Thân ảnh đỏ rực đứng lặng lẽ phía sau Lâm Động, tuy không có hành động gì khác nhưng lại mơ hồ như có như không tỏa ra thứ sức mạnh khiến người ta sợ hãi.
Gian thạch thất đổ nát lúc này yên lặng như tờ, bất luận là Ma Thiết, Mạc Lăng hay cường giả Niết Bàn Cảnh kia, tất cả đều đang nhìn thân ảnh đỏ rực phía sau Lâm Động với ánh mắt kinh hoàng.
- Cường giả Niết Bàn Cảnh… bên cạnh hắn sao lại có cường giả Niết Bàn Cảnh?
Bọn Ma Thiết miệng lẩm bẩm không thể tin được. Họ chưa từng thấy bên cạnh Lâm Động có cường giả Niết Bàn Cảnh bảo vệ, hơn nữa nhìn bộ dạng của ba người Mạc Lăng hiển nhiên là bọn họ cũng không biết.
- Linh khôi, thì ra đây mới là tuyệt chiêu thật sự của ngươi.
Tên cường giả Niết Bàn Cảnh kia chầm chậm quệt vết máu nơi khóe miệng, giọng khàn đặc nói. Tầm nhìn của hắn đương nhiên vượt xa bọn Ma Thiết. Hắn có thể cảm nhận được thân ảnh đỏ rực kia không hề có chút sức sống nào, hiển nhiên đó chỉ là một loại Linh khôi.
Nhưng dù là vậy thì trái tim cường giả Niết Bàn Cảnh kia cũng không khỏi bị co rút dữ dội. Ánh mắt nhìn Huyết Linh Khôi vừa e dè vừa đầy ham muốn. Thứ tốt như thế đến hắn cũng chưa từng có.
- Linh khôi?
Nghe thế, bọn Ma Thiết sững người, rồi mới bừng tỉnh, nhìn Lâm Động với ánh mắt ngưỡng mộ. Thứ này vô cùng hiếm có, không ngờ Lâm Động lại có được. Lúc này họ cuối cùng cũng hiểu tại sao Lâm Động lại đối xử với Lăng Chí, Liễu Nguyên bình thường nhàn nhạt như thế. Thì ra trong tay hắn còn có thứ vô cùng có tính uy hiếp. Một đầu Linh khôi là đủ sánh ngang với cường giả Niết Bàn Cảnh, mà có thứ hộ thân này rồi thì Lâm Động còn phải sợ bọn Lăng Chí sao?
Lâm Động cười, không thừa nhận cũng chẳng phản đối, khẽ cười:
- Tiếp theo ngươi muốn thế nào?
Nghe Lâm Động nói vậy, ánh mắt hắc ảnh Niết Bàn Cảnh kia lóe lên hàn quang, nhưng khi nhìn Huyết Linh Khôi bên cạnh Lâm Động thì lại đành phải kìm chế nộ hỏa. Lúc nãy đã tiếp chiêu với Huyết Linh Khôi, hắn biết nếu đánh thật sự thì sợ là chỉ với thứ này thôi cũng đủ khiến hắn sứt đầu mẻ trán. Huống hồ còn có Lâm Động kia, cục diện bỗng chốc trở nên bất lợi với hắn. Và hiển nhiên ý định cướp lại phù văn e là cũng phải tạm thời xóa bỏ.
- Tiểu tử, ngươi đừng có đắc ý quá! Đắc tội với Vương triều Ma Nham bọn ta sẽ không dễ sống đâu! Chỉ là một đầu Linh khôi mà thôi, chưa đủ để bảo vệ ngươi ngông cuồng trong Chiến trường Viễn Cổ đâu!
- Vương triều Ma Nham?
Nghe thấy cái tên này, Lâm Động cũng chẳng có phản ứng gì, nhưng bọn Ma Thiết thì sắc mặt đều thay đổi. Họ nhìn dáng vẻ bình thản của Lâm Động mà không kìm được phải ghé lại nói nhỏ:
- Lâm Động, lần này rắc rối rồi. Bọn ta đã từng nghe danh Vương triều Ma Nham, nó chính là một trong các Vương triều Cao cấp, thực lực rất mạnh, không phải chỉ có một cường giả Niết Bàn Cảnh đâu. Hơn nữa, chúng có thù tất báo, một khi đắc tội với chúng thì không chết không yên. Theo ta được biết, từng có một Vương triều Cao cấp đã bị chúng hủy diệt hoàn toàn!
Nghe vậy ánh mắt Lâm Động mới khẽ lay động, xem ra Vương triều Ma Nham này quả thực là thế lực rất mạnh của một phương.
- Hê, tiểu tử, nếu giờ ngươi ngoan ngoãn giao nạp Thiên Phù Linh Thụ, đồng thời cống nộp đầu Linh khôi kia, ân oán này coi như xóa bỏ. Nếu không e là ngươi sẽ không có cơ hội lộ diện ở Chiến trường Viễn Cổ đâu.
Nhìn thấy sự thay đổi trong mắt Lâm Động, cường giả Niết Bàn Cảnh kia cười lạnh, đắc ý nói.
Lâm Động nhíu mày, liếc kẻ kia rồi bình thản nói:
- Ta không quan tâm ngươi là người của Vương triều nào, thứ đã vào tay ta rồi thì không có chuyện nhả ra, cút!
Khi nói chữ cuối cùng ánh mắt Lâm Động trở nên sắc lẹm, gương mặt tràn đầy sát khí.
- Ngươi!
Thấy Lâm Động có thái độ như vậy, kẻ kia đại nộ, hắn vốn tưởng lấy cái tên đó ra sẽ khiến Lâm Động phải khuất phục, nhưng không ngờ Lâm Động còn ngông cuồng hơn.
- Được, giờ ngươi cứ nói cứng đi, sớm muộn rồi ta sẽ cho ngươi hối hận!
Có điều bạo nộ thì bạo nộ nhưng có Linh khôi ở đây, hắn cũng chẳng dám làm gì, nhìn Lâm Động hằn học rồi nhanh chóng bay ra khỏi thạch thất.
Nhìn hắc ảnh đó biến mất, bọn Ma Thiết mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn Lâm Động cười khổ:
- Lâm Động huynh, đắc tội với hắn rắc rối lắm!
- Mọi chuyện rồi đâu sẽ có đó, chẳng có gì rắc rối cả. Ở Chiến trường Viễn Cổ mà cứ sợ phiền phức thì rất khó có ngày rạng danh, sao có thể được các siêu cấp tông phái xem trọng chứ?
Lâm Động cười thản nhiên. Dù Vương triều Ma Nham đó có rắc rối thật đi nữa hắn cũng không sợ. Lâm Động hắn đến từ Viêm Thành nhỏ bé, nếu cứ sợ này sợ nọ thì đã không thể có được thành tựu như bây giờ.
Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Lâm Động, Ma Thiết cười khổ, cũng không tiện nói gì thêm. Chỉ trong mấy ngày tiếp xúc nhưng hắn cũng biết Lâm Động là người thâm sâu khó đoán. Thực lực chỉ là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong mà lại có thể giao đấu chính diện được với cường giả Niết Bàn Cảnh, lại có cả thứ lợi khí hộ thân như Linh khôi, có lẽ cũng chỉ có loại người như hắn mới không coi Vương triều Ma Nham ra gì.
- Đi thôi, có lẽ Thạch điện này vẫn còn những thứ khác, mọi người cũng không thể đến mà không được gì.
Lâm Động cười cười, không nói thêm về chủ đề đó nữa. Hắn nhìn gian thạch thất đổ nát, rất nhiều linh dược đều đã bị hủy hoại, đành phải đến chỗ khác xem vậy.
Dứt lời, Lâm Động phẩy tay cất Linh khôi vào thạch phù rồi ra khỏi thạch thất, men theo hành lang đi đến nơi khác. Mạc Lăng, Ma Thiết và những người khác cũng vội vàng theo sau.
Hàng người đi xuyên qua Thạch điện rắc rối như mê cung, dọc đường cũng có chút thu hoạch. Trong một số gian thạch thất cất không ít Niết Bàn Đan, nhưng Lâm Động không lấy mà bảo Ma Thiết, Mạc Lăng chia nhau. Dù sao hắn cũng đã có Thiên Phù Linh Thụ mà mình cần, chỉ cần luyện hóa được nó thì tinh thần lực của hắn sẽ có đột phá bước vào cảnh giới Thiên Phù sư. Đến lúc đó, hắn có khả năng một mình đối mặt với cường giả Niết Bàn Cảnh chứ không cần dựa vào Huyết Linh Khôi nữa.
Chỉ trong nửa giờ đồng hồ, bọn Mạc Lăng đã thu hoạch được không ít, gương mặt đầy hài lòng và phấn khích. Bọn họ đều nghĩ chuyến đi này quả thực không tệ, lại có Lâm Động ở bên cạnh tọa trấn, cũng không phải sợ các thế lực khác cướp mất những gì có được. Dù gì Lâm Động hiện tại cũng có thể coi là cường giả Niết Bàn Cảnh rồi.
Dọc đường bọn Lâm Động cũng gặp những đoàn người khác, người đến từ Dương Thành, cũng có những nơi lạ lẫm khác. Nhưng khi gặp nhau hai bên đều vội vàng tránh đi, xem ra muốn tranh thủ thời gian tìm bảo bối.
Bọn Lâm Động cũng có thu hoạch kha khá, sau khi đi được vài tuyến hành lang giao nhau, họ phát hiện hành lang đã biến mất, thay vào đó là một tòa Chủ điện vô cùng to lớn.
Nhìn tòa Chủ điện trước mặt, bọn Lâm Động hơi khựng lại rồi ánh mắt sáng lên. Ai cũng biết trong Lôi Nham Cốc quan trọng nhất không phải những thứ họ đã gặp, điều thật sự hấp dẫn vô số cường giả và Vương triều Cao cấp là Viễn Cổ Bí Thược!
Đó mới là thứ thật sự có sức hấp dẫn, thậm chí có nhãn giới cao như tiểu điêu cũng thèm muốn Sinh Tử Chuyển Luân Đan trong Viễn Cổ Bí Tàng, huống hồ là kẻ khác?
- Đi thôi!
Vì thế, khi nhìn thấy tòa Chủ điện đó, Lâm Động không chút do dự, vẫy tay đưa đoàn người vào bên trong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Tòa Chủ điện này vô cùng rộng lớn, nhìn giống như một khu quảng trường. Trong Chủ điện lúc này đã có các đoàn người đến từ khắp các nơi. Lâm Động nheo mắt nhìn thì thấy Lăng Chí, Liễu Nguyên cũng đã ở đây. Mà phía trước bên trái họ cũng có hai đoàn người, là người của Vương triều Huyền Băng và Đại Ô.
Lâm Động nhìn lướt nhanh tòa Chủ điện, một lúc sau nhìn chăm chú vào một nơi, ở đó có năm đạo hắc ảnh, số người không nhiều nhưng Lâm Động có thể cảm nhận được sự e dè của bọn Hoa Vân, Ô Mặc với những kẻ đó.
Sự xuất hiện của bọn Lâm Động cũng thu hút không ít ánh nhìn, một trong năm hắc ảnh kia cũng quay lại, ánh mắt bỗng lạnh băng đi, vì hắn chính là kẻ đã thất bại trong việc cướp Thiên Phù Linh Thụ với Lâm Động.
Lâm Động liếc hắn một cái. Khóe miệng gã kia nhếch lên cười lạnh lùng, bộ dạng đó giống như những con sói khi thấy thỏ xông vào hang mình vậy, vô cùng hung hãn.
Thế nhưng, nụ cười nham hiểm đó của hắn không hề gây sức ép gì cho Lâm Động. Lâm Động quét mắt nhìn, cuối cùng dừng lại ở một nơi sâu trong Chủ điện. Ở đó có một quầng sáng lơ lửng, bên trong nó cơ hồ như có thứ gì đó hình chìa khóa với tạo hình kỳ lạ, tỏa ra ánh sáng kỳ dị.
Viễn Cổ Bí Thược!
Lâm Động nhìn chằm chằm vào thứ ở bên trong quầng sáng, đồng tử co lại, hắn cảm nhận được ngay tiểu điêu ở bên trong thạch phù cũng vô cùng kích động.