Vũ Động Càn Khôn

chương 466: bắt cóc tống tiền

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy không biết Lâm Động đang lẩm bẩm điều gì nhưng nhìn nét mặt đó của hắn là bọn Lôi Xà biết chắc chắn không phải việc gì tốt, lập tức da đầu có chút tê dại. Qua cuộc đối đầu lần này chúng đã hiểu kẻ trước mặt đây không phải loại gì tốt, cũng không biết rốt cuộc hắn định giải quyết mình với cách biến thái gì.

- Lâm Động, nếu ngươi giết bọn ta sẽ không xong với Vương triều Ma Nham đâu. Thực lực của ta tuy mạnh thật nhưng không phải là người mạnh nhất trong Vương triều Ma Nham. Có lẽ ngươi cũng biết cường giả mạnh nhất sẽ đạt đến mức nào, người như thế ngươi không đắc tội được đâu!

Dù gì Lôi Xà cũng không phải loại tầm thường, dù đang là cá nằm trên thớt nhưng lời nói của hắn vẫn cứng rắn như thế.

- Ta với Vương triều Ma Nham hiện giờ không phải đã rất quyết liệt rồi sao? Lẽ nào ngươi thật sự cho rằng thả ngươi đi ân oán giữa ta và Vương triều Ma Nham sẽ biến mất sao?

Lâm Động khẽ cười nhưng lại khiến Lôi Xà sững người.

- Có điều ngươi yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi!

Lâm Động ngừng một chút.

Lâm Động tươi cười, tiện tay tóm lấy một người rồi ném ra:

- Về nói với kẻ đứng đầu Vương triều Ma Nham, muốn giữ mạng cho Lôi Xà thì mang Niết Bàn Đan đến đổi.

- Ngươi… ngươi dám bắt người của Vương triều Ma Nham làm con tin?

Nghe vậy, cuối cùng bọn Lôi Xà cũng hiểu tính toán của Lâm Động, ai cũng trợn mắt, hét lên giận dữ.

- Bảo Vương triều Ma Nham chuẩn bị một trăm vạn Niết Bàn Đan, ta sẽ đến lấy. Nếu không muốn thì ta cũng không ngại cho các ngươi nhận một vài thi thể đâu.

Lâm Động mặc kệ, chỉ nói với tên bị ném ra.

Sắc mặt bọn cường giả Vương triều Ma Nham lúc trắng lúc đen, hiển nhiên đây là lần đầu tiên có kẻ ngông cuồng dám tống tiền Vương triều Ma Nham như thế. Nhưng chúng cũng không phải kẻ ngốc, giờ tất cả bọn Lôi Xà đều rơi vào tay Lâm Động, căn bản không có tư cách phản kháng.

- Ta sẽ truyền đạt lại, nhưng chỉ sợ ngươi không dám đến nhận!

Cường giả kia nghiến răng nói, rồi chạy đi một cách thảm hại.

Lâm Động nhìn bóng dáng đó đi xa rồi mới quay lại nhìn bọn Lôi Xà cười nói:

- Ta cho các ngươi một cơ hội sống, nhưng Vương triều Ma Nham có nỡ nhả Niết Bàn Đan ra đổi mạng các ngươi không thì phải xem chúng coi trọng các ngươi mức nào.

- Một trăm vạn Niết Bàn Đan, ngươi quá tham lam rồi đấy. Chỉ sợ ngươi ăn không nổi!

Lôi Xà nghiến răng.

- Yên tâm, nhiều hơn nữa ta cũng ăn hết, không cần các ngươi lo. Các ngươi vẫn nên lo xem chúng có đưa Niết Bàn Đan ra không đi. Có khi trong mắt chúng các ngươi căn bản không đáng một trăm vạn Niết Bàn Đan.

Lâm Động vươn vai, mắt ánh lên sự mơ hồ. Chiêu lần này của hắn cũng rất thâm độc, nếu Vương triều Ma Nham không nỡ dùng Niết Bàn Đan để đổi người thì dù bọn Lôi Xà có trốn thoát thì trong lòng chắc chắn sẽ bất mãn và sẽ để lại mầm mống cho sự bộc phát sau này.

Sắc mặt bọn Lôi Xà tối sầm, ánh mắt âm u không biết đang nghĩ gì.

Lâm Động cũng không quan tâm sắc mặt chúng thế nào, tinh thần lực chui vào trong cơ thể chúng hình thành một đạo phong ấn. Điều này sẽ không để cho chúng hấp thụ thiên địa nguyên khí để hồi phục thương thế, chỉ cần có chút hành động lạ là Lâm Động sẽ biết ngay.

- Xem ra phải rời khỏi đây trước. Giờ đã có ba mươi vạn Niết Bàn Đan, cũng đủ để xung kích Bán Bộ Niết Bàn rồi. Bây giờ đã thực sự kết oán với Vương triều Ma Nham, vẫn nên nhanh chóng nâng cao thực lực thì hơn!

Lâm Động trầm ngâm một lát, cánh tay rung lên, Tiểu Viêm chui ra biến thành hình thái chiến đấu, ném bọn Lôi Xà lên lưng rồi vỗ cánh cùng Lâm Động bay đi, cuối cùng biến mất trong dãy sơn mạch.

Rời khỏi sơn mạch Lâm Động mới tìm nơi để hạ cánh, hất tay áo khiến bọn Lôi Xà ngất đi, khi đó Tiểu điêu mới xuất hiện.

- Ta sắp xung kích Bán Bộ Niết Bàn, ngươi giúp ta trông chừng bọn chúng.

Nhìn Tiểu điêu, Lâm Động cười nói.

- Ừm, nhưng trước hết ngươi hãy xóa huyết ấn trong người mình đi, giờ thứ đó đã vô dụng rồi!

Tiểu điêu gật đầu rồi cẩn thận nói.

Lâm Động cười, cũng không nói nhiều, khoanh chân ngồi xuống, tâm thần ngưng tụ tiến vào trạng thái tu luyện, vận nguyên lực xóa đi huyết ấn kia.

Làm việc này Lâm Động phải mất một ngày, thứ này tuy cũng khó khăn nhưng cũng không phải quá mạnh mẽ. Dùng nguyên lực hùng hồn, Lâm Động cũng đã xóa bỏ nó một cách triệt để.

Lâm Động thở phào, như vậy là Vương triều Ma Nham sẽ không thể tra ra hành tung của hắn được nữa.

- Giờ cũng nên xung kích Bán Bộ Niết Bàn!

Lâm Động tiến vào Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong cũng được một thời gian rồi, trong thời gian này hắn cũng tu luyện đến cực hạn của Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, chỉ cần có đủ Niết Bàn Khí, xung kích Bán Bộ Niết Bàn không phải vấn đề.

Còn về Niết Bàn Khí, với Lâm Động vừa có ba mươi vạn viên Niết Bàn Đan hiển nhiên không khó khăn gì.

- Phù!

Lâm Động thở ra một luồng trọc khí, khẽ giơ tay lên, vô vàn Niết Bàn Đan ào ào bay ra từ túi Càn Khôn, cuối cùng như biến thành một trận hồng thủy xoay tròn phía trên Lâm Động.

Không gian thiên địa cũng lập tức sôi sục, vô số Niết Bàn Khí nóng bỏng lan tỏa khiến không khí trở nên khô nóng.

Lâm Động ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh ánh lửa, rồi mỉm cười, tâm thần khẽ động, một cái hắc động mở rộng phía trên đầu, lực thôn phệ trào dâng, những viên Niết Bàn Đan nối đuôi nhau chảy vào hố đen với tốc độ kinh người.

Cùng với việc Niết Bàn Đan không ngừng chui vào, bề mặt da của Lâm Động cũng nóng dần lên, mơ hồ còn nhìn thấy ánh kim quang lấp lánh.

o0o

Thành Ma Nham có danh tiếng không nhỏ trong địa vực Tây Bắc của Chiến trường Viễn Cổ, đương nhiên, nguồn gốc của danh tiếng này cũng đến từ kẻ thống trị của tòa thành này, Vương triều Ma Nham.

Trong thành Ma Nham có rất nhiều Vương triều mạnh mẽ, đa số đều là Vương triều Trung cấp và Hạ cấp, đương nhiên cũng có một vài Vương triều Cao cấp. Nhưng ở đây họ không thể không thừa nhận kẻ thống trị duy nhất là Vương triều Ma Nham.

Khiến nhiều Vương triều như vậy thừa nhận hơn nữa trong đó có không ít Vương triều Cao cấp, điều này đủ để cho thấy sự lớn mạnh của Vương triều Ma Nham.

Trong thành Ma Nham, chủ đề gần đây được bàn luận nhiều nhất đương nhiên không thể là ai khác ngoài Lâm Động, kẻ đã giết một cường giả Niết Bàn Cảnh của Vương triều Ma Nham.

Một số Vương triều khá nhanh nhạy thông tin cũng biết được tin này. Lần này Vương triều Ma Nham đã phái đi một trận hình vô cùng mạnh mẽ để truy sát Lâm Động, trong đó còn cường giả Niết Bàn Cảnh như Lôi Xà, Trần Mộ. Rất nhiều người cho rằng lần này Lâm Động chết chắc, vì họ biết quá rõ thực lực của những cường giả này.

Khi Trần Mộ đột phá Niết Bàn Cảnh đã dùng đến năm chục viên Niết Bàn Đan. Còn Lôi Xà, tuy không thành công trong Niết Bàn Kiếp nhưng đã giữ được mạng quay về, thực lực đó căn bản đã vượt xa cường giả Niết Bàn Cảnh bình thường. Còn những kẻ đi theo cũng là cường giả chuẩn Niết Bàn Cảnh, sau này có cơ hội tiến vào Niết Bàn Cảnh thật sự.

Trận hình này đừng nói là một Lâm Động mới trở thành Thiên Phù sư, dù là cường giả Niết Bàn Cảnh chân chính cũng khó mà sống sót.

Trong thành Ma Nham sôi nổi bàn tán trong mấy ngày liền, nhưng những người chờ đợi bọn Lôi Xà quay về lại chẳng thấy tin tức gì. Điều này khiến một số người ngạc nhiên, những kẻ nhạy cảm đã mơ hồ cảm nhận được sự bất ổn.

Với tiền đề đó, không khí trong thành lại càng nóng bỏng hơn. Tuy Vương triều Ma Nham là thế lực thống trị của thành Ma Nham này, nhưng chẳng ai ở đây thích kẻ khác làm chủ mình, đặc biệt là những Vương triều Cao cấp bình thường e dè thực lực của Vương triều Ma Nham, không dám ho he điều gì, nhưng nếu thấy Vương triều Ma Nham phải chịu thiệt thòi, uy nghiêm giảm sút thì đương nhiên họ sẽ vui lòng không ít.

Vài ngày trôi đi trong sự xôn xao đó, rồi cuối cùng có không ít người nhìn thấy một thân ảnh bộ dạng thảm hại từ trên trời bay về thành.

Nhiều người vừa nhìn là đã biết kẻ đó chính là một trong những người đi theo Lôi Xà. Chỉ có điều, khi rời đi khí thế hiên ngang thế nào thì bây giờ thảm hại như thế.

Nhìn thân ảnh thảm hại đó, thành Ma Nham rơi vào trầm mặc, trong lòng mọi người đều dậy lên cảm giác kinh hãi. Nguồn:

Ở trung tâm thành Ma Nham có một tòa tháp cao sừng sững, đó là công trình cao nhất trong thành, đứng trên đó có thể bao quát cả tòa thành.

Lúc này, trong thạch điện nơi cao nhất của tòa tháp, không khí đặc quánh đến lạnh người. Cường giả Vương triều Ma Nham đều đang tập trung tại đây, ánh mắt sợ hãi đều nhìn về phía cao của thạch điện. Ở đó là một đạo thân ảnh mặc bạch y, lặng lẽ ngồi trên thạch tọa, tuy không nói gì nhưng có một thứ hàn khí đáng sợ lan tỏa.

Trước những ánh mắt chăm chú của mọi người, thân ảnh đó chầm chậm cúi xuống nhìn bóng người run rẩy quỳ phía dưới, trên gương mặt khá tuấn tú hiện lên nét cười lạnh lẽo:

- Tên Lâm Động đó nói chúng ta chuẩn bị một trăm vạn Niết Bàn Đan để đổi tính mạng của bọn Lôi Xà?

Nghe tiếng cười đó, cường giả được thả về kia toàn thân run rẩy, mồ hôi đầm đìa lưng, run rẩy gật đầu.

Ầm!

Một đạo kình phong mạnh mẽ trào dâng trong đại điện, tên cường giả kia bị đánh bay đập vào thạch trụ, máu tươi phụt ra, đầu cúi càng thấp hơn, máu chảy ra cũng không dám lau.

- Một lũ phế vật!

Nam tử bạch y đó cuối cùng thu lại nụ cười, chầm chậm đứng dậy, khóe miệng nhếch lên cười lạnh lẽo, mắt nhìn về phía xa ánh lên nét cười âm u nham hiểm:

- Ta sẽ chuẩn bị đủ Niết Bàn Đan, nhưng chỉ sợ hắn không dám đến!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio