Khi Lâm Động từ trong trạng thái quỷ dị này tỉnh táo lại, cả người bị ướt nhẹp bởi mồ hôi lạnh, tim có chút đập nhanh, hắn thoáng nhìn qua túi Càn Khôn trong tay không rõ tại sao lại có cảnh đó xuất hiện.
Có điều cũng may là Tinh Thần Lực vô hình vô sắc, ký hiệu vẽ bên ngoài ở lúc trước cũng không bị người khác nhìn thấy, nếu không e rằng chắc chắc sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt kỳ lạ.
"Đan hoàn này là ngươi bán sao?"
Ngay khi trong lòng Lâm Động đang lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đem túi Càn Khôn nhét vào trong ngực áo, vừa chuẩn bị rời đi thì đột nhiên bên cạnh có một giọng nói nữ vang lên. Hắn sững sờ quay đầu nhìn lại thì thấy được ở bên cạnh quầy có một thiếu nữ mặc váy hồng đứng đối diện hắn, trong tay giơ lên một cái bình nhỏ.
Dung mạo thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, với cái miệng anh đào nhỏ nhắn, chân mày mỏng, vóc người cao gầy, hết thảy đều là nguồn gốc dẫn đến những ánh mắt nồng nhiệt của không ít nam tử. Chỉ bất quá, điều đáng tiếc duy nhất là trên gương mặt xinh đẹp kia đầy dẫy vẻ lãnh đạm dù nhất cử nhất động của nàng toát ra vẻ quý phái, hiển nhiên không giàu thì sang.
Ở phía sau thiếu nữ còn có một trung niên nam tử đi theo. Mặc dù nam tử này không nói một lời nhưng Lâm Động cũng có thể cảm nhận được trên người hắn truyền đến một loại áp lực, mà loại áp lực này hắn đã từng cảm nhận được trên đám người Lâm Khiếu, rất hiển nhiên, vị nam tử giống như hộ vệ này có thực lực Thiên Nguyên Cảnh.
"Thì làm sao?" Lâm Động liếc mắt nhìn thiếu nữ, mặc dù hơi sửng sốt bởi sắc đẹp của nàng, nhưng vẫn không thất thố, chỉ có chút nghi ngờ nên mới hỏi.
"Đan hoàn này rất thích hợp để người ở Thối Thể Cảnh sử dụng, đúng lúc muội muội ta đang cần dùng, ngươi nếu còn, có thể bán cho ta một số lượng lớn, giá cả sẽ làm ngươi rất hài lòng" Thiếu nữ quan sát Lâm Động, hắn cũng không có chỗ nào đặc biệt, với bộ dáng xa lạ đó có thể suy đoán hắn không phải là thiếu gia trong một thế lực lớn nào của Viêm Thành, lập tức thản nhiên nói.
Chân mày Lâm Động nhẹ nhàng nhíu lại, mặc dù cái giọng nói của nàng làm cho hắn trong lòng có chút không thoải mái, bất quá điểm này hắn có thể nhịn được, nên lập tức buông tay ra, nói: "Không có, đây chỉ là ta may mắn nhặt được. Nếu như ngươi có hứng thú, lần sau ta có nhặt được nữa thì có thể đi tìm ngươi."
Nghe vậy, chân mày thiếu nữ không khỏi nhíu lại, cách nói chuyện của Lâm Động làm cho nàng cảm giác có chút không được tự nhiên. Ở trong Viêm Thành này, những lời nịnh bợ tín ngưỡng nàng mỗi ngày đều nghe thấy, nhưng những lời nói vừa cứng vừa mềm này, đích xác là rất ít gặp.
"Ha hả, Thanh Nhứ, nếu ngươi cần đan dược thì nói với ta một tiếng là được, cần gì tìm người khác mua?" Khi thiếu nữ nhíu mày, một tiếng cười đột nhiên vang lên, sau đó Lâm Động nhìn thấy một vị nam tử tuấn tú đang mặc cẩm bào bước nhanh đến.
Khi nhìn thấy nam tử kia xuất hiện, trên gương mặt thiếu nữ được gọi là Thanh Nhứ, rõ ràng tỏ vẻ khó chịu.
Đứng một bên, Lâm Động nhìn thấy cảnh này thì lắc đầu, thật sự hắn không muốn dây dưa gì với cuộc sống của đám tiểu thư công tử quen ăn ngoan mặc đẹp này nên xoay người bỏ đi. Song, lúc hắn vừa xoay người thì một đạo nhân ảnh chắn ngay trước mặt. Lâm Động nhìn lại thì nhận ra hắn chính là vị nam tử trung niên đứng đằng sau thiếu nữ kia.
"Vị tiểu thư này, đây là ý gì?" Lâm Động sắc mặt trầm xuống, quay đầu nhìn thiếu nữ kia, hỏi.
"Ta nghĩ ngươi hẳn còn có loại đan hoàn này." Thiếu nữ áo hồng nói.
"A, ngươi có ý định muốn cường đoạt sao?" Khi nghe nói vậy, Lâm Động không khỏi cười lạnh một tiếng, hỏi nàng. Thiếu nữ nhìn qua trông rất xinh đẹp, không nghĩ tới lại có thể làm người khác sinh ra chán ghét, chẳng lẽ nàng cho là đem những đồ vật Đông Tây gì đó đến cho nàng mới là thiên kinh địa nghĩa hay sao?
"Ta đã nói là sẽ trả giá làm ngươi vừa ý." Thiếu nữ áo hồng nhíu đôi lông mày được tô vẽ, nói, hiển nhiên không hiểu rõ tại sao Lâm Động lại phản ứng mạnh như vậy.
"Ha hả, vị bằng hữu kia, nếu Thanh Nhứ đã nhìn trúng vật này, ngươi tốt nhất bán cho nàng. Liễu gia ở Viêm Thành, hẳn ngươi đã nghe nói qua? Bằng hữu càng nhiều càng tốt a …" Nam tử đang đi tới kia nhìn thấy thiếu nữ áo hồng cố ý muốn mua đan hoàn trong tay Lâm Động, thì tủm tỉm cười tiêu sái tiến lên phía trước, hướng về phía Lâm Động thấp giọng nói.
"Liễu gia ở Viêm Thành?"
Nghe lời này, Lâm Động chợt hiểu ra là Liễu gia này được coi như một đại tộc của Viêm Thành, nghe nói thực lực chỉ sau phủ thành chủ, Vạn Kim Thương Hội cùng với Huyết Lang Bang, lại nói, là thế lực có mặt mũi trong Viêm Thành, khó trách thiếu nữ này kiêu ngạo, vốn là có bối cảnh như vậy.
"Xin lỗi, những đan hoàn này đích xác là ta trong lúc vô tình nhặt được, nếu muốn lấy nữa, ta lấy cũng không ra"
Lâm Động lại lắc đầu, sau đó không để ý tới sắc mặt hơi trầm xuống của nam tử kia, xoay người bỏ đi.
"Đứng lại!"
Nhìn thấy Lâm Động cử động như vậy, nam tử tuấn tú kia sắc mặt xanh hồng luân phiên thay đổi, chợt lạnh lùng quát một tiếng, xuất chưởng nhắm đến bả vai của Lâm Động chụp tới.
"Cút ngay!"
Kình phong phía sau truyền tới làm cho Lâm Động trong lòng nổi cơn tức giận, Nguyên Lực hùng hồn tuôn đến nắm tay thật nhanh, sau đó một quyền đánh ngược lại, cùng với chưởng phong của nam tử kia đụng vào nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Phanh!"
Kình phong phát động, Lâm Động bả vai run lên. lập tức đem cổ đạo lực kia hóa giải ngay trước mặt của vị nam tử tuấn tú, sau đó lui về phía sau một bước.
"Thực lực của người này như vậy mà đã ở Địa Nguyên Cảnh hậu kỳ!"
Đối phó xong một quyền, trong mắt Lâm Động thoáng chút kinh ngạc, hiển nhiên là hắn không nghĩ tới người đầu dầu mặt phấn (ý chỉ lòe loẹt) này lại có một ít bản lãnh.
So với kinh ngạc trong lòng Lâm Động, trong lòng nam tử kia chắc chắn là đang trỗi lên một cơn sóng gió hãi hùng. Thực lực của hẳn ở trong thế hệ trẻ ở Viêm Thành này mặc dù không coi là đứng đầu, nhưng cũng không phải tệ, song không ngờ tới khi nãy xuất thủ, thậm chí ngay cả một thiếu niên nhìn qua độ mười lăm mười sáu tuổi cũng thu thập không được.
Một quyền đẩy lui nam tử nọ, thân hình Lâm Động cũng thối lui, và trong lúc thối lui về phía sau, vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh đứng kế bên đột nhiên xuất thủ, bàn tay to như ưng trảo nhắm vào đầu Lâm Động chụp xuống.
Nhìn thấy cao thủ Thiên Nguyên Cảnh kia thật sự ra tay, sắc mặt Lâm Động có hơi ảm đạm, Nguyên Lực trong đan điền nhanh chóng trào ra, mặc khác, hai tay của hắn cũng nhanh chóng kết xuất một ấn pháp phức tạp.
"Thình thịch!"
Song, trong lúc Lâm Động chuẩn bị thi triển một kích mạnh nhất tính cùng cao thủ Thiên Nguyên Cảnh sơ kỳ đấu một phen thì cước bộ của nam tử trung niên đang phóng tới đột nhiên ngừng lại, một cổ nhu kình vô căn cứ phát ra ở trước mặt hắn, trực tiếp đẩy lui hắn.
"Ở bên trong Kỳ Vật Lâu, cấm tranh đấu, đây là quy củ, chẳng lẽ các ngươi còn không biết sao?"
Đột nhiên xuất hiện một màn làm cho Lâm Động có chút ngạc nhiên quay đầu lại, thấy được một lão giả áo xám chẳng biết đã xuất hiện ở đằng sau hắn từ lúc nào.
"Nham Đại Sư."
Thiếu nữ áo hồng cùng vị nam tử tuấn tú đứng bên cạnh vừa thấy vị lão gả áo xám này, cái gọi là ngạo khí cùng lật lọng ở trên khuôn mặt vội biến mất, bộ dáng tỏ ra cung kính, điều này làm cho Lâm Động hiểu được lão nhân này e rằng không phải là nhân vật tầm thường.
"Nham Đại Sư, là Thanh Nhứ thất lễ, mong đại sư bao dung."
Nhìn thấy vẻ mặt cung kính của thiếu nữ, lão giả áo xám thuận tiện khoát tay áo, không để ý tới lắm, ánh mắt của hắn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào Lâm Động ở trước mặt. Một lát sau, hắn đột nhiên vươn ra một ngón tay khô héo, điểm nhẹ hướng mi tâm của Lâm Động.
Nhìn thấy cử động của lão nhân áo xám, Lâm Động cả kinh có ý muốn tránh né, hiện lên hoảng sợ, hắn như vào trong thời khắc này, đánh mất đi quyền khống chế đối với thân thể của mình.
Tay của lão nhân chỉ dừng lại ở mi tâm của Lâm Động, rồi sau đó, hắn rõ ràng cảm giác được lực lượng tinh thần dị thường hoạt bát, sống động trong đầu của người sau, lập tức không nói chỉ cười, trên khuôn mặt già nua hiện ra một chút sợ hãi lẫn vui mừng.
"Tiểu tử, ngươi đối với việc trở thành Phù Sư có hứng thú không?"
Một câu nói sau đó của lão nhân áo xám kia trực tiếp làm cho nụ cười trên khuôn mặt của thiếu nữ áo hồng cùng với vị nam tử đang đứng gần đó cứng ngắc lại.