Vũ Động Càn Khôn

chương 669: đối thoại đêm trăng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi cuộc so tài giữa Lâm Động và Tưởng Hạo kết thúc, Hoang Điện có thêm một vị đại đệ tử thân truyền. Chắc chắn khi tin này truyền đi sẽ gây chấn động không nhỏ trong Đạo Tông. Dù sao thì mấy năm nay chẳng có đệ tử nào mới vào Đạo Tông không đến một tháng đã trở thành đại đệ tử thân truyền của một điện rồi.

Sau khi tuyên bố Lâm Động trở thành đại đệ tử thân truyền thứ năm của Hoang Điện, Trần Chân vung tay áo, mọi người nhìn thấy mặt đất bên cạnh bốn thạch đài lúc trước đột nhiên nhô lên, nguyên lực hùng hồn trực tiếp biến thành một cái thạch đài thứ năm khác.

Mà ở đây, trong những cuộc so tài hàng tháng sau này, cái này sẽ là chỗ ngồi riêng của Lâm Động. Đó là một sự tượng trưng cho thân phận, Lâm Động cũng không khách khí, thân hình lóe lên, bay về phía thạch đài kia.

- Ha ha, Lâm Động sư đệ, chúc mừng!

Trên gương mặt nghiêm nghị của Bàng Thống hiện nụ cười, nhìn Lâm Động nói.

Ba người còn lại cũng gật đầu với Lâm Động. Nếu là trước đây bọn họ vẫn khá coi thường Lâm Động vì xuất thân của hắn, nhưng giờ suy nghĩ ấy đã biến mất hoàn toàn. Lực chiến đấu kinh người mà Lâm Động thể hiện vừa rồi cũng khiến bọn họ không dám có chút coi thường.

- Sau này mong bốn vị sư huynh chiếu cố nhiều hơn!

Lâm Động cười, thời gian hắn tu luyện ở Hoang Điện còn dài, đương nhiên hắn không muốn làm ra vẻ cao ngạo mà làm hỏng quan hệ sư huynh đệ. Sau khi trải qua cuộc chiến thảm khốc ở Chiến trường Viễn Cổ, hắn cũng rất vui mừng vì không khí ở Hoang Điện. Dù sao trên thế gian này chẳng ai lại thích lúc nào cũng phải tranh đấu cả!

Nhìn nụ cười thân thiện của Lâm Động, bốn người Bàng Thống cũng gật đầu cười, trong lòng không khỏi có chút cảm thán. Những việc Lâm Động đã trải qua cũng khiến bọn họ hiểu được Lâm Động có khí phách và quyết đoán. Bọn họ cũng hiểu qua về sự tàn khốc của các Vương triều Siêu cấp, Lâm Động chỉ xuất thân từ Vương triều Hạ cấp mà từng bước đi đến được đây, những gì hắn phải bỏ ra, nếu kể tỉ mỉ chắc khiến bọn họ phải chấn kinh.

- Tiềm lực của tiểu sư đệ phi phàm, chẳng trách Trần Chân và Ngộ Đạo sư thúc lại xem trọng như vậy…

Bốn người nhìn nhau, đều nhìn ra được ý tứ trong mắt đối phương.

Sau khi chào hỏi bốn người Bàng Thống, Lâm Động ngồi lên thạch đài của mình, rồi ngẩng đầu lên. Độ cao của thạch đài có thể khiến hắn nhìn xuống cả đỉnh núi, khi nhìn ra xa thì thấy cả biển người có đến hàng vạn đệ tử, ánh mắt nhìn hắn đều tràn đầy kính sợ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Trên thạch tọa, Trần Chân ngồi lại về chỗ, rồi vung tay tuyên bố so tài tiếp tục. Nhưng đương nhiên những cuộc so tài tiếp theo sẽ không hung mãnh ác liệt như Lâm Động và Tưởng Hạo. Có điều vì số lượng nhiều nên cũng khá hoành tráng.

Đệ tử ký danh có số lượng nhiều nhất, mà bọn họ lúc nào cũng muốn trở thành đệ tử chân chính của Hoang Điện, vì chỉ khi thành đệ tử chân chính thì mới có tư cách vào quần sơn Hoang Điện để tu luyện, như thế mới có tư cách tu luyện vũ kỹ thật sự cao thâm của Hoang Điện. Trong mỗi cuộc so tài hàng tháng này đều có không ít đệ tử ký danh muốn thể hiện hết thực lực của mình để mong được cất nhắc.

Cuộc so tài lần này kéo dài gần một ngày, thành tích cuối cùng cũng khiến hai người Trần Chân khá hài lòng. Trong hàng vạn đệ tử ký danh, lần này có hơn một trăm đệ tử đủ tư cách trở thành đệ tử phổ thông của Hoang Điện, đồng thời cũng khiến thực lực Hoang Điện tăng lên.

Trời dần về tối, đỉnh núi sục sôi cả ngày trời cũng dần trở nên tĩnh lặng. Các đệ tử dần giải tán, tiếng gió vù vù thổi không ngừng.

Lâm Động cũng đứng dậy, vươn vai, định cùng bọn Mạc Lăng rời đi thì Ngộ Đạo đã xuất hiện bên cạnh.

- Tiểu tử, hôm nay biểu hiện tốt lắm!

Ngộ Đạo cười tít mắt, nói.

- Hầy, Ngộ Đạo sư thúc quá khen rồi. Ta chỉ vừa hay đủ điều kiện tu luyện Hoang Vu Yêu Nhãn mà thôi. Hơn nữa giờ vẫn còn chưa tu luyện thành công hoàn toàn, mới chỉ nắm được sơ bộ mà thôi.

Lâm Động cười nói, tuy Ngộ Đạo là Phó Điện chủ Hoang Điện, thân phận địa vị rất cao, nhưng trước mặt ông Lâm Động không hề quá giữ kẽ.

- Tiểu tử này…

Ngộ Đạo lắc đầu cười, trầm ngâm một chút rồi nói:

- Giờ ngươi đã là đại đệ tử thân truyền của Hoang Điện rồi, sau này tu luyện sẽ tốt hơn. Ba tháng nữa Đại Hoang Vu Bi sẽ mở ra, còn việc liệu có được tham ngộ được gì hay không thì phải xem tạo hóa của ngươi.

- Ba tháng nữa…

Lâm Động hơi khựng người một chút rồi sâu trong mắt ánh lên sự cuồng nhiệt. Hắn biết tuy hiện giờ bản thân đang rất có khí thế, nhưng chẳng qua cũng chỉ ở đây mà thôi. Đạo Tông rộng lớn như vậy, ba điện còn lại cường giả nhiều như lá trên cây, muốn thật sự nổi trội ở cả bốn điện, nhất định phải tu luyện thành công Đại Hoang Vu Kinh. Nếu không thì hắn sẽ vẫn bị lép vế trước các đệ tử đỉnh cấp đã tu luyện Tam Đại Kỳ Kinh kia.

Hơn nữa, có lẽ gần đây cũng có nhiều người, thậm chí là các đệ tử Hoang Điện đều đợi ngày Đại Hoang Vu Bi mở ra. Nếu Lâm Động thật sự được tham ngộ thì danh tiếng của hắn chắc chắn sẽ vượt qua bốn đại đệ tử thân truyền, thậm chí có thể sáng ngang với các đệ tử đỉnh cao của ba điện còn lại.

Đương nhiên, nếu không thành công thì cũng khó tránh khỏi những lời đàm tiếu. Biểu hiển trước đó của hắn quá xuất sắc, thậm chí có xu hướng sánh được với người có địa vị cao trong lòng tất cả đệ tử Hoang Điện. Vì thế, nếu thất bại chắc chắn sẽ khiến không ít đệ tử Hoang Điện thất vọng.

Thành tích vừa rồi so với việc tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh thì chẳng đáng nhắc đến.

Lâm Động nhìn ánh mắt khẩn thiết của Ngộ Đạo, môi mím lại, bất giác trên vai hắn có không ít sự kỳ vọng.

- Ta sẽ dốc hết sức!

Lâm Động khẽ nói.

- Sau khi Đại Hoang Vu Bi mở ra không lâu là sẽ đến Điện Thí, lần này Hoang Điện chúng ta có được thành tích ra sao có lẽ phải dựa vào năm người các ngươi rồi…

Ngộ Đạo cười nói.

- Đại sư tỷ Ứng Tiếu Tiếu ở Thiên Điện thực lực thế nào?

Lâm Động chớp chớp mắt, bỗng hỏi.

- Tiếu Tiếu ấy à, thiên phú rất cao, hiện nay chắc đã xung kích Niết Bàn Kiếp lần thứ chín rồi.

Ngộ Đạo chép miệng.

- Xung kích Niết Bàn Kiếp lần thứ chín?

Tim Lâm Động run lên, quả nhiên không hổ là Đại sư tỷ Thiên Điện, thực lực này có lẽ tương đương Lăng Thanh Trúc kia!

- Ta từng nghe vị bằng hữu Lâm Điêu của ngươi từng nói, hình như ngươi và Lăng Thanh Trúc của Cửu Thiên Thái Thanh Cung từng có mối quan hệ rắc rối phải không?

Ngộ Đạo bỗng hỏi.

- Sao?

Lâm Động sững người, ngẩng lên nhìn vẻ mặt cổ quái của Ngộ Đạo, rồi hắn cảm thấy mặt mình đỏ ửng lên, cười khan một tiếng không biết đáp ra sao. Lẽ nào nói với Ngộ Đạo rằng năm đó hắn đã chiếm hữu thân thể cô nương đó sao? Lời này mà truyền ra có lẽ không đến một ngày sẽ có vô số người đến Đạo Tông tìm hắn gây phiền toái a!

- Chậc chậc, nhãn quang của tiểu tử nhà ngươi cũng không tệ. Lăng Thanh Trúc cũng là nhân vật có tiếng trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Đông Huyền Vực. Ngay cả Tiếu Tiếu cũng thua kém nàng ta một bậc. Mấy năm nay không biết có bao nhiêu thiên tài trẻ tuổi theo đuổi, muốn có được trái tim người đẹp nhưng chẳng ai được kết quả gì!

Ngộ Đạo vỗ vỗ vai Lâm Động:

- Mục tiêu ngươi chọn rất có tính thách thức, cố lên, ta tin vào ngươi! Nếu ngươi giành được Lăng Thanh Trúc thì chắc sắc mặt của đám bà la sát Cửu Thiên Thái Thanh Cung sẽ phong phú lắm a!

Lâm Động cười bối rối, nói thế cũng đánh giá hắn hơi cao rồi. Hắn hiểu khoảng cách giữa mình và Lăng Thanh Trúc, dù bao năm nay gian khổ nỗ lực, nhưng khoảng cách vẫn không nhỏ. Chỉ có điều khoảng cách ấy đã có thể nhìn thấy chứ không còn xa xôi như trước đây nữa.

Nỗ lực của hắn không phải không có thành quả. Hiện giờ hắn cũng không còn là thiếu niên non nớt xưa kia nữa.

Hít sâu vào một hơi, Lâm Động quay đầu nhìn về phương xa. Ánh trăng phản chiếu trên gương mặt hiện lên sự kiên định. Thời gian khó khăn nhất đã qua rồi, giờ không có lý do gì để từ bỏ cả.

Lăng Thanh Trúc, ta rất mong chờ ngày chúng ta lại gặp nhau!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio