Sự im lặng chết chóc bao trùm cả Thiên Lôi Đảo. Những âm thanh hỗn tạp vốn có lúc này đã tiêu tan hết. Vô vàn ánh mắt nhìn về hai cái xác đang rơi từ trên không xuống. Chẳng ai ngờđược trước đó lại là hai cường giả Tử Huyền Cảnh…
Lần ra tay này Lâm Động không hề có chiêu thức thăm dò, màđộng dụng ngay hai đại sát chiêu, mà hiệu quả cũng đạt đến mức kinh người.
Khi Lâm Động đến Thiên Lôi Đảo, từ lúc ban đầu giao đấu với hai người bọn lão giả tóc xám đến bây giờ, chỉ có hơn mười phút, vậy nhưng kết quả thắng thua đã có.
Uy lực của Lôi Đế Quyền Trượng và Thần Lôi Chu Ma Nhãn được cường hóa từ Hoang Vu Yêu Nhãn, hiển nhiên đã khiến tất cảmọi người bao gồm cả Lâm Động đều thấy chấn động.
- Sao có thể…
Sắc mặt Bàng Hạo tái nhợt nhìn hai người lão giả tóc xám bị LâmĐộng giết. Trong cơ thể hai người đó đều lấp lánh ánh lôi quang cuồng bạo, rõ ràng là vào khoảnh khắc bị giết, nguyên thần trong người cũng đã bị lôi quang hủy diệt.
Mức độ tàn độc của Lâm Động đã vượt xa dự liệu của Bàng Hạo.
Cường giả của Cửu U Môn vẻ mặt cũng đầy kinh hoàng, không còn sự cao ngạo trước đó nữa. Sự thật rằng hai cường giả TửHuyền Cảnh đã bị giết chúng thật sự hiểu rằng kẻ trước mặt kia không phải đối tượng chúng có thể đối phó.
Phù!
Lâm Động phả ra một làn hơi trắng, hai sát chiêu vừa rồi cũng khiến nguyên lực trong cơ thể hắn sục sôi. Hắn không ngờ khi thật sự động dụng Lôi Đế Quyền Trượng và Thần Lôi Chu Ma Nhãn lại có uy lực kinh người vậy. Chắc điều này ngay hai người bọn lão giả tóc xám cũng không ngờ tới. Nếu không thì chắc chúng đã không đến nỗi thảm bại như vậy.
Nhưng đáng tiếng thế gian này không có thuốc hối hận.
- Ta đã cảnh cáo rồi.
Trên không trung, Lâm Động cúi đầu, nét mặt không chút biểu cảm nhìn bọn Bàng Hạo, tay lại nắm chặt Lôi Đế Quyền Trượng, lôi quang lấp lánh tỏa ra thứ năng lượng cuồng bạo.
- Lâm Động, ngươi muốn làm gì?
Bàng Hạo nhìn ánh mắt không chút cảm xúc của Lâm Động, đột nhiên thấy lạnh gáy.
Xung quanh, cường giả Cửu U Môn cũng vội vàng tập trung lại quanh Bàng Hạo, nhìn Lâm Động đầy cảnh giác.
- Ngươi dám giết ta, Cửu U Môn sẽ truy sát ngươi đến tận chân trời góc biển.
- Đến lúc này rồi còn nói những lời ngu ngốc đó làm gì…
Lâm Động nhìn Bàng Hạo lúc này sắc mặt trắng bệch, khóe miệng nhếch lên cười. Rồi ánh mắt hắn bỗng chốc lạnh băng, rồi thân hình khẽ động, bỗng chốc biến mất.
- Cẩn thận!
Đám cường giả Cửu U Môn thấy Lâm Động biến mất sắc mặt đều kịch biến.
Uỳnh!
Nhưng khi chúng vừa dứt lời thì trên đỉnh đầu bỗng nổi lên tiếng sấm rền. Một đạo lôi quang chói lóa biến thành hình cây trượng khổng lồ, đem theo năng lượng cuồng bạo giáng xuống.
Chúng vội vàng liên thủ, nguyên lực hùng hồn bùng phát. Thếnhưng khi vừa chạm vào lôi trượng, một luồng năng lượng báđạo không lời nào tả siết điên cuồng xâm thực, mọi lớp phòng ngự lập tức tan tành.
Bùm bùm bùm!
Vô vàn nhân ảnh hộc máu bay ngược ra sau, Bàng Hạo cũng lộ ra trước lôi quang.
- Lâm Động, ngươi tưởng ta sợ sao?
Sắc mặt Bàng Hạo trắng bệch, nhưng ánh mắt đầy hung hăng. Hắn hét lên, tay siết chặt, cây trường thương màu đen xuất hiện trong tay, tỏa ra một thứ năng lượng mạnh mẽ.
- Cửu U Địa Ma Thương!
Bàng Hạo tay cầm trường thương, nguyên lực bùng nổ, thương quang tự con hung thú hung tàn lao tới.
- Trong mắt ta, ngươi chẳng là cái gì hết!
Trong lôi quang, một tiếng cười khảy vang lên, lôi quang đột nhiên bị đánh tan, Lôi Đế Quyền Trượng lao thẳng xuống thương quang.
Bùm!
Hai bên lao vào nhau, tiếng sấm sét nổ vang trời, thương quang dường như hung hãn nhưng lại nhanh chóng vỡ tan. Còn Lôi ĐếQuyền Trượng lại thế như chẻ tre, cuối cùng trước ánh mắt kinh hãi của Bàng Hạo, đập thẳng xuống đỉnh đầu không chút nểnang.
Binh!
Âm thanh trầm đục vang lên, đầu Bàng Hạo giống như quả dưa hấu nổ tung, máu tươi bắn tứ phía tanh nồng.
Vút!
Khi đầu hắn nổ tung, đột nhiên một đạo kim quang bắn ra từtrong cơ thể hắn như muốn chạy trốn, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng gầm rú đầy oán độc.
- Lâm Động ngươi nhớ lấy, Cửu U Môn ta sẽ không tha cho ngươi!
Vẻ mặt Lâm Động lạnh lùng, không thấy hắn có bất cứ hànhđộng gì, tinh thần lực hùng hồn trào dâng, biến thành một bàn tay lớn, tóm chặt lấy đạo kim quang kia.
- Á, không!
Bàng Hạo kêu lên thảm thiết.
Bùm!
Nhưng khi hắn vừa dứt lời thì bàn tay tinh thần lực đã siết chặt, bóp nát nguyên thần của hắn.
Á!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không trung, trên Thiên Lôi Đảo, cường giả nhìn thân ảnh gầy gò phía xa mà không khỏi lạnh gáy. Thủ đoạn quá hung tàn, ngay nguyên thần cũng không tha..
- Hắn ta đúng là tàn độc.
Một số người nhìn nhau, trong lòng đã có ý rút lui. Bảo bối đúng là rất hấp hẫn nhưng phải giữ được cái mạng mới hưởng thụđược. Thực lực của Lâm Động rõ ràng đã vượt xa tin tình báo. Giao đấu chưa được bao lâu mà hắn đã giết hai cường giả TửHuyền Cảnh, hơn nữa lại nhanh gọn và dứt khoát như vậy…
Cách đó không xa, Liễu Hương Huyên nhìn cảnh tượng đó, gương mặt xinh đẹp trở nên nặng nề, hai cường giả Tử Huyền Cảnh của Huyền Thiên Điện cũng đã đến bên cạnh cô, thần sắc không thoải mái như trước nữa.
- Việc ở đây Huyền Thiên Điện còn muốn nhúng tay vào không?
Lâm Động nhìn về phía Liễu Hương Huyên, khẽ nói.
Thấy Lâm Động vẻ mặt lúc này bình tĩnh như không phải hắn đãgiết hai ch Tử Huyền Cảnh, trong lòng Liễu Hương Huyên bỗng thấy lạnh toát. Cô ta biết rằng nếu Lâm Động muốn ra tay thìhắn sẽ không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
Tâm tính hắn cứng rắn như bàn thạch, mức độ ấy không ở tầng thứ cô ta có thể so sánh được.
Hai ch Tử Huyền Cảnh bên cạnh Liễu Hương Huyên ánh mắt tối lại, định đứng ra. Nguồn:
- Đợi đã!
Thế nhưng Liễu Hương Huyên bỗng lên tiếng, nhìn Lâm Động rồi nói:
- Việc trước đây ta xin tạ lỗi, chuyện ở đây Huyền Thiên Điện không can thiệp nữa!
- Tiểu thư!
Hai người trung niên nam tử nghe vậy sắc mặt đều thay đổi.
Liễu Hương Huyên xua tay, nói:
- Việc này về tự ta sẽ nói. Chúng ta ở đây không có bất cứ khảnăng uy hiếp tới hắn, hà tất phải hy sinh vô ích?
- Chúng ta có thể liên thủ với người của n,
Trung niên nam tử nói.
Liễu Hương Huyên khẽ thở dài:
- Vô ích thôi…nghe ta đi…
Linh tính của Liễu Hương Huyên trước nay vẫn rất nhạy bén. Cô ta cảm nhận được một sự uy hiếp từ Lâm Động, cảm giác như hắn đang ẩn giấu một thứ gì đó đáng sợ nào đó.
Hai người trung niên nam tử nghe vậy, lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu không cam tâm.
Lâm Động nhìn Liễu Hương Huyên, khẽ nói:
- Đã vậy thì ân oán trước đây coi như xóa bỏ.
Tuy hắn không thuận mắt với Huyền Thiên Điện, nhưng lúc nàyđối thủ đáng gờm nhất vẫn là ba người bọn Nguyên Môn.
Lâm Động ngẩng lên nhìn về phía bọn Hoắc Nguyên:
- Trong cơ thể các ngươi dường như có thứ gì đó cổ quái…dị ma chăng?
Khi Lâm Động vừa dứt lời thì nét mặt vẫn tươi cười của Hoắc Nguyên cứng đánh lại.