Đêm đó, Hắc Diệu mang theo Tiểu Anh Đào rời đi.
Trước khi ly biệt, Tiểu Anh Đào rất bá đạo đi tới trước mặt Độc Cô Phi, hướng về phía hắn nói: “Độc Cô Phi, ngươi là người của Tiểu Anh Đào ta, sau này không cho phép đối với con gái khác loạn phóng điện, còn có, nhớ chờ ta trở lại, có nghe hay không.”
Lần này, Độc Cô Phi rất nghe lời gật đầu.
Tiểu Anh Đào rời đi, sau này cậu sẽ không thấy bé nữa, trong lòng vẫn là rất khó trôi qua.
Tiểu Anh Đào thấy Độc Cô Phi không nói lời nào, cũng đi theo trầm mặc một trận, sau đó lấy ra một đôi giày đưa cho Độc Cô Phi. “Cái này cho ngươi, nhớ phải ngày ngày mang đó. Có nghe không.”
Độc Cô Phi nhận lấy đôi giày tự may mặc dù không tính là tinh xảo, nhưng vá rất bền chắc, cậu hít mũi một cái, nặng nề gật đầu.”Ta nhất định” Cậu nhất định sẽ không mang đâu.
“Tiểu Anh Đào, chúng ta đi thôi.” Thanh âm của Hắc Diệu nhàn nhạt vang lên.
“Được.” Tiểu Anh Đào đáp một tiếng, xách theo quần chạy tới, lôi kéo tay Hắc Diệu, chậm rãi rời đi phủ tướng quân.
Ba ngày sau, sáng sớm.
Cửa phủ tướng quân, hai giọng nói già nua hùng hậu lãng lãng vang lên.
“Này, ta nói ngươi hai tên tiểu tử này, còn không để Kim gia gia ngươi vào, nếu làm trễ việc Kim công công cùng Hướng nha đầu từ biệt, ngươi đảm đương được sao.” Mặc bộ y phục màu vàng Kim công công rất bất mãn nhìn chằm chằm mấy thị vệ đang ngăn trước mặt ông.
Nếu như không phải là nhìn ở mặt mũi Hướng Tiểu Vãn, ông đã sớm động thủ rồi.
“Lão biến thái, không cần theo chân bọn chúng dài dòng, chúng ta đi đường cũ được rồi.” Khinh công của bọn họ cũng không phải là làm cảnh, tiến vào phủ tướng quân bất quá chỉ là chuyện nhỏ, cần thiết cùng mấy tên thị vệ này cãi vã sao.
Kim công công gãi gãi đầu, hướng Bạch Bàn Bàn cười hắc hắc. “Mập mạp ông nói rất có lý, đi, chúng ta chơi chiêu cũ đi.”
Thanh âm hai người vừa dứt, mấy thị vệ giữ cửa chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, mở mắt ra thì trước mắt đã không có bóng dáng của Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công đâu nữa.
Bên trong phủ, Hướng Tiểu Vãn cùng năm tiểu quỷ đang ở trong tập thể dục buổi sáng.
Cái này là Hướng Tiểu Vãn dạy, ở hiện đại nàng là cô giáo dạy trẻ, bọn trẻ lúc nào cũng phải làm thể dục buổi sáng, vì vậy nàng đem thể dục buổi sáng này mang tới phủ tướng quân, để cho năm tiểu quỷ ngủ nướng này dưỡng thành thói quen ngủ sớm dậy sớm thật tốt.
“Trái ba vòng, bên phải ba vòng, cổ xoay xoay, mông xoay xoay...” Hướng Tiểu Vãn vừa lớn giọng hát, vừa canh chừng xem năm tiểu quỷ có lười biếng hay không.
Năm tiểu quỷ trong lòng đối với hành động của Hướng Tiểu Vãn rất bất mãn, nhũ mẫu còn chưa khôi phục trí nhớ lại cứ như vậy gây sức ép với bọn chúng, nếu khôi phục trí nhớ rồi, chuyện này còn tái diễn sao.
Bất mãn thì cứ bất mãn, năm tiểu quỷ vẫn là ngoan ngoãn làm theo.
Thời điểm Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công nhào vào tới, nhìn thấy chính là hình ảnh một lớn năm nhỏ ở trong sân xoay tới xoay lui, hai người ngẩn ra, bước dài tới.
Bạch Bàn Bàn: “Này, ta nói tiểu sư muội, thắt lưng muội rút gân sao?”
Hướng Tiểu Vãn cùng năm tiểu quỷ sửng sốt, vội vàng quay đầu lại.
“A, Bạch sư huynh, là huynh.” Hướng Tiểu Vãn sửng sốt liền dừng lại động tác, đi tới trước mặt Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công hướng hai người họ cười chào hỏi.
“Hướng nha đầu, ngươi sáng sớm mang theo năm tiểu quỷ ở đây xoay xoay cái gì?”
Hướng Tiểu Vãn còn chưa mở miệng, trong năm tiểu quỷ Độc Cô Sương giành mở miệng trước. “Nhũ mẫu đang ép chúng con tập thể dục buổi sáng, nói là việc này có thể rèn luyện thân thể.”
“Thể dục buổi sáng?” Là cái quái gì?
Hướng Tiểu Vãn liếc về Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công hai người kêu lên, giải thích: “Thể dục buổi sáng chính là buổi sáng tập luyện, tập luyện chính là một loại vận động tứ chi, giống như vậy, một, hai, ba, bốn...” Hướng Tiểu Vãn vừa giải thích, vừa làm.
Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công nhìn chằm chằm động tác của Hướng Tiểu Vãn, Kim công công đột nhiên a một tiếng.”Hướng nha đầu lần trước ngươi ở trong hoàng cung nhảy nhảy chính là cái này? “
“Nhảy?” Nàng lúc nào thì ở trong hoàng cung khiêu vũ?
Kim công công thấy vẻ mặt nghi ngờ của Hướng Tiểu Vãn, không khỏi vỗ vỗ đầu. “Ai, xem trí nhớ của ta kìa, quên mất Hướng nha đầu ngươi không nhớ rõ chuyện lúc trước.”
Hướng Tiểu Vãn lúc này nghĩ đến Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công đến, nhất định là có chuyện gì, không khỏi nghẹ giọng hỏi: “Bạch sư huynh, Kim gia gia, các người tới sớm như vậy, có phải là có chuyện gì hay không?”
Nghe vậy, Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công nhìn nhau, lưu luyến không rời nói: “Chúng ta muốn rời đi, cho nên muốn tới đánh tiếng với ngươi.”
“Rời đi?” Nhanh như vậy muốn đi sao? “Bạch sư huynh, Kim gia gia, các người muốn đi đâu?”
Bạch Bàn Bàn nhìn Hướng Tiểu Vãn, thở dài nói: “Tiểu sư muội, sư huynh cũng đã có tuổi rồi, mà vẫn chưa tìm được một đệ tử thích hợp, sư huynh quyết định ngao du thiên hạ, tìm một đệ tử vừa ý, vinh quang Vô Hoàn cốc chúng ta.”
Hướng Tiểu Vãn gật đầu. “Sư huynh, bảo trọng, có thời gian nhất định phải trở lại gặp chúng ta nha.”
Bạch Bàn Bàn cũng gật đầu.” Sẽ, nếu sư huynh tìm được đệ tử thích hợp, nhất định sẽ mang đến cho tiểu sư muội xem một chút.”
Kim công công lúc này cũng rất không tha lên tiếng.”Hướng nha đầu, lấy tư chất của ngươi muốn học Dịch Dung Thuật thiên diện quan âm của ta là thích hợp nhất, bất quá, ngươi lại không thích lão phu cũng không có biện pháp, lão phu cũng muốn đi tìm một cao đồ.”
“Dạ, Kim công công ngươi cũng phải bảo trọng. Tìm được đệ tử, nhớ phải về đây thăm bọn con nha.”
“Nhất định.” Thanh âm của Kim công công có chút nghẹn ngào nói.
Ba ngày sau, lúc lên đèn. Bên trong phủ tướng quân, thanh tĩnh.
Gian phòng Hướng Tiểu Vãn vốn là Hải Nhi phục vụ, nhưng bởi vì Hải Nhi cùng Huyền Thanh hai người đã thành hôn rời đi phủ tướng quân lưu lạc thiên nhai, cho nên lúc này trong phòng Hướng Tiểu Vãn tạm thời là bọn nha đầu tiền viện phục vụ.
Hai nha đầu bưng nước nóng, đổ vào thùng nước tắm bên trong phòng, phía trên còn vẩy chút cánh hoa, làm xong hết thảy, hai nha đầu hướng về phía Hướng Tiểu Vãn hành lễ rời đi.
Hướng Tiểu Vãn nhìn Độc Cô Diễm ngồi ở trước giường không nhúc nhích, không khỏi hơi thở dài. “Không biết ta lúc nào thì mới có thể hồi phục trí nhớ? Không biết hắn lúc nào thì tỉnh lại?”
Một tiếng thở dài đi qua, Hướng Tiểu Vãn nhẹ nhàng đi tới trước mặt Độc Cô Diễm, ôn nhu bỏ đi quần áo trên người hắn. Trường bào màu trắng bị cởi ra, cơ ngực mạnh mà có lực của Độc Cô Diễm lộ ra, nhìn da thịt tính cảm kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hướng Tiểu Vãn không khỏi đỏ lên.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nàng giúp Độc Cô Diễm tắm, nhưng mỗi một lần nhìn vóc người hình dáng tam giác ngược mạnh mà có lực của Độc Cô Diễm, đối với nàng mà nói đều là một phen hành hạ.
Mất một chút công phu trừ đi tất cả quần áo của Độc Cô Diễm, Hướng Tiểu Vãn thở một hơi, sau đó đỡ Độc Cô Diễm dậy, để cho hắn theo bước chân mình chậm rãi hướng thùng nước tắm đi tới.
Khi thân thể cao lớn của Độc Cô Diễm hoàn toàn ngồi ở bên trong thùng nước tắm, Hướng Tiểu Vãn cầm lên khăn tắm, động tác ôn nhu giúp Độc Cô Diễm lau rửa sau lưng.
“Chừng nào thì ngươi mới có thể tốt lên đây?” Nàng tuyệt không để ý phục vụ Độc Cô Diễm như vậy, nhưng nàng không muốn Độc Cô Diễm vĩnh viễn đều như vậy, nàng hi vọng Độc Cô Diễm tốt lên, coi như quên nàng cũng không sao.
Lầm bầm lầu bầu xong, Hướng Tiểu Vãn đi tới trước mặt Độc Cô Diễm, bắt đầu rửa mặt cho hắn.
Nhìn Độc Cô Diễm mặc dù không có tri giác, nhưng chỗ đó vẫn rất cường đại, Hướng Tiểu Vãn mỗi một lần lau đều muốn phí rất nhiều công phu, mỗi một lần mặt của nàng đều ửng đỏ, tay cũng rung động gay gắt.
Hít thở một cái thật sâu, Hướng Tiểu Vãn siết chặt khăn tắm, khẽ cong người xuống, nhắm mắt lại cầm cái kia của Độc Cô Diễm, bắt đầu tỉ mỉ rửa sạch cho hắn.
Vậy mà lúc tắm tắm, Hướng Tiểu Vãn phát hiện ‘đồ’ chà xát rửa trong tay lại đang từ từ trở nên cứng rắn cùng to lớn.
Nàng sửng sốt, một bộ dạng không thể tin trợn to đôi mắt. “Nó, nó có cảm giác rồi hả?” Đây không phải nói rõ, Độc Cô Diễm đang từ từ khôi phục sao.
Trước kia bất kể nàng chà xát như thế nào, cái kia của Độc Cô Diễm cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng, nhưng hiện tại nàng rõ ràng cảm thấy tay truyền tới ấm áp và cứng rắn.
Vừa mừng vừa sợ, Hướng Tiểu Vãn nhảy dựng lên hoan hô, không may lúc rơi xuống thì trợt nước dưới chân, cả người Hướng Tiểu Vãn nặng nề ngã xuống.
“A...” Hô to một tiếng, đầu bị rơi vào trong thùng tắm, người lơ lửng trên ván gỗ, miệng nàng mở lớn, rào rào nuốt rất nhiều nước.
Lúc này, ý thức của Độc Cô Diễm đang từ từ trở về. Tri giác thân thể của hắn cũng từ từ thức tỉnh.
Ánh mắt tan rã, lúc này khôi phục bén nhọn và tinh nhuệ trước kia, hắn vừa mới giương mắt, liền nhìn đến hai cái chân trắng như tuyết đạp tới đạp lui trước mắt hắn.
Độc Cô Diễm sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng được. “Vãn nhi...” Đôi chân kia, hắn rất quen thuộc, rõ ràng là đùi đẹp của Hướng Tiểu Vãn.
Hắn vội vàng ngẩng đầu, hai tay ôm Hướng Tiểu Vãn bị té dưới đáy thùng, bế lên.
Hướng Tiểu Vãn chỉ cảm thấy trái tim tắt nghẽn, nàng bị kéo ra khỏi nước, hít từng ngụm từng ngụm không khí, đầu óc mơ màng mở mắt, hả, nàng sao vậy?
“Vãn nhi, Vãn nhi, nàng không sao chứ?” Thanh âm vội vàng của Độc Cô Diễm vang lên ở đỉnh đầu của nàng.
Hướng Tiểu Vãn cả kinh, vội vàng ngẩng đầu. Nam tử tuấn mỹ trước mắt, gương mặt nóng nảy cùng đau lòng, ánh mắt thâm tình nhìn khiến nàng muốn tan ra.
“Diễm, chàng, chàng đã tỉnh?”
Thanh âm vừa ra khỏi miệng, Hướng Tiểu Vãn cũng sửng sốt một chút. Nàng, nhớ lại rồi, nàng khôi phục trí nhớ rồi, thật tốt quá.
Độc Cô Diễm ôm chặt Hướng Tiểu Vãn, cúi đầu hôn ở bên tai Hướng Tiểu Vãn, ôn nhu nói: “Vãn nhi, ta đều nghĩ tới, Vãn nhi...”
“Diễm...” Hướng Tiểu Vãn trở tay cũng ôm chặt Độc Cô Diễm, có loại mừng như điên vì mất mà được lại.
Bọn họ lại nhớ lại cùng một thời khắc, thật tốt quá, thật sự là quá tốt.
Bị Hướng Tiểu Vãn ôm chặt, chỉ cảm thấy một mùi hương nhẹ xâm nhập trong mũi, hương thơm đặc biệt thuộc về phụ nữ kia khiến cho trái tim hắn rung động, hạ thân còn có một cỗ khí nóng tuôn ra muốn trào lên, nguyên bản chỗ nào đó đã lớn lên, lúc này càng thêm cứng như sắt, chạm vào bụng Hướng Tiểu Vãn, nhiệt độ xuyên thấu qua quần áo ướt đẫm truyền tới trong cơ thể Hướng Tiểu Vãn, Hướng Tiểu Vãn mở to mắt nhìn chằm chằm Độc Cô Diễm.
Độc Cô Diễm ôn nhu cười một tiếng, sau đó cúi người xuống, hôn lên môi đỏ mọng của Hướng Tiểu Vãn. Đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc, quấn chặt lưỡi Hướng Tiểu Vãn, cuồng nhiệt hấp thụ hương vị ngọt ngào đặc biệt thuộc về nàng.
Bàn tay không ngừng lại, mà chạy trên quần áo đã sớm ướt đẫm của Hướng Tiểu Vãn, nhẹ nhàng phủ lên, xoa nắn, Hướng Tiểu Vãn ở trong nụ hôn của Độc Cô Diễm, chỉ có cảm giác mình hỗn loạn, tim giống như bị một bàn tay ôn nhu cầm nắm, sưởi ấm, khẽ run.
Roẹt
Y phục hóa thành vải vụn, bay múa cả phòng.
Độc Cô Diễm ôm lấy Hướng Tiểu Vãn không mảnh vải che thân, đi tới giường. Cùng nhau đi tới, hắn vẫn không dừng lại ôm hôn, động tác trong tay chẳng những không ngừng, ngược lại là một đường xuống khẽ vuốt ve chỗ giữa đùi.
Nước tình yêu thuộc về họ chảy xuống, hai tròng mắt Độc Cô Diễm càng thêm nóng rực thâm trầm.
Hắn đặt Hướng Tiểu Vãn ở trên giường, kéo hai chân của nàng ra, chậm chạp mà có tiết tấu tiến vào bên trong thân thể nàng.
Ngoài cửa phòng, năm tiểu quỷ lén lút sờ soạng phòng của Hướng Tiểu Vãn.
Trong lúc đó, năm người nho nhỏ bắt đầu nói thầm.
Lão Đại: “Lão Tứ, muội xác định tiếng mới rồi, là nhũ mẫu phát ra hả?”
Lão Tứ: “Không sai được, loại thanh âm này cũng chỉ có nhũ mẫu mới phát ra được thôi.” Hơn nữa người có công làm nên chuyện đó chỉ có thể là phụ thân.
Lão Tam: “Vậy bây giờ chúng ta đang làm gì thế, nhũ mẫu và phụ thân thân thiết, không phải nói rõ hai người bọn họ đều tốt rồi sao, sao chúng ta còn muốn quấy nhiễu họ?”
Lão Nhị: “Cũng không phải, cũng không phải, chúng ta đây không gọi là quấy rầy, mà là đang quan tâm họ thôi.”
Tiểu Ngũ phúc hắc cười một tiếng. “Nhị ca nói đúng, chúng ta đang dâng ra một phần lực lượng nhỏ nhỏ vì tính phúc của phụ thân và nhũ mẫu.”
Bên trong phòng, Độc Cô Diễm và Hướng Tiểu Vãn đang tiến hành đến lửa nóng.
“Ư... Diễm, nhẹ một chút.” Thanh âm mềm mại nghe đến làm cho người ta trận trận tê dại.
Độc Cô Diễm tự nhiên cũng nhộn nhạo một phen. Thế công phía dưới tới càng thêm hung mãnh.
“A... Ư... Um... Ghét...”
Thanh âm liên tiếp, nghe đến năm tiểu quỷ ngoài cửa cũng cau mày.
Lão Đại: “Dáng vẻ nhũ mẫu hình như rất thống khổ?”
Lão Nhị: “Đau, cái này gọi là đau cũng vui vẻ.”
Lão Tam: “Không được, tại hạ muốn đi cứu nhũ mẫu, muốn giải cứu nhũ mẫu từ trong nước sôi lửa bỏng ra.”
Lão Tứ nhìn chằm chằm cậu ta. “Lão Tam huynh là đầu heo à, bây giờ huynh đi, nhũ mẫu nhất định sẽ chán ghét huynh.”
“Làm sao có thể, tại hạ đang cứu nhũ mẫu mà, nhũ mẫu sẽ không ghét tại hạ đâu.”
“Tốt thôi, vậy huynh hãy thử xem.”
“Hừ, thử thì thử, ai sợ ai.” Độc Cô Phi nói xong, liền làm bộ muốn đẩy cửa đi vào.
Thấy Độc Cô Phi sắp đẩy cửa rồi, Độc Cô Sương gấp đến độ kéo cậu ta lại. “Này, muội nói lão Tam huynh thật sự muốn vàophá hư phụ thân và nhũ mẫu à?”
Độc Cô Phi gật đầu. “Đúng vậy, tại hạ không vào trong, làm sao giải cứu nhũ mẫu, lão Tứ, muội mau buông tay.”
Độc Cô Sương cau mày. “Không thả.” Đùa gì thế, bé mà buông tay lão Tam biến thái này vọt vào, phụ thân và nhũ mẫu bị cắt đứt, nhất định sẽ rất tức giận, đặc biệt là phụ thân, thú tính bị cắt đứt, có thể tưởng tượng được người sẽ nổi cơn thịnh nộ cỡ nào, bé sẽ không ngu đến mức để cho lão Tam đi vào đâu, kẻ bị phạt, nhất định là bọn chúng.
“Ư... A, không được, Độc Cô Diễm, a...” Thanh âm thống khổ của Hướng Tiểu Vãn lại truyền tới.
Độc Cô Phi vừa nghe, mặt chánh khí vội la lên với Độc Cô Sương: “Lão Tứ, mau buông ra, nhũ mẫu thống khổ hơn rồi kìa.” Không được rồi, cậu muốn lập tức đi giải cứu nhũ mẫu ra ngoài.
Độc Cô Sương liếc cậu một cái. “Lão Tam huynh là heo à, nhũ mẫu đau khổ chỗ nào. Ngu ngốc.” Nhũ mẫu rõ ràng là thoải mái đến bạo phát thanh âm có được hay không.
“Mẹ nó, muội mới ngu ngốc.”
“Huynh ngu ngốc.”
Hai người tranh chấp, rốt cuộc đưa tới Độc Cô Diễm trong phòng không thoải mái. Hắn hét lớn một tiếng về phía năm tiểu quỷ ngoài cửa: “Tất cả đều cút về ngủ cho ta, nếu không phạt các con chép Đạo Đức Kinh lần.”
Năm tiểu quỷ vừa nghe, ủ rũ cúi đầu nhất trí đáp: “Dạ, phụ thân.”
Bên trong phòng, vang lên thanh âm mắc cỡ lần nữa, yêu kiều, Độc Cô Diễm thở gấp, còn có một loại thanh âm đụng và tiếng nước chảy dâm đãng nào đó...