Vũ Động Càn Khôn

chương 1168: hắc ảnh thần bí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xung quanh ngọn núi là vô số thân ảnh, tất cả đều tập trung nhìn về đại điện màu đen trên đỉnh núi, sâu trong ánh mắt là những ngọn lửa rực cháy.

- Hề hề, Lâm Động, lát nữa đọng thủ ta sẽ muốn vào đại điện xem có được truyền thừa của Thôn Phệ Chủ hay không. Nếu ta có được thì coi như ngươi xui xẻo rồi.

Liễu Thanh cười lớn, nói.

Lâm Động gật đầu cười, những người đến đây đều có tư cách tranh giành truyền thừa của Thôn Phệ Chủ. Nhưng cuối cùng ai thành công thì phải xem bản lĩnh của mỗi người.

- Có điều ta nghĩ không dễ mà vào đại điện đâu.

Lâm Động nhìn đại điện, khẽ nói. Tuy đại điện lúc này vô cùng yên tĩnh, không có bất cứ dị động nào. Nhưng dựa vào trực giác hắn nhận thấy có một sự nguy hiểm nào đó.

Đường đường là nơi tọa hóa của Thôn Phệ Chủ, chẳng lẽ lại dễ vào vậy sao?

Khi Lâm Động đang suy nghĩ, các cường giả ở đây đã bắt đầu xao động. Những người đến được đây, kém cỏi nhất cũng là cường giả Tử Huyền Cảnh đại viên mãn, thậm chí có cả siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh, những nhân vật này có ai không có uy danh hiển hách ở Yêu Vực? Vậy mà bây giờ, ở đây chỉ có thể coi là bình thường.

- Động thủ!

Sự xao động kéo dài vài phút, cuối cùng có người mắt lóe hồng quang, hét lên một tiếng, rồi mười mấy thân ảnh bay ra. Hai người dẫn đầu có nguyên lực rất hùng hồn, là siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh.

Không khí ở đây vốn căng thẳng, những người này vừa động thủ là khiến không khí nổ tung, tất cả cường giả không kìm nén được cũng lao tới. Nhất thời trên không trung là từng trận gió rít, vô số tia sáng lao thẳng về phía đại điện, thanh thế vô cùng kinh người.

- Chúng ta chưa động thủ sao?

Tiểu Điêu thấy thế, nhìn Lâm Động không chút động tĩnh, không kìm được hỏi.

Lâm Động khẽ lắc đầu, mắt vẫn nhìn chăm chăm đại điện, cảm giác nguy hiểm đó ngày càng rõ rệt…

- Xông lên!

Chỉ trong chớp mắt đã có mấy chục cường giả xông về phía ngọn núi. Thế nhưng khi còn cách đại điện trăm trượng thì một tiếng kêu chói tai vang lên.

Vút!

Tất cả mọi người đều nhìn thấy một đường đao quang bắn ra từ đại điện, chém thẳng xuống mấy chục thân ảnh phía trước.

Bùm!

Một âm thanh trầm đục vang lên, tất cả cùng kinh hãi khi nhìn thấy tầng phòng ngự nguyên lực của mấy chục cường giả kia đều nổ tung. Trong đó, ngoài ba cường giả Chuyển Luân Cảnh sắc mặt tái nhợt, bị đánh bay đi trăm trượng ra, những người khác đều hộc máu tươi, thân thể giống như những con chim gãy cánh, rơi xuống một cách thảm hại, tạo ra vô số đường rạn nứt trên hoang nguyên.

Sự xáo động gần như lập tức đông cứng, rất nhiều cường giả đang nôn nóng cũng dừng lại, gương mặt hiện lên đầy sự kinh hãi. Thứ gì mà khiến mấy chục cường giả trọng thương, thậm chí cường giả Chuyển Luân Cảnh cũng bị đánh lui?

Mọi ánh mắt thất kinh nhìn về đại điện, ở đó đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Cộp cộp.

Tiếng bước chân ngày một gần, cuối cùng mọi người nhìn thấy một hắc ảnh gầy gò bước ra từ đại điện. Tay người đó cầm một thanh trường đao màu đen, xung quanh không có bất cứ dao động năng lượng nào, nhưng lại tỏa ra một thứ khí tức khiến người khác phải run rẩy.

- Đây là…Thôn Phệ Chủ?

Xung quanh đỉnh núi lúc này có gần đến nghìn người, nhìn thấy hắc ảnh đó tất cả cùng biến sắc mặt, thất thanh kêu lên.

Cường giả Cửu Phụng tộc và Côn Bằng tộc ở cách đó không xa, sắc mặt cũng kịch biến, Thôn Phệ Chủ? Không phải ngài đã tọa hóa rồi sao?

- Đây…

Chúc Lê đại trưởng lão và Liễu Thanh sắc mặt cũng có phần ngưng trọng, ánh mắt hiện vẻ kinh ngạc.

- Không phải Thôn Phệ Chủ…

Lâm Động nhìn hắc ảnh đó, một lúc sau khẽ lắc đầu, hắn không cảm nhận được chút khí tức nào. Hắc ảnh này tuyệt đối không phải Thôn Phệ Chủ.

- Đúng là không đúng lắm…

Chúc Lê đại trưởng lão nhíu mày, thân ảnh này tĩnh như bàn thạch, toàn thân không hề có sinh khí, căn bản không phải người sống, giống một các xác bị điều khiển hơn.

Hắc ảnh đó cầm trường đao đứng trước đại điện, hắn không hề có dấu hiệu gì là ngẩng đầu lên hay mở miệng nói, chỉ đứng đó như bức tượng

- Cùng ra tay tiêu diệt hắn đi!

Không khí yên lặng kéo dài một lúc, cuối cùng có người không kìm được hét lên.

Trên không trung lúc này có đến nghìn cường giả, tất cả đều không phải hạng tầm thường, kém nhất cũng là Tử Huyền Cảnh đại viên mãn, số lượng lớn như vậy tập trung lại, ngay mấy người Chúc Lê cũng phải tạm thời tránh né.

- Đúng, cùng ra tay đi!

Tiếng hét đó được không ít người đồng tình, rồi hàng trăm thân ảnh bước ra, nguyên lực hùng hồn bùng nổ, cùng với thanh thế kinh người lao tới hắc ảnh kia.

Thế nhưng, đối diện với công thế kinh người đó, hắc ảnh kia vẫn không hề động đậy, thậm chí cũng không có bất cứ hành động phòng ngự nào. Hắn chỉ đứng đó mặc cho công thế hung hãn đánh lên người.

Binh!

Sóng xung kích cuồng bạo bùng phát ở phía trước đại điện, tất cả thấy vậy đều tỏ vẻ vui mừng. Nhưng niềm vui mới chỉ hiện lên đã lập tức đông cứng, vì khi đó, hắc ảnh kia không hề có chút tổn thất nào!

Tất cả cường giả đều hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt đầy chấn kinh. Hàng trăm cường giả cùng ra tay mà không hề tạo được chút thương thế nào? Hắc ảnh này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

- Thôn Phệ Thần Điện quả nhiên không dễ vào.

Sắc mặt Liễu Thanh ngưng trọng, nói.

Chúc Lê đại trưởng lão cũng chau mày. Các đó không xa, Côn Uyên của Côn Bằng tộc, Mục Địch của Cửu Phụng tộc sắc mặt cũng căng thẳng, hiển nhiên cũng cảm thấy khó khăn.

- Đại trưởng lão…chúng ta làm thế nào đây?

La Thông của Cửu Phụng tộc nhìn Mục Địch, không kìm được hỏi.

Mục Địch trầm ngâm một chút, nghiêng đều nhìn một thân ảnh phía sau. Người đó nhìn hắc ảnh ở đại điện, trán cũng nhăn lại, rồi khẽ gật đầu.

Mục Địch thấy vậy mới chậm rãi bước ra, nhưng cường giả ở xung quanh thấy vậy cũng lộ vẻ kinh ngạc. Cuối cùng đại trưởng lão của Cửu Phụng tộc đã không kìm được mà ra tay rồi sao?

- Mục Địch ra tay rồi, chúng ta làm thế nào?

Tiểu Điêu khẽ hỏi. Nếu để Mục Địch vượt qua được thì không phải họ sẽ tranh mất cơ hội đầu sao

Chúc Lê đại trưởng lão và Liễu Thanh nhìn nhau rồi cùng nhìn Lâm Động. Hắn lúc này vẫn nhìn chăm chăm hắc ảnh, một lúc sau ánh mắt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên.

- Không vội, có lẽ hắn chẳng được gì đâu.

Nghe thế, mấy người Chúc Lê đều ngạc nhiên. Họ biết rất rõ thực lực của Mục Địch, chỉ cần không gặp cường giả Luân Hồi Cảnh thì khả năng thắng của hắn là rất lớn.

Lâm Động cười, cũng không giải thích nhiều, chỉ nhìn hắc ảnh đó chăm chăm. Hắn còn phải kiểm chứng phán đoán của mình qua Mục Địch.

Mục Địch bước ra, theo đó, năng lượng sáng lòa cũng dần lan tỏa theo từng bước chân, thứ ánh sáng hoa lệ đó khiến trời đất thêm nhiều sắc màu.

Ánh sáng nhanh chóng ngưng tụ lại phía trước Mục Địch, chỉ trong vài nhịp thở đã biến thành một quầng sáng cửu sắc to cỡ bàn tay, trên đó tỏa ra một thứ năng lượng kỳ lạ khiến không ít cường giả tâm thần phải cũng run rẩy.

Trên quầng sáng đó có mùi vị của Luân Hồi, rõ ràng Mục Địch đã thi triển hết sức mạnh Luân Hồi mà hắn đã chạm tới, công thế vô cùng cường hãn.

- Lão ta tuy rất đáng ghét nhưng thực lực quả thật rất mạnh.

Lâm Động không kìm được gật đầu. Nay tinh thần lực của hắn đã là Phù Tông Cảnh nhưng dù vậy vẫn phải thi triển không ít thủ đoạn mới chống lại được công thế kia của Mục Địch.

- Cửu Phụng Thiên Luân!

Vẻ mặt Mục Địch không chút biểu cảm, trong mắt ngưng tụ hàn quang, rồi hắn bỗng biến thành tia sáng lao vút đi, tiếng hét mang đầy sát ý.

Xoẹt!

Gần như chỉ chớp mắt là hắn đã xuất hiện phía trước đại điện, rồi quầng sáng cửu sắc giáng xuống hắc ảnh, không khí lúc này cũng bị xé tan.

Hắc ảnh kia vẫn không hề động đậy, chỉ có điều, khi quầng sáng sắp chạm tới thì hắn bỗng lùi một bước, nắm chặt trường đao chém ra.

Vút!

Một đao chém xuống, bầu trời dường như tối sầm lại, tất cả đều chỉ thấy hai thân ảnh lướt qua nhau, năng lượng cuồng bạo đều đông cứng lại.

Hắc ảnh kia dừng bước, thu đao về đứng như cũ. Khi trường đao về vỏ thì Mục Địch phía sau người bỗng run lên, quầng sáng trong tay vỡ vụn, trên ngực xuất hiện một vệt rạch, rồi máu tươi bắn ra xối xả.

Rầm!

Sự kinh hãi dâng tràn trong mắt Mục Địch, hắn đập mạnh tay xuống đất, thân hình cùng với máu tươi bay ngược ra sau rời khỏi đỉnh núi.

Mọi người thấy cảnh tượng đó da đầu đều trở nên tê dại. Mục Địch đại trưởng lão bị một đao chém thương rồi…

Đó là cường giả đỉnh cao chạm tới Luân Hồi rồi đó!

- Một đao khủng bố thật!

Mấy người Liễu Thanh sắc mặt cũng hơi thay đổi, ánh mắt dâng lên sự kinh ngạc.

Một đao chém thương Mục Địch, đến họ cũng không làm được…Có lẽ chỉ có cường giả Luân Hồi Cảnh thực sự mới làm được.

Lẽ nào, hắc ảnh thần bí kia lại là một cường giả Luân Hồi Cảnh?!

Phù!

Trong khi đó, Lâm Động khẽ thở ra một hơi, chậm rãi nói:

- Thật không ngờ…ở đây lại có một bộ Thôn Phệ Thiên Thi mạnh đến vậy…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio