Trong rừng rậm có một khu đất đá hỗn loạn rộng lớn, xung quanh là những ngọn cây cao chọc trời, trong vùng không địa đó còn thấy có rất nhiều người, tiếng huyên náo phát ra không ngớt.
Nhìn lại gần sẽ thấy bên trong đó là một khu quảng trường đá xanh cổ xưa, phía trên nó đặc kín những người là người.
- Các ngươi đừng có quá đáng quá. Bọn ta đã giao ra một Niết Bàn Ấn rồi, các ngươi còn muốn gì nữa? Bọn ta căn bản không có hứng thú với kiểu quyết đấu đó.
Từ quảng trường phát ra một giọng nói đầy phẫn nộ, một vài người xung quanh nghe được cũng thầm than trong lòng, quay lại nhìn đầy cảm thông.
Tầm mắt vượt qua một đám người đông đúc, chỉ thấy ở giữa quảng trường là hai toán người đang hằm hè nhau. Một bên chỉ có ba người, gương mặt lại khá quen thuộc. Nhìn kỹ mới thấy, thì ra là ba người bọn Mạc Lăng đã có được một môn truyền thừa của Tông phái Hộ pháp bên trong Viễn Cổ Bí Tàng.
Từ sau khi ra khỏi Viễn Cổ Bí Tàng thì ba người bọn họ đã rời khỏi Viễn Cổ Địa từ trước, cuối cùng vào khu trung tâm này từ một trọng thành siêu cấp khác, vì thế đến giờ chưa gặp được bọn Lâm Động.
Vì có được truyền thừa của Tông phái Viễn Cổ cho nên ba người bọn Mạc Lăng cũng đã là cường giả Tam Nguyên Niết Bàn. Tuy thực lực đó ở đây không phải quá mạnh nhưng cũng coi như không tệ. Thậm chí nếu không có thực lực đó thì chắc bọn họ cũng không thể vào đây được.
Đối diện với ba người bọn Mạc Lăng là một vài thân ảnh mặc hắc y. Bọn chúng nhìn ba người với ánh mắt giễu cợt, cảm giác như mèo đang vờn chuột vậy.
- Mạc Lăng, bọn ta không thẳng tay cướp sạch của ngươi đã là nhân từ lắm rồi, lại còn cho các ngươi cơ hội phản kháng. Chỉ cần đánh thắng bọn ta, không chỉ giữ được Niết Bàn Ấn của mình mà còn có được Niết Bàn Ấn của bọn ta. Chuyện tốt như thế tìm được ở đâu chứ?
Một nam tử hắc y trong số đó cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Bọn ta không muốn đánh với các ngươi!
Mạc Lăng trầm giọng nói, trong lúc nói hắn, nhìn về phía một cái cây đằng sau bọn người kia. Ở đó có một vài thân ảnh đang ngồi đả tọa, không có dấu hiệu để tâm đến sự huyên náo ở đây. Tất cả đều nhắm mắt, nhưng dường như lại lan tỏa thứ sức mạnh chấn nhiếp cả quảng trường.
Những người này đều thuộc về một Vương triều, hơn nữa còn là Vương triều Siêu cấp có thực lực rất lớn. Mạc Lăng rất hiểu bọn chúng, vì cả hai đều từ một trọng thành siêu cấp mà tới đây. Mà bọn chúng ra tay với bọn Mạc Lăng hắn là vì trước đó đã có chút xung đột. Mạc Lăng vốn lo lắng bọn chúng sẽ báo thù nên đã giảm tốc độ, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn gặp ở đây.
Tuy Mạc Lăng có được truyền thừa của Tông phái Viễn Cổ nhưng rõ ràng là vẫn chưa thể sánh được với những Vương triều Siêu cấp có thực lực to lớn kia, vì thế mới nhún nhường như vậy.
Bọn họ đến đây vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại gặp phải bọn người này, rồi bọn chúng tìm cớ tiến lại, nói cho dễ nghe thì là học hỏi lẫn nhau, nhưng mục đích vẫn là Niết Bàn Ấn trong tay bọn họ.
Với thế lực ngang ngược này, ba người bọn Mạc Lăng không thể kháng cự. Bàn bạc mãi cuối cùng do Man Sơn ra tay, nhưng đối phương dùng thủ đoạn mờ ám mà Man Sơn bại trận. Cứ nghĩ bọn chúng có được một Niết Bàn Ấn rồi sẽ thôi, không ngờ bọn chúng được voi đòi tiên, muốn ép bọn Mạc Lăng lại phải giao đấu với bọn chúng…
Bên cạnh Mạc Lăng, sắc mặt Đỗ Vân và Man Sơn cũng tím tái lại, rõ ràng trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Xung quanh quảng trường cũng có không ít người quây lại nhìn, nhưng chẳng ai dám lên tiếng, ánh mắt nhìn bọn Mạc Lăng thông cảm có, hả hê có.
Bọn họ đều biết đám hắc y nhân kia đến từ một Vương triều Siêu cấp tên là Đại Uy, ở chỗ dừng chân này bọn chúng là bá chủ, chẳng ai dám động vào. Ba người bọn Mạc Lăng bị nhằm vào thì chỉ có thể nói là bọn họ quá xui xẻo…
- Mạc Lăng, hà tất phải nói những lời ấu trĩ như thế. Ở nơi này, bọn ta thẳng tay cướp Niết Bàn Ấn của ngươi thì sao chứ?
- Nể tình cùng từ một trọng thành siêu cấp đến đây, ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn, chủ động giao một Niết Bàn Ấn nữa ra đây thì cho các ngươi đi. Hoặc là bọn ta động thủ cướp hết, thế nào?
Nghe lời nói đó của hắc y nam tử, Mạc Lăng nắm chặt nắm đấm lại, Đỗ Vân và Man Sơn ở bên cạnh cũng tức muốn nổ phổi, sắc mặt lạnh băng, định động thủ thì bị Mạc Lăng ngăn lại.
- Mẹ kiếp, liều với bọn chúng đi!
Man Sơn nghiến răng nói.
- Không có tác dụng gì đâu!
Mạc Lăng lắc đầu, hắn nhìn về phía nhóm người phía dưới cây to phía sau hắc y nam tử. Nếu những nhân vật cao cấp kia của Vương triều Đại Uy kia mà động thủ thì khả năng thắng của bọn họ bằng không.
Hai người Đỗ Vân cũng nhìn về phía đó, sắc mặt tối lại, bọn họ có thể nhìn thấy một vài nhân vật vô cùng chói lòa ở trọng thành siêu cấp thành Đại Uyển.
Khi bọn họ nhìn sang, một thanh niên mặc hắc y ở phía đó cũng lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, ánh mắt không chút đồng tình hay thương hại, chỉ có sự coi thường.
- Ngươi muốn Niết Bàn Ấn, vậy thì ta đưa!
Sắc mặt Mạc Lăng thay đổi, cuối cùng lắc đầu bất lực, tiến lên phía trước đưa bàn tay có Niết Bàn Ấn màu bạc ra.
- Hê hê, thế mới biết điều chứ!
Hắc y nam tử cười đắc ý, đưa bàn tay ra không chút khách khí hấp thụ Niết Bàn Ấn của Mạc Lăng rồi phẩy phẩy tay:
- Cút đi, lần sau đừng có xuất hiện trong mắt Vương triều Đại Uy bọn ta. Nếu không Niết Bàn Ấn cuối cùng của ngươi cũng không giữ được đâu. Một lũ đáng thương đến từ Vương triều Hạ cấp!
Mạc Lăng nắm chặt hai tay, ngón tay găm chặt vào lòng bàn tay đến chảy máu. Hắn biết, đó là khoảng cách thực lực. Nếu phía sau những kẻ kia không phải Vương triều Siêu cấp thì chắc chắn Mạc Lăng sẽ khiến bọn chúng phải trả giá. Chỉ đáng tiếc bọn họ không có bối cảnh lớn mạnh như vậy.
- Đi thôi!
Ánh mắt Mạc Lăng hơi tối lại, cũng không nói gì nữa, nhìn những ánh mắt thương hại xung quanh rồi dẫn hai người Đỗ Vân đi.
Khi bọn họ quay người, đám người xung quang tách ra thành đường, nhìn những thân ảnh ủ rũ đó lắc lắc đầu.
- Ha ha…
Bọn người Vương triều Đại Uy thấy vậy không kìm được cười lớn đầy đắc ý, điên cuồng và sung sướng. Khiến những người xung quanh phải chau mày, nhưng chẳng ai dám nói gì.
Phía dưới ngọn cây kia, thanh niên mặc hắc y có vẻ mặt lạnh lùng kia hơi nhếch mép, định nói gì nhưng ánh mắt bỗng ngưng động, lập tức quay sang nhìn về một hướng khác.
Một đường thông đạo bỗng mở ra từ đám người, ba người bọn Mạc Lăng nhanh chóng đi ra. Đột nhiên Mạc Lăng đi trước tiên bỗng dừng đột ngột, hai người Đỗ Vân đằng sau không kịp phản ứng đâm thẳng vào lưng hắn. Lúc này hắn mới sực tỉnh, ngẩng lên nhìn phía trước, rồi sắc mặt khẽ biến, dường như có chút hổ thẹn.
Tất cả cùng nhìn về hướng hắn nhìn, chỉ thấy phía cuối con đường là một vài thân ảnh đang đứng, người dẫn đầu là một thanh niên dáng vẻ phiêu dật, phía sau là ba nam một nữ, cũng đang nhìn về phía bọn Mạc Lăng.
Nhóm người bỗng xuất hiện đương nhiên là bọn người Lâm Động. Hắn cũng đã biết tình hình ban nãy nhưng không lên tiếng, chỉ theo sát bọn Mạc Lăng.
- Chuyện gì vậy?
Hắn khẽ hỏi.
Ánh mắt Mạc Lăng thay đổi một chút, nhanh chân tiến lại gần, cười nói:
- Lại gặp được huynh ở đây, thật tình cờ, không sao, bọn chúng ta đi thôi!
Bọn Đỗ Vân định nói gì nhưng rồi lại thôi, Lâm Động đã giúp bọn họ rất nhiều lần rồi, nếu chuyện gì cũng nhờ hắn ra mặt giúp thì thật chẳng còn chút tôn nghiêm nào nữa.
Hơn nữa thực lực Vương triều Đại Uy quá mạnh, bọn họ không muốn liên lụy đến Lâm Động. Dù sau lần này bọn họ gặp phải không phải Vương triều Cao cấp mà là một Vương triều Siêu cấp.
- Ồ? Có cứu binh à?
Nam tử hắc y trên quảng trường thấy vậy cười, nói lớn, khiến mọi người cũng quay lại nhìn đầy hứng thú.
- Tại sao không động thủ? Ta nghĩ mấy kẻ này, bọn huynh ứng phó được mà, có phải không?
Lâm Động không bận tâm giọng nói kỳ quái vừa rồi, chỉ nhìn Mạc Lăng, nói.
- Bọn chúng… đằng sau bọn chúng là Vương triều Siêu cấp!
Mạc Lăng nắm chặt tay, giọng nói khàn đặc. Hắn nghĩ có lẽ lúc này Lâm Động sẽ coi thường mình lắm, vì từ khi biết Lâm Động đến giờ, dường như hắn chưa từng thấy Lâm Động sợ hãi trước ai bao giờ.
Lâm Động nhìn Mạc Lăng, đôi mắt lúc này có đã hơi đỏ ửng, khẽ cười, vỗ nhẹ lên vai hắn rồi ngẩng lên, nhìn về nhóm người khí thế kinh người phía dưới ngọn cây cao phía xa.
- Nếu ta nói, hôm nay ta sẽ gánh mọi chuyện cho các huynh, huynh có dám tự mình đi lấy lại Niết Bàn Ấn không?
Giọng nói khẽ vang lên bên tai, Mạc Lăng khựng người, rồi ngẩng phắt đầu lên nhìn thanh niên đang hàm tiếu trước mặt mình, cặp mắt lập tức đỏ ngầu, gật đầu thật mạnh.
- Huynh là Lão đại, ta nghe huynh!