.
Nếu thế thì uống đi, quân nhân.
Vâng, thưa ngài.
Jodie đang nhắc lại, “Anh có muốn thử một viên không?”
“Không”, Stephen nặng nhọc thốt lên, gần như thì thầm.
Jodie nhắm nghiền mắt và nằm ngả người ra phía sau. “Mười… nghìn đôla…” Một lát sau gã hỏi, “Anh đã giết hắn, đúng không?”
“Ai cơ?” Stephen hỏi.
“Ở chỗ vừa nãy ấy, tên cớm chứ còn ai nữa? Này, anh có muốn uống một ít nước cam không?”
“Tên đặc vụ trong tầng hầm à? Có lẽ tôi đã giết hắn. Tôi không biết.Chuyện đó không quan trọng.”
“Việc đó có khó khăn lắm không? Xin thề là tôi không hề có ý gì cả. Tôi chỉ tò mò thế thôi. Nước cam không? Bao giờ tôi cũng uống rất nhiều. Xài thuốc làm con người ta rất khát nước. Có cảm giác như miệng lúc nào cũng khô khốc.”
“Không”, hộp nước cam nhìn có vẻ bẩn thỉu. Biết đâu lũ giòi đã bò lổm ngổm trên đó rồi cũng nên. Thậm chí là còn bò vào bên trong. Biết đâu lại uống phải một con giòi mà không biết ấy chứ… Hắn rùng mình. “Ở đây anh không có nước máy à?”
“Không. Nhưng tôi có mấy chai. Nước khoáng Ba Lan hẳn hoi nhé. Tôi ăn trộm được một thùng của bọn siêu thị A&P[].”
Nhớp nhúa.
“Tôi cần phải rửa tay.”
“Anh rửa tay ấy à?”
“Để gột rửa vết máu. Máu thấm hết vào găng tay.”
“Ồ vâng. Nước đằng kia kìa. Mà tại sao lúc nào anh cũng phải đeo găng tay vậy? Để tránh lưu lại dấu vân tay à?”
“Đúng thế.”
“Anh đã từng ở trong quân đội phải không? Tôi biết mà.”
Stephen đã định nói dối, nhưng rồi đột nhiên hắn lại đổi ý. Hắn nói, “Không, suýt nữa tôi đã vào quân đội. Hừm, thực ra là vào lính thủy đánh bộ. Tôi đang định đăng ký. Bố dượng tôi cũng từng là một lính thuỷ đánh bộ và hồi ấy tôi định noi gương ông”.
“Semper fidelis[].”
“Chính xác.”
Tiếp sau đó là một khoảng im lặng và Jodie nhìn hắn với ánh mắt chờ đợi. “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi đã cố nộp đơn gia nhập, nhưng họ nhất định không chấp nhận.”
“Thật là ngu xuẩn! Không chấp nhận anh ư? Chắc chắn anh đã có thể trở thành một quân nhân vĩ đại.” Jodie chăm chú nhìn Stephen suốt từ đầu đến chân, rồi gật gù thán phục. “Anh khỏe thật đấy. Cơ bắp rắn chắc. Tôi thì…” – gã bật cười – “tôi hầu như chẳng bao giờ tập thể dục, ngoài việc chạy trốn khỏi mấy thằng da đen và bọn nhóc con muốn bắt nạt tôi thôi. Vả lại lần nào chúng cũng tóm được tôi mà. Anh còn đẹp trai nữa. Đúng kiểu thường thấy ở các quân nhân. Giống như các quân nhân trong phim ấy.”
Stephen chợt thấy cảm giác nhớp nhúa, giòi bọ biến mất dần và lạy Chúa tôi, hắn bắt đầu nóng ran mặt. Hắn cúi gằm mặt xuống đất. “À ừ, điều đó thì tôi không biết.”
“Thôi đi. Tôi dám cá là bạn gái anh thể nào cũng nghĩ rằng anh rất đẹp trai cho mà xem.”
Lại thấy ghê sợ. Lũ giòi bắt đầu bò lên.
“Hừm, tôi…”
“Anh không có bạn gái sao?”
Stephen không trả lời mà hỏi, “Anh bảo có nước gì đấy phải không?”
Jodie chỉ tay về phía hộp nước khoáng Ba Lan. Stephen mở hai chai và bắt đầu rửa tay. Bình thường hắn vẫn ghét người khác nhìn thấy hắn làm việc này. Khi có người khác nhìn hắn rửa tay, bao giờ Stephen cũng cảm thấy nhớp nhúa và lũ giòi cứ bám mãi trong đầu hắn không thôi. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà lần này hắn không hề thấy khó chịu khi Jodie đứng nhìn.
“Không có bạn gái, đúng không?”
“Lúc này thì không”, Stephen thận trọng giải thích. “Cũng không phải vì tôi là dân đồng tính hay đại loại thế, trong trường hợp anh đang thắc mắc.”
“Ồ không, tôi không có ý đó đâu.”
“Tôi không tôn sùng giáo phái đó. Bây giờ thì tôi không còn tin là hồi đó bố dượng tôi nói đúng - rằng AIDS là cách trừng phạt của Chúa Trời nhằm quét sạch những kẻ đồng tính. Bởi vì nếu như đó là ý chí của Chúa thì hẳn ông ấy đã làm cái việc khôn ngoan là chỉ cần cho chúng biến mất tiêu, ý tôi là lũ bệnh hoạn kia ấy. Chứ không tội gì phải tạo ra mối nguy hiểm là ngay cả những người bình thường cũng có thể mắc bệnh.”
“Như thế cũng có lý”, Jodie nhận xét với vẻ đờ đẫn của một kẻ đang phê thuốc. “Tôi cũng không có ai, ý tôi là bạn gái ấy.” Gã bật cười cay đắng. “Chậc, mà làm sao tôi có thể có bạn gái được chứ? Đúng không? Tôi có gì nào? Tôi không đẹp trai như anh, tôi cũng không có đồng nào… xét cho cùng tôi chỉ là một tên khốn kiếp vứt đi.”
Stephen cảm thấy mặt hắn nóng ran như lửa đốt và hắn kỳ tay mạnh hơn.
Chà mạnh lên da di, đúng rồi, đúng rồi, thế, thế…
Lũ giòi, lũ giòi, biến đi …
Mắt vẫn dán chặt vào hai bàn tay, Stephen nói tiếp. “Thực ra là thời gian gần đây tôi đang ở trong một hoàn cảnh mà thực sự tôi không… tôi không mấy quan tâm đến phụ nữ như bọn đàn ông. Nhưng cũng chỉ là hoàn cảnh tạm thời thôi.”
“Tạm thời”, Jodie nhắc lại.
Hắn nhìn không chớp mắt vào miếng xà phòng, như thể nó là một tù nhân đang tìm cách tẩu thoát.
“Tạm thời thôi. Chỉ vì lúc nào tôi cũng phải hết sức cảnh giác. Ý tôi là trong công việc của mình.”
“Đúng rồi. Phải đề phòng chứ.”
Chà mạnh, kỳ cọ, xà phòng sủi bọt như những đám mây chứa sét.
“Anh đã bao giờ giết một thằng đĩ đực chưa?” Jodie hỏi, với vẻ tò mò.
“Tôi không biết nữa. Để tôi cho anh biết nhé, tôi chưa bao giờ giết ai chỉ vì hắn là một kẻ đồng tính. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.” Hai bàn tay của Stephen ngứa ran và đỏ bừng lên. Hắn kỳ cọ mạnh hơn, không nhìn Jodie nữa. Bất thình lình một cảm giác thật kỳ quặc xâm chiếm lấy hắn – cảm giác nói chuyện với một người có thể hiểu được hắn. “Anh hiểu chứ, tôi không bao giờ giết người mà không có lý do chính đáng.”
“Hiểu rồi”, Jodie nói. “Nhưng bây giờ giả sử có một thằng say rượu chặn anh lại trên đường phố rồi xô đẩy anh và gọi anh, tôi không biết nữa, là một thằng đĩ đực đ… mẹ thì sao? Anh sẽ giết hắn, đúng không? Đừng có nói là anh sẽ bỏ qua một sự xúc phạm như thế.”
“Nhưng… hừm, nhưng nếu đã là một tên đĩ đực thì hắn sẽ không bao giờ ngủ với mẹ hắn cả, đúng không?”
Jodie hấp háy mắt rồi phá lên cười. “Quả đúng thế thật.”
Mình vừa mới nói đùa à? Stephen tự hỏi. Hắn mỉm cười, hài lòng khi thấy Jodie tỏ ra khoái trá.
Jodie nói tiếp, “Được rồi, thế chẳng hạn hắn lại gọi anh là một thằng đ… mẹ thì sao”.
“Tất nhiên là tôi sẽ không giết hắn làm gì. Mà để tôi nói cho anh thế này nhé, nếu như anh đã nói về bọn đĩ đực thì tại sao chúng ta không nói đến lũ mọi đen[] và dân Do Thái nhỉ. Tôi sẽ không bao giờ đi giết một tên mọi nếu như tôi không được thuê để giết một người tình cờ lại đúng là dân mọi. Có thể có những lý do tại sao bọn mọi đen lại không nên sống trên đời, hay ít nhất cũng là không nên sống ở đất nước này. Bố dượng tôi có rất nhiều lý do cho điều đó. Bản thân tôi cũng hoàn toàn đồng ý với ông ấy. Ông ấy cũng không coi dân Do Thái ra gì, nhưng điểm này thì tôi không đồng ý. Người Do Thái là những quân nhân vô cùng xuất sắc. Tôi tôn trọng họ.”
Hắn nói tiếp. “Anh thấy đấy, giết người cũng là một nghề, đơn giản là vậy. Hãy nhìn vụ Kent State[] mà xem. Hồi ấy tôi vẫn còn bé, nhưng bố dượng tôi đã kể lại cho tôi nghe về vụ đó. Anh có biết vụ Kent State không? Mấy tên sinh viên bị Vệ binh Quốc gia bắn chết ấy?”
“Tất nhiên rồi, tôi biết mà.”
“Anh đồng ý chứ, thực sự thì cũng chẳng có ai quan tâm đến việc những sinh viên đó bị bắn chết cả, đúng không? Nhưng đối với tôi thì việc bắn họ là cực kỳ ngu xuẩn. Bởi vì điều đó phục vụ cho mục đích gì chứ? Chẳng vì gì cả. Nếu như anh muốn ngăn chặn một phong trào, hay anh thích gọi là gì cũng được, lẽ ra anh chỉ cần tìm ra bọn cầm đầu, rồi khử chúng đi là xong. Làm cách đó dễ dàng hơn bao nhiêu. Xâm nhập, đánh giá, đánh lạc hướng, cô lập và tiêu diệt.”
“Đó là cách anh vẫn giết người à?”
“Anh xâm nhập vào khu vực hành động. Đánh giá thuận lợi cũng như khó khăn của nhiệm vụ, biện pháp phòng thủ của mục tiêu. Anh đánh lạc hướng bằng cách khiến mọi người không chú ý gì đến nạn nhân nữa – làm cho mọi việc trông như thể anh đang tiếp cận chúng bằng cách này nhưng cuối cũng hóa ra đó chỉ là một thằng nhóc đưa hàng hoặc một thằng đánh giày nào đó, đại loại như thế, và trong khi đó anh đã vòng ra phía sau nạn nhân. Rồi anh cô lập và tiêu diệt hắn.”
Jodie nhấp một ngụm nước cam ép. Có đến hàng chục hộp nước cam rỗng xếp la liệt trong góc. Dường như gã sống hoàn toàn bằng thứ đồ uống này. “Anh biết đấy”, gã vừa nói vừa lấy ống tay áo quệt ngang miệng. “Ai cũng nghĩ sát thủ chuyên nghiệp đều là những kẻ điên rồ. Nhưng anh không hề có vẻ gì là điên rồ cả.”
Chú thích
[]A&P: Một chuỗi siêu thị nổi tiếng ở Mỹ.
[]Semper fidelis: Mãi mãi trung thành (tiếng Latin) - Khẩu hiệu của lực lượng lính thủy đánh bộ Mỹ.
[]Negro: Từ lóng chỉ người da đen ở Mỹ, với nghĩa miệt thị.
[]Ken State: Vụ thảm sát xảy ra ngày tháng năm tại trường Đại học Kent, bang Ohio. Lực lượng Vệ binh quốc gia Mỹ đã nổ sung vào các sinh viên đang biểu tình việc Mỹ xâm lược Campuchia. Vụ thảm sát đã làm bốn sinh viên thiệt mạng, chín người khác bị thương nặng.
“Tôi không nghĩ là tôi bị điên”, Stephen bình thản nói như thể đó là điều đương nhiên.
“Những người mà anh giết, chúng đều là người xấu phải không? Kiểu như bọn lừa đảo và dân mafia hay đại loại như thế?”
“Hừm, chúng đã làm vài chuyện không tốt đối với những người đã thuê tôi giết chúng.”
“Có nghĩa chúng là người xấu?”
“Tất nhiên rồi.”
Jodie bật cười với vẻ mặt trì độn, mơ màng, hai mí mắt của gã gần như nhắm tịt lại. “Chậc, nhiều người nói đó không hẳn là cách để, anh biết đấy, xác định cái gì là tốt, cái gì là xấu.”
“Được rồi, vậy thế nào là tốt, thế nào là xấu?” Stephen bật lại. “Tôi cũng chẳng làm điều gì khác với những điều Chúa làm. Người tốt chết và người xấu cũng chết trong một vụ lật tàu và không ai trách móc Chúa vì điều đó cả. Một số sát thủ chuyên nghiệp gọi nạn nhân của chúng là mục tiêu hoặc đối tượng. Tôi còn nghe nói có kẻ gọi các nạn nhân là xác chết. Ngay cả trước khi hắn giết được họ. Kiểu như Xác chết đang rời xe. Tôi đang bám theo hắn. Theo tôi nghĩ, có lẽ hắn cảm thấy dễ dàng hơn khi nghĩ về những nạn nhân theo cách đó. Còn tôi ư, tôi không quan tâm. Tôi gọi họ đúng như con người họ thôi. Những kẻ mà tôi đang bám theo lúc này là Người vợ và Người bạn. Tôi đã giết được Người chồng. Tôi nghĩ về họ như thế đấy. Họ là những người tôi giết. Chẳng có gì to tát cả.”
Jodie suy nghĩ về những gì gã vừa được nghe rồi nói, “Anh có biết điều này không? Tôi không hề nghĩ rằng anh là người xấu xa. Anh biết tại sao không?”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì xấu xa phải là kẻ lúc nào cũng tỏ ra vô tội nhưng thực ra lại rất tồi tệ. Trong khi đó anh hoàn toàn đúng như con người thực của anh. Tôi thấy như thế là rất tốt.”
Stephen búng những ngón tay được kỳ cọ sạch bóng của hắn kêu đánh tách một cái. Hắn lại cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng ran. Suốt bao nhiêu năm nay mới lại có cảm giác đó. Cuối cùng, hắn hỏi, “Tôi làm anh sợ, đúng không?”
“Không”, Jodie nói. “Tôi chỉ không muốn làm kẻ thù của một người như anh. Không, tôi không bao giờ muốn như thế cả. Nhưng tôi có cảm giác như thể chúng ta là bạn bè vậy. Tôi không nghĩ là anh sẽ hại tôi.”
“Không”, Stephen nói. “Chúng ta là cộng sự mà.”
“Anh vừa kể về bố dượng của anh. Ông ấy còn sống chứ?”
“Không, ông ấy chết rồi.”
“Tôi rất tiếc. Lúc anh nhắc đến ông ấy tôi lại chợt nghĩ đến bố tôi – ông ấy cũng chết rồi. Bố tôi từng nói rằng điều ông ấy ngưỡng mộ nhất trên đời này chính là tinh thầnnhất nghệ tinh, nhất thân vinh. Ông ấy thích được chứng kiến một con người giỏi giang làm đúng sở trường của mình. Cũng giống hệt như anh bây giờ.”
“Nhất nghệ tinh”, Stephen lặp lại, cảm thấy trong lòng ngập tràn những cảm xúc không sao diễn tả được bằng lời. Hắn nhìn Jodie giấu tập tiền vào một khe hở trong tấm đệm hôi hám của gã, “Anh định làm gì với số tiền đó?”
Jodie ngồi dậy và nhìn Stephen với đôi mắt lờ đờ nhưng cũng đầy quả quyết. “Tôi cho anh xem cái này nhé?” Ma túy làm giọng gã lạc hẳn đi.
Được thôi.”
Gã rút trong túi áo ra một cuốn sách. Nhan đề cuốn sách là Dependent No More[].
“Tôi ăn trộm nó ở một cửa hàng sách trên phố Saint Marks Place. Chắc anh cũng biết, đây là quyển sách dành cho những người không muốn là nghiện rượu hoặc ma túy cả đời. Sách hay lắm. Trong đó giới thiệu cả những trung tâm cai nghiện có uy tín. Tôi đã tìm thấy một nơi ởNew Jersey. Anh chỉ cần tới đó và ở lại một tháng – trọn một tháng – thế rồi anh bước ra và hoàn toàn sạch sẽ. Thấy họ bảo là có tác dụng thực sự đấy.”
“Như thế thì tốt cho anh”, Stephen nói. “Tôi ủng hộ điều đó.”
“À, vâng, nhưng”, Jodie vừa nói vừa nhăn mặt. “Phải mất đến mười bốn nghìn đô la cơ.”
“Không đùa chứ.”
“Cho một tháng. Anh có tin được không?”
“Có vẻ như ở đó ăn nên làm ra đấy nhỉ.” Mỗi phi vụ Stephen kiếm được một trăm năm mươi nghìn đô la, nhưng hắn không chia sẻ thông tin này với Jodie, người bạn và là cộng sự mới của hắn.
Jodie thở dài, giơ ống tay lau mắt. Tác dụng của ma túy đã làm nước mắt hắn giàn giụa, hình như là thế. Cũng giống bố dượng của Stephen, mỗi khi ông ta uống rượu. “Cả đời tôi là cả một mớ bung bét”, gã kể lể. “Tôi có học đại học. Vâng, thật thế mà. Mà học không tệ chút nào chứ. Tôi đi dạy một thời gian. Rồi làm việc cho một công ty. Rồi tôi thất nghiệp. Mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ. Rồi tôi mất căn hộ của mình… Suốt từ hồi đây tôi đã gặp vấn đề với thuốc. Tôi bắt đầu ăn trộm… Ôi, chó chết thật…”
Stephen ngồi xuống bên cạnh gã. “Anh sẽ nhận được tiền của mình và sẽ vào trung tâm cai nghiện kia. Rồi làm lại cuộc đời.”
Jodie nở một nụ cười ngây ngô với hắn. “Anh biết không? Bố tôi thường nói một câu thế này chứ. Đó là khi con người ta phải làm một điều gì đó khó khăn. Bố tôi bảo hãy đừng nghĩ đến phần khó khăn như là một vấn đề, hãy chỉ coi đó là một nhân tố. Kiểu như là một điều phải cân nhắc thêm. Ông thường nhìn thẳng vào mắt tôi và bảo, “Đó không phải là một vấn đề, mà chỉ là một nhân tố”. Tôi vẫn luôn tự nhủ phải ghi nhớ điều đó.”
“Không phải là một vấn đề, mà chỉ là một nhân tố”, Stephen nhắc lại. “Tôi thích câu nói đó.”
Stephen đặt tay mình lên chân Jodie để chứng minh rằng hắn thực sự thích câu nói đó.
Quân nhân, anh đang làm cái trò quái quỷ gì vậy?
Thưa ngài, lúc này toi đang bận, thưa ngài. Sẽ báo cáo lại sau ít phút.
Quân nhân…
Để sau, thưa ngài!
“Uống mừng anh nào”, Jodie nói.
“Không, mừng anh chứ”, Stephen nói.
Và chúng nâng cốc, nước khoáng và nước cam ép, uống mừng sự liên minh kỳ lạ của chúng.
Chú thích
[]Dependent No More: Không còn lệ thuộc.