Chương :Một vốn bốn lời
Lục Văn Ngạn dừng bước nghi hoặc nhìn hắn."Nếu các vị có tinh thạch cấp cần đổi, tôi đồng ý đổi hai viên bằng tích phân, giá cả tuỳ ngài."
"Cậu không phải là người bình thường sao? Cần tinh thạch cấp làm gì?" Lục Văn Ngạn kỳ quái hỏi.
"Tôi có một người bạn là dị năng giả, anh ấy...... đặc biệt cần tinh thạch cấp ."
Lục Văn Ngạn cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu, "Thật xin lỗi, tôi cần tinh thạch cấp không cần điểm tích phân, tôi vẫn nên đi đến phố giao dịch tự do nhìn một chút thì hơn."
Trong căn cứ, giá trị của điểm tích phân và tinh thạch là như nhau, nhưng hệ thống của hắn lại chỉ chấp nhận tinh thạch, cho nên điểm tích phân đối với hắn mà nói một chút tác dụng cũng không có, hắn cũng sẽ không lãng phí tinh thạch cấp đi đổi với cậu ta.
"Ừhm......" Thanh niên quân nhân có chút tiếc nuối thở dài, bản thân chỉ là một người thường, khả năng có được tinh thạch thật sự là không nhiều lắm.
Bất quá hắn vẫn không muốn bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, vì thế lại bổ sung, "Vậy tôi viết cách liên hệ của bạn tôi cho cậu được không? Nếu như cậu đổi ý có thể tìm anh ấy, anh ta là một dị năng giả rất mạnh, anh ấy nhất định có nhiều tinh thạch cho cậu lựa chọn."
"Được thôi." Lục Văn Ngạn sảng khoái đáp ứng, dù sao cũng chưa biết tình hình ở phố giao dịch tự do như thế nào, lưu lại một đường dây cũng tốt.
"Xin chờ một chút." Thanh niên quân nhân ấy lấy ra một tờ giấy nhanh tay viết một cái tên và địa chỉ sau đó đưa cho Lục Văn Ngạn.
Lục Văn Ngạn tiếp nhận tờ giấy nhìn lướt qua, có chút giật mình khi nhìn thấy cái tên quen thuộc, "Tề Nhạc? Là ông chủ nhà hàng ăn Tề Nhạc kia sao?"
Người Thanh niên kia hơi sửng sốt rồi lập tức tươi cười, "Đúng vậy, chính là Tề Nhạc, cậu quen anh ấy sao?"
Lục Văn Ngạn chỉ hộp thịt kho tàu trong tay Sở Tử Khiên nói, "Chúng tôi vừa từ trong đó ra."
Tề Nhạc đã là dị năng giả cấp cao cấp, tinh thạch cấp đối với hắn mà nói cũng đã không còn tác dụng gì. Hắn muốn lên cấp thì phải hấp thu nhiều tinh thạch cấp , cho nên nhu cầu đối với tinh thạch cấp rất lớn. Lục Văn Ngạn tin tưởng hắn ta tuyệt đối sẽ đồng ý trao đổi với tỉ lệ cao nhất. Hơn nữa rất ít người nào có thể lập tức đem ra một lần nhiều tinh thạch như vậy để giao dịch, Tề Nhạc quả thật là lựa chọn thích hợp nhất.
"Được, tôi sẽ tìm anh ta."
"Vậy thì tốt quá." Cậu thanh niên có vẻ rất vui vẻ. "Các vị cứ nói là Tề Hành giới thiệu là được."
Hai người đều họ Tề, tuổi lại sấp xỉ nhau, Lục Văn Ngạn đoán bọn họ hẳn là anh em, không ruột thịt thì cũng là họ hàng .
Lúc ra khỏi cửa, Sở Tử Khiên nhịn không được mở miệng hỏi, "Cậu đột nhiên cần nhiều tinh thạch như vậy để làm gì? Nếu thiếu thì cứ nói, tôi cho cậu."
"Đúng vậy, anh Lục nếu thiếu tinh thạch thì nói, mọi người sẽ đem tinh thạch cho anh mà." Mọi người vội vàng phụ họa, Phương Cảnh Dương trực tiếp vói tay vào túi móc tinh thạch ra.
"Tôi tự có cách của mình, các cậu cứ giữ phần của mình tiêu vặt đi." Lục Văn Ngạn cười cười cự tuyệt lòng tốt của họ.
Mọi người thấy hắn kiên trì cũng không nói thêm gì nữa.
Mấy người cùng nhau quay lại nhà hàng.
Mở cửa ra, vẫn như trước là nhân viên phục vụ xếp hàng chỉnh tề, nhìn thấy các vị khách vừa đi không lâu quay lại, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Quý khách, các vị là......?" Vẫn là người nữ phục vụ thành thục lão luyện kia mở miệng trước.
"Tôi đến tìm chủ quán." Lục Văn Ngạn mỉm cười trả lời.
"Xin mời đi lối này." Tuy không biết bọn họ vì sao quay lại, nhưng cô vẫn tươi cười, đưa bọn họ đến trước quầy thu ngân.
"Ông chủ, những vị khách này muốn gặp ngài."
Tề Nhạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn liền nhận ra bọn họ chính là khách dùng cơm lúc nãy, hắn phất tay cho nữ phục vụ lui xuống, trực tiếp đứng dậy sảng khoái hỏi, "Tìm tôi có việc?"
Lục Văn Ngạn rất thích cá tính trực tiếp này của hắn, vì thế cũng thẳng thắn lấy bốn viên tinh thạch cấp đem tới trước mặt .
Tề Nhạc nhìn bốn viên tinh thạch cấp , con ngươi hơi co rút, "Đây là......"
"Tôi muốn đổi lấy tinh thạch cấp ."
"Sao cậu lại nghĩ tôi sẽ đồng ý đổi?" Tề Nhạc có chút không tin tưởng lợi ích đưa đến tận cửa trước mắt, hơi phòng bị hỏi.
"Là Tề Hành giới thiệu chúng tôi đến đây."
Nghe thấy cái tên Tề Hành, thái độ Tề Nhạc lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, chút phòng bị vừa rồi đã biến mất sạch sẽ, hắn gật đầu, "Ra giá đi."
" tinh thạch cấp ." Lục Văn Ngạn hơi lo lắng ra giá cao để Tề Nhạc cảm thấy không thích hợp còn có thể trả giá.
"Được." Tề Nhạc căn bản không muốn cò kè mặc cả, trực tiếp với tay xuống quầy lấy ra một bao to, đếm viên tinh thạch cấp đưa cho hắn.
Tỉ lệ đến :! Còn gạt người hơn hệ thống gấp bốn lần!
Lục Văn Ngạn trợn mắt thu hồi tinh thạch, nhìn số lượng tinh thạch cấp bay lên con số hai trăm viên, trong lòng sướng rơn, lại nhìn qua số tinh thạch cấp còn lại, suy nghĩ một chút rồi mở miệng, "Tôi còn tinh thạch cấp , anh còn muốn đổi nữa không?"
"Đổi." Tề Nhạc nhanh chóng đem bao đồ còn lại đẩy qua.
Lục Văn Ngạn mở ra nhìn, bên trong ít nhất có hơn hai trăm viên tinh thạch, Lục Văn Ngạn cười cong cong khoé mắt đem giao ra năm viên tinh thạch cấp .
Làm giao dịch cùng với người sảng khoái như vậy thật sự rất hưởng thụ nha!
Sau khi thoả thuận xong, Tề Nhạc vừa lòng thu hồi chín viên tinh thạch cấp , "Sau này cậu và bạn bè đến quán, tôi đều ưu đãi % tiền cơm."
Người này chính là Thái Thượng Lãi Quân tái thế, thật sự là quá tốt bụng rồi!! Lục Văn Ngạn lặng lẽ cảm thán.
Lục Văn Ngạn mỉm cười vươn tay với hắn, "Cám ơn anh, thật vinh hạnh khi được quen biết anh, tôi là Lục Văn Ngạn."
"Tề Nhạc."
Hai người bắt tay nhau, hắn lại có thêm một người bạn tốt.
Giá trị của tinh thạch rất hay lên xuống thất thường, những bữa cơm về sau đều được giảm giá lại quen biết được một người mạnh mẽ như vậy, về sau còn có thể kết giao bạn bè với một dị năng giả cấp trong tương lai, việc làm ăn hôm nay một vốn bốn lời, thật quá sảng khoái!
Lục Văn Ngạn lâng lâng, mỹ mãn cùng bọn người Sở Tử Khiên rời nhà hàng, vừa ra khỏi ngõ nhỏ liền nghe một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Sở Tử Khiên, đứng lại đó cho bà!"
Sở Tử Khiên đầu đầy hắc tuyến quay lại, liền thấy chị gái quắc mắt trừng trừng nhìn mình.
Bên người Sở Tử Nghiên là một cậu bé phụ trách dẫn đường, xem ra cô cũng tới đây dùng cơm, sau đó được người dẫn vào trong.
Khéo sao lúc này lại đụng ngay chính diện nữ vương đại nhân....
Mọi người đều đồng tình quay sang nhìn Sở Tử Khiên.
"Giỏi lắm nhóc con thối tha, dám bỏ bà đây lại một mình chạy tới đây ăn mảnh!"
Mắt thấy đại nữ vương sắp nổi bão, Sở Tử Khiên nhanh tay giơ hộp cơm trong tay lên, "Bọn em không có cách nào gọi chị theo nên mới đi trước rồi mua thức ăn về cho chị đây!"
Sở Tử Nghiên chụp cái hộp kiểm tra, là thịt kho tàu, sờ lên hộp còn hơi ấm. Cô nheo mắt đánh giá một lúc lâu rốt cuộc mới giả vờ nói,"Cũng còn chút lương tâm!"
"Vậy......quý khách còn muốn dùng cơm không?" Cậu bé phụ trách dẫn đường có chút lo lắng hỏi, nếu khách không dùng cơm thì nó không được tiền boa, nó và cha mẹ sẽ phải nhịn đói.
Sở Tử Nghiên có chút do dự, thịt kho tàu Sở Tử Khiên mua cho cô không ít, khẩu phần ăn như vậy cũng đã đủ cho cô rồi. Nhưng dù sao cậu bé kia cũng đã dẫn đường cho cô, bây giờ phủi tay rời đi thật sự không tốt lắm. Hơn nữa sự chờ mong ngập tràn trong mắt cậu nhóc gầy gò làm cô không sao cự tuyệt được.
Cậu bé nhìn qua khoảng mười lăm mười sáu tuổi, còn nhỏ mà đã hiểu chuyện, nhìn ra được Sở Tử Nghiên do dự, biết là sẽ không có tiền boa nên ánh mắt trở nên u ám hẳn.
Đúng lúc này, áo Lục Văn Ngạn bị kéo nhẹ một cái, quay qua liền nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của nhóc con bên người mím lại, nhìn hắn trông mong như muốn nói gì đó.
"Tiểu Ngọc sao vậy?" Lục Văn Ngạn ngồi xổm xuống nhẹ giọng hỏi.
"Anh trai....khóc......" Đường Ngọc chỉ cậu bé đang cúi đầu đứng đó.
Lục Văn Ngạn nghe vậy thì nhìn cậu bé một cái, tuy rằng nhìn hơi uể oải, nhưng không có rơi nước mắt. Bất quá, cậu nhóc nói khẳng định như vậy chắc hẳn là có liên quan đến dị năng của nhóc con. Lục Văn Ngạn cảm thấy có lẽ bé con mẫn cảm với cảm xúc của người khác, cho nên mới có thể cảm nhận được sự thất vọng và khổ sở trong lòng cậu bé kia.
Tiền boa cho người dẫn đường thường không ít, cho nên cạnh tranh cũng rất kịch liệt.
Lục Văn Ngạn nghĩ nghĩ, lại đứng lên lấy ra một quả tinh thạch đưa cho cậu bé kia, "Chị ấy không đi nữa nhưng vẫn có tiền công cho em, xin lỗi đã làm em đi tay không một chuyến."
Cậu bé có chút không dám tin nhìn tinh thạch trong tay, mừng rỡ liên tục nói cảm tạ sau đó chạy chậm rời khỏi.
"Cảm ơn...anh." Đường Ngọc vui vẻ ôm đùi Lục Văn Ngạn, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu.
"Không có gì." Lục Văn Ngạn cũng cười cười đưa tay nắn nắn khuôn mặt phấn nộn của nhóc con.
Trên đường về, Sở Tử Khiên nói cho Sở Tử Nghiên việc bọn họ đã đăng kí tiểu cùng với tiếp nhận một nhiệm vụ, hỏi cô có muốn đi cùng hay không.
"Không đi, hiện tại sóng vô tuyến đã khôi phục được một ít, lúc đó căn cứ có thể dùng điện báo để liên lạc. Ngày mai chị muốn làm quen xung quan căn cứ một chút, nhân tiện hỏi thăm một chút tình hình bên kia."
"Được."
Mọi người trở lại phòng ở, Lục Văn Ngạn lập tức lấy ra ba quyển sách kỹ năng cho ba người Ngô Lỗi, Triệu Hoành Bác và Đường Ngọc.
Nhận được 'Bí tịch' thương nhớ đã lâu, Đường Ngọc kích động làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Triệu Hoành hoan hô thật lớn, Ngô Lỗi có vẻ ổn trọng hơn nhưng cũng khó nén được kích động trên mặt.
Lục Văn Ngạn có chút lo lắng nhìn Đường Ngọc, lo lắng bé con mở không được sách kỹ năng Quỷ Mặc. Bất quá rất nhanh lo lắng thành sư thừa, nhóc con thuận lợi mở sách, thành công học được kỹ năng mới.
Ba người hận không thể lập tức đi làm một chút thí nghiệm uy lực của chiêu thức mới, vẫn là Lục Văn Ngạn khuyên ngăn mới làm bọn họ hơi bình tĩnh được một chút. Nhưng cảm xúc của bọn họ vẫn cao như trước, vạn phần chờ mong đối với nhiệm vụ ngày mai.
Chỉ có Phương Cảnh Dương buồn bực không thôi, mỗi người đều có bí tịch riêng, chỉ hắn mình hắn không có là sao?