Vú Em Đào Hoa Ký

chương 12: thuốc lam thuốc đỏ vạn kim khó cầu oao???

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi kiểm kê chiến lợi phẩm, Tiểu Sắc và Trần Thiên Dương tổ đội cùng nhau xoát (kiếm) tai sói. Thật may mắn thế giới này có một số lỗ hổng rất to... rất dễ chui so với trong game... hãy ví dụ...

“Tiểu Sắc!” Trần Thiên Dương chạy vèo vèo về phía Tiểu Sắc, sau lưng là con sói Ngân Lang đang nhe răng đuổi theo sát cái mông của hắn, sắc mặt hắn tím tái và xanh như ổi xanh trong vườn. Hắn không muốn bị bạo hoa cúc đâu a!!!

Tiểu Sắc vô cùng thản nhiên nhe nanh cười, tay nhỏ giơ lên gậy phép xương thỏ, Hỏa Vũ điên cuồng dội xuống con sói.

Sát thương đỏ như máu hiện ra trong mắt Tiểu Sắc, con sói tắt hơi nằm xuống. Một lúc sau, Trần Thiên Dương tóc tai bị đốt cháy khét, mặt xám như tro đạp ra xác của một con sói chui ra. Phạm vi của Hỏa Vũ bao trùm quá lớn, hắn không kịp thoát ra, chỉ có thể chui phía dưới cơ thể của con sói để tránh lửa.

“Cô thật quá đáng!” Bạn nhỏ Thiên Dương phản ánh chế độ độc tài của ma pháp sư. Một lúc phóng ra cái Hỏa cầu dụ quái sau đó bắt hắn gánh để chuẩn bị thi pháp, hại hắn suýt chút bị bọn nó bạo cúc! Hơn nữa còn xài AoE (Skill diện rộng, thường thì dame yếu hơn so với skill đơn thể nhưng thắng ở phạm vi) oanh tạc hắn!

“Chúng ta cùng tổ đội thì anh đâu có bị công kích bởi pháp thuật của tôi?” Tiểu Sắc móc móc mũi, sau đó mặt không đỏ tim không đập trét lên áo của Trần Thiên Dương khi hắn đang mải cằn nhằn. “Chỉ là cháy một ít tóc thôi mà cũng phải cằn nhằn như vậy hả:v?” Như bà thím vậy!

“Hừ...” Trần Thiên Dương ngắt ngắt cái mũi. Mùi khét lẹt khiến hắn muốn bịt cả hai cái lỗ mũi lại. Không cần nói cũng biết hiện tại hình tượng của hắn đang bẩn thỉu như thế nào.

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ có một chút đền bù cho anh!” Tiểu Sắc liếc mắt nhìn hắn. Cô lấy ra con dao nhỏ, sau đó điên cuồng thu thập chiến lợi phẩm.

Một lát sau...

“Đây, cái tai trái của anh. Tôi là cái tai phải.” Tiểu Sắc vứt một cái túi sang cho hắn.

Thường thì nhiệm vụ yêu cầu mỗi người cái tai sói, tức là người sẽ cần con. Nhưng nếu là tổ đội giết sói thì chỉ cần con, mỗi người lấy một bên tai thì chỉ cần vậy là nhiệm vụ của người đều sẽ hoàn thành.

Ở thế giới này càng lâu, Tiểu Sắc càng quen dần với những thay đổi của nó so với thế giới game.

Nhiệm vụ hoàn thành, cả hai ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, dự định chuẩn bị trở về thôn...

Khi Tiểu Sắc đang nhìn chằm chằm bộ da sói trong túi mà chảy nước miếng, đột ngột Trần Thiên Dương mở miệng đánh nát sự im lặng. “Tôi... Cảm ơn cô vì đã đưa cho tôi lọ Thần dược quý giá như vậy... Tôi không biết phải trả lại cho cô như thế nào nữa...”

Chỉ vì cứu mạng hắn mà cô đưa cho hắn thứ đó... ơn huệ này, làm sao hắn đền đáp cho nổi đây? Đưa cho cô lại lọ sao? Có thể, nếu như hắn không...

“Thần dược?” Tiểu Sắc ngu người nhìn hắn. “Cái gì Thần dược cơ?”

Thần dược thì cô cũng có kha khá đấy, nhưng cô đâu có đưa cho hắn cái quỷ gì đâu?

“Là...” Trần Thiên Dương túng quẫn vò đầu. “Là bình Thần dược cô đã ném cho tôi khi tôi sắp không thể kháng cự được Ngân Lang chi Thủ lĩnh đấy. Sinh mệnh Thần dược vạn kim khó cầu, mà cô lại đem cho một kẻ như tôi... quá lãng phí...”

“Cái quỷ gì? Thuốc đỏ mà vạn kim khó cầu?” Sắc mặt Tiểu Sắc bây giờ thật là đặc sắc.

“Thuốc đỏ? Ừ thì Sinh mệnh Thần dược có màu đỏ. À, và Ma năng Thần dược thì có màu lam.” Trần Thiên Dương gật đầu.

Tiểu Sắc sắc mặt hờ hững nhìn đống vỏ thủy tinh của “Ma năng Thần dược” trong túi, không biết phải miêu tả như nào cười ha hả một tiếng.

“Dù sao thì cũng cảm ơn cô. Trần Thiên Dương tôi không có gì chỉ có một cái mạng này.” Trần Thiên Dương nhìn thẳng vào Tiểu Sắc. “Bất cứ lúc nào cô cần, hãy cứ sử dụng tôi như thanh chủy thủ sắc bén của cô!”

“À...” Tiểu Sắc cười trừ, cô lôi ra từ trong túi trữ vật (Thực chất là Túi của hệ thống) ra một đám chai lọ ném cho hắn.

Nụ cười trên mặt Trần Thiên Dương trở nên méo mó.

Gần bình SInh mệnh Thần dược và Ma năng Thần dược bị cổ vứt như rác rưởi cho hắn... Trần Thiên Dương hoảng sợ ôm hết vào lòng, ngó nghiêng xung quanh sợ bị ai đó nhìn thấy.

Hoài bích có tội... điều này hắn rõ hơn ai hết... Cho dù có là mấy vị quý tộc cao cao tại thượng kia, nhìn thấy đám Thần dược này chỉ sợ đều cũng sẽ chảy nước miếng mà chết mất!

“Cô...” Trần Thiên Dương khổ sở nhìn Tiểu Sắc.

“Bây giờ mạng anh là của tôi, nên tôi nói gì thì hãy nghe đi. Cầm lấy, khi cần thiết thì uống.” Tiểu Sắc cười khà khà. “Nếu muốn lấy thay nước lã uống cũng được, hết cứ bảo tôi.” Nói đoạn, Tiểu Sắc lấy ra một lọ thuốc lam, mở nắp ra uống ừng ực làm mẫu.

Mát a! Vị này có phải vị nước tăng lực không nhỉ ==?

Thế giới quan thuần khiết của nam nhân đã đổ vỡ...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio