Vũ Động Càn Khôn

chương 455: lý bàn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Thành vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, trên đường cái người tới người lui, khiến tòa thành này vô cùng có nhân khí.

Chỉ có điều, một vài người mới đến từ bên ngoài cũng không có cảm thấy trong khoảng thời gian này bầu không khí của Dương Thành có chút gì đó không đúng.

Một số người hiểu rõ thế lực phân bố tại Dương Thành, mỗi khi ngẩng đầu nhìn về phía tòa tháp cao nhất tại trung tâm thành thì ánh mắt thoáng có chút phức tạp. Vốn nơi đó là của Vương triều Lăng Vân và Vương triều Đại Nguyên, nhưng hiện nay, hai đại Vương triều đã từng cường đại nhất Dương Thành, hiện nay cũng chỉ có thể thối lui, bởi vì nơi đó đã có chủ nhân càng cường đại hơn.

Vương triều Ma Nham!

Một Vương triều Cao cấp chân chính, thậm chí, trong hàng ngũ một số Vương triều Cao cấp, Vương triều Ma Nham được xem là có thanh danh tương đối hiển hách. Mặc dù loại thanh danh này có đôi khi cũng không phải quá tốt. Chỉ có điều bọn hắn cũng không ngại việc người khác sợ hãi mình, tại Chiến trường Viễn Cổ này, thực lực thủy chung vẫn là quan trọng nhất.

Dương Thành trước kia, thế lực phân bố rất đều, mặc dù Vương triều Lăng Vân và Vương triều Đại Nguyên đều là hai đại Vương triều, những Vương triều khác mặc dù kiêng kỵ bọn hắn một phần, nhưng cũng không quá sợ hãi, mà bầu không khí có chút cân bằng này xem như cũng khiến cho rất nhiều người tương đối hài lòng.

Thế nhưng, bầu không khí cân bằng này từ khi Vương triều Ma Nham đến thì đã tuyên cáo bị phá vỡ. Lúc vị cường giả Niết Bàn Cảnh đang đứng trên tòa tháp cao nhìn xuống tòa thành thị, âm thanh âm lãnh đầy bá đạo của hắn cũng khiến cho rất nhiều người bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

- Ài…

Nghĩ đến bầu không khí hiện nay tại Dương Thành, một số người không khỏi thở dài một hơi, bên trong mơ hồ có chút tiếng xì xào bàn tán lặng lẽ truyền ra.

- Người của Vương triều Thiên Thiết, Vương triều Đại Đường và Vương triều Huyền Vân đều bị Vương triều Ma Nham bắt lại, nghe nói bọn họ lúc trước có giao hảo với Lâm Động, mà Lâm Động lúc ở trong Lôi Nham Cốc đã giành được Viễn Cổ Bí Thược thì lại biến mất.

- Thủ đoạn của Vương triều Ma Nham cũng thật quá ti tiện, không ngờ lại dùng loại biện pháp này để bức Lâm Động hiện thân.

- Lâm Động cũng không phải người ngu, thực lực của Vương triều Ma Nham cực kỳ cường hãn, cho dù một vài Vương triều Cao cấp cũng không dám đắc tội với bọn hắn, hắn đơn thương độc mã một mình, chẳng lẽ còn dám chống lại Vương triều Ma Nham sao?

- Đúng vậy, chỉ có điều đám người Ma Thiết quả là xui xẻo, với thủ đoạn của đám người Vương triều Ma Nham kia, nếu như Lâm Động không xuất hiện thì chắc chắn bọn chúng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ…

- Ài, Dương Thành này cũng không yên ổn rồi, xem ra có lẽ là ra lệnh truy nã hắn rồi.

Lúc một số người đang xì xào bàn tán, tất cả những ánh mắt đều hướng về phía dưới tòa tháp cao trong thành. Lúc này, tại quảng trường trước mặt tòa tháp cao hết sức ầm ỹ, ngoài quảng trường, từng đám người vây quanh, đông nghẹt, nhìn không thấy điểm cuối.

Mà lúc đám người xúm lại, có không ít ánh mắt thương hại nhìn về phía quảng trường. Tại trong sân rộng, có một cái lồng sắt cực kỳ khổng lồ, bị khóa bên trong cũng không phải là Yêu thú gì, mà là một đám người ánh mắt đỏ rực, trên mặt tràn đầy oán hận. Mà ba đạo thân ảnh đang ngồi xếp bằng phía trước nhất chính là Ma Thiết, Đường Tuyên và Lưu Huyền.

Sắc mặt của ba người này đều âm trầm đến mức đáng sợ, ánh mắt đỏ rực nhìn về phía đội ngũ của Vương triều Ma Nham ở bên ngoài, một loại oán độc không thể hóa giải tràn ngập trong mắt bọn họ.

Bất kể là ai bị giam giữ như súc sinh tại trong lồng, hơn nữa còn bị người khác nhòm ngó, trong mắt bọn hắn quả thật so với giết bọn hắn còn khó chịu hơn.

Mà bên ngoài lồng sắt lại là đội ngũ mặc áo đen của Vương triều Ma Nham. Tại trung tâm quảng trường, có một cái ghế đá, mà người ngồi trên ghế đá thì lại đang dùng ánh mắt đùa giỡn mà lạnh lùng nhìn vào trong lồng sắt.

Đạo thân ảnh này thật sự không phải là Trần Mộ, mà chính là tên cường giả Niết Bàn Cảnh của Vương triều Ma Nham lúc trước đã cùng đoạt Thiên Phù Linh Thụ với Lâm Động.

Tên này là Lý Bàn, trong Vương triều Ma Nham cũng rất có địa vị. Mà đối với việc ngày đó hắn ăn quả đắng trong tay Lâm Động, điều này vẫn luôn khiến hắn canh cánh trong lòng. Vốn hắn muốn đợi Viễn Cổ Bí Thược đến tay thì sẽ khiến Lâm Động phải trả giá, nhưng lại không ngờ rằng cuối cùng Viễn Cổ Bí Thược lại rơi vào tay Lâm Động.

Mà quan trọng hơn là tên này sau khi giành được Viễn Cổ Bí Thược thì liền mất tích, điều này sao có thể không khiến cho hắn cực kỳ phẫn nộ cho được?

Chỉ có điều may là bọn hắn cũng không phải không có thủ đoạn, lập tức nhanh chóng khống chế những Vương triều có giao hảo với Lâm Động. Chỉ đáng tiếc là nghe nói ba tên cùng đến Dương Thành với Lâm Động lại đã chuồn mất rồi.

Trong một tháng qua, Lý Bàn sử dụng rất nhiều thủ đoạn để hạ nhục đám người Ma Thiết, mưu toan bức Lâm Động đang ẩn nấp ra, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến hắn có chút uể oải và phẫn nộ. Bởi vì một tháng này, đừng nói là hiện thân, ngay cả phong thanh về thân ảnh hắn cũng không phát hiện lấy một chút.

- Ta trái lại muốn xem xem tên rùa đen ngươi có thể trốn đi đâu? Những người này đều là bằng hữu của ngươi, ngươi nếu như không đến cứu thì thanh danh sau này của ngươi cũng không đáng một xu. Hắc hắc, bản thân độc chiếm bảo vật khiến bằng hữu phải chịu khổ, thật đáng bị người khác phỉ nhổ.

Ánh mắt Lý Bàn âm trầm, chợt nhếch miệng cười lạnh, khẽ lẩm bẩm.

Âm thanh này vừa dứt, Lý Bàn đưa tay nhận một tách trà nóng mà người khác đưa tới, lúc này mới nheo mắt nhìn về phía đám người Ma Thiết trong lồng sắt, híp mắt cười nói:

- Ma Thiết, đừng có bộ dạng thâm cừu đại hận như vậy. Người ngươi phải hận không phải là ta, mà chính là tên Lâm Động nhát gan kia, các ngươi có kết cục như vậy tất cả đều là do hắn ban tặng!

- Tên cẩu tạp chủng nhà ngươi, đừng để ta có cơ hội, bằng không thì ta sẽ cắn xé từng miếng thịt của nhà ngươi!

Hai mắt Ma Thiết đỏ rực, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lý Bàn, đột nhiên cười dữ tợn, khuôn mặt trở nên vặn vẹo.

- Ha ha ha…

Nghe thấy vậy, Lý Bàn chỉ cười cười, tiếng cười đặc biệt âm lãnh, liếc nhìn Ma Thiết một cái, chợt khẽ nói:

- Xem ra một tháng này vẫn không thể khiến các ngươi mất thói nóng nảy, có phải ta còn quá nhân từ hay không?

Đang lúc nói chuyện, Lý Bàn đột nhiên đứng dậy, bàn tay nắm chặt, ba thanh chủy thủ lóe lên hàn quang xuất hiện trong tay, sau đó lãnh liệt bắn đi.

- A a a!

Theo đạo dao găm bắn ra, nhất thời một tiếng hét thảm thiết từ trong lồng sắt truyền ra. Chỉ thấy bàn tay của ba người sau lưng Ma Thiết đều bị một thanh chủy thủ xuyên thủng, máu tươi đỏ thẫm lập tức tràn ra.

Khóe mắt Ma Thiết giật giật, gắt gao siết chặt nắm đấm, nghe tiếng thét thảm thiết chói tai mà hốc mắt của hắn như muốn nứt ra.

Ngoài quảng trường, không khí trở nên trầm mặc, trong mắt không ít người đều bùng lên lửa giận, có lẽ là bị thủ đoạn âm tàn của Lý Bàn chọc giận, nhưng phẫn nộ thì phẫn nộ, vừa nghĩ đến sự đáng sợ của Vương triều Ma Nham thì nắm đấm siết chặt của bọn hắn cũng chỉ có thể chậm rãi thả lỏng ra.

Bên cạnh quảng trường, sắc mặt Liễu Nguyên tái nhợt nhìn một màn này. Nắm đấm hắn siết chặt vang lên tiếng răng rắc, đang lúc nhịn không được muốn lên tiếng thì Lăng Chí ở bên cạnh đột nhiên giữ chặt, nhìn hắn chậm rãi lắc đầu.

- Đừng làm chuyện ngớ ngẩn nữa, vô dụng thôi!

Âm thanh của Lăng Chí nặng nề vô lực, Vương triều Ma Nham quả thực quá mạnh mẽ, bọn hắn căn bản không thể chống lại.

- Đợi sau khi ta dẫn người rời khỏi Dương Thành thì sẽ xông phá Niết Bàn Cảnh!

Thân hình Liễu Nguyên rung lên nhè nhẹ, một lát sau ánh mắt hạ xuống, âm thanh khàn khàn phát ra.

Một màn trước mắt khiến hắn hoàn toàn hiểu rõ quy tắc tại Chiến trường Viễn Cổ này. Biểu hiện của bọn hắn thực ra cũng có chút thân cận với Lâm Động, có lẽ nếu như không phải bởi vì hai người bọn hắn xem như cường giả chuẩn Niết Bàn Cảnh thì chỉ e bây giờ trong lồng sắt cũng có người của bọn hắn.

Lăng Chí im lặng, âm thầm gật đầu. Chỉ khi chính thức bước chân vào Niết Bàn Cảnh thì mới có thể nói chuyện tại bên trong Chiến trường Viễn Cổ này. Nếu không, một màn hôm nay chứng kiến khó tránh khỏi trở thành vết xe đổ sau này của bọn họ.

Trên quảng trường, ánh mắt Lý Bàn âm trầm nhìn xung quanh, mà phàm là những người tiếp xúc với ánh mắt của hắn đều có chút sợ hãi dời đi. Loại cảm giác này khiến cho trên mặt hắn không khỏi nhếch lên một nụ cười bệnh hoạn, hắn rất thích loại cảm giác như vậy.

- Ma Thiết, sự kiên nhẫn của ta gần như đã bị hao sạch. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ta sẽ giết một người, cho đến khi Lâm Động chịu hiện thân mới thôi, cho nên các ngươi bây giờ hãy cầu nguyện Lâm Động sẽ không tiếp tục làm rùa đen rút đầu nữa đi, bằng không, lồng sắt này sẽ chính là nơi yên nghỉ cuối cùng của các ngươi.

- Lý Bàn, ngươi là một tên súc sinh chính cống. Lâm Động sẽ không xuất hiện đâu, chỉ có điều đợi đến khi hắn chân chính xuất hiện, cứ tin ta đi, kết quả của ngươi lúc đó so với chúng ta còn thê thảm hơn gấp trăm lần!

Vẻ mặt vốn vặn vẹo của Ma Thiết bỗng nhiên trở nên bình thản đến quỷ dị, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Lý Bàn, ngữ khí chậm rãi, nhưng lại có một loại âm hàn khiến lòng người kinh hãi.

Nụ cười nhạt trên mặt Lý Bàn chậm rãi ngưng lại. Hắn nhìn Ma Thiết, cười ha hả, thế nhưng trong mắt hắn lại dần dần dâng tràn sát ý âm lãnh, khiến cho mọi người đều hiểu hắn đã thực sự nổi giận rồi.

- Ngươi đã mạnh miệng như vậy, ta sẽ theo như lời ngươi, bắt đầu từ ngày hôm nay luôn.

Lý Bàn khẽ cười, sau đó bàn tay siết chặt, nguyên lực hùng hậu trực tiếp ngưng tụ thành một thanh trường mâu vô cùng sắc bén, cánh tay đột nhiên vung lên, trường mâu xé rách không khí, mang theo tiếng vù vù chói tai, nhanh như thiểm điện bắn về phía Ma Thiết trong lồng sắt.

Tốc độ của trường mâu nhanh đến mức khiến người khác cảm thấy trái tim như đóng băng, hơn nữa từ ba động tràn ra cũng đủ khiến cho Liễu Nguyên đã đạt đến cường giả chuẩn Niết Bàn Cảnh cũng cảm thấy chấn động. Lúc này hắn cũng hiểu rằng Lý Bàn đã thực sự muốn giết Ma Thiết rồi.

- Tạp chủng, ngươi chờ xem!

Thế nhưng, Ma Thiết lúc này lại cười lên dữ tợn, trong mắt không hề có chút sợ hãi.

Vù!

Trường mâu bắn vào lồng sắt, một thoáng sau trực tiếp xuất hiện trước mặt Ma Thiết, kình phong bén nhọn để lại trên mặt Ma Thiết một đạo vết máu. Nhưng lúc tất cả mọi người cho rằng máu tươi sắp phun tràn thì thanh trường mâu cực kỳ quỷ dị lại chậm rãi ngừng lại, hết sức quỷ dị. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trường mâu lăng không ngừng lại, phảng phất như có một loại lực lượng cường đại vô hình bắt lấy, sau đó phốc một tiếng, hoàn toàn bóp nát.

Ma Thiết vốn đang nhắm mắt chờ chết thì đột nhiên mở bừng hai mắt, sau đó hắn liền nhìn thấy ở bên ngoài lồng sắt có một đạo thân ảnh vô cùng quỷ mị mà quen thuộc dưới vô số ánh mắt khiếp sợ chậm rãi xuất hiện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio