Độc Cô Diễm nhướng mày, động tác hời hợt tránh xa cánh tay đang muốn ôm hắn của nàng kia, thanh âm lạnh lùng nói: “Tam công chúa gọi như thế, bản tướng nhận không nổi. Bản tướng còn có việc, xin cáo từ.”
Nói xong, cũng không thèm nhìn tới Tam công chúa xinh đẹp kia một cái, liền sải bước rời đi.
Tam công chúa Chung Ly Yến chưa từng bị coi thường như thế, lúc này giận đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng, không khỏi hô to một tiếng. “Đứng lại.”
Đừng bảo là đứng lại, ngay cả hơi chần chờ cũng không có, Độc Cô Diễm một đường thẳng tắp hướng đến cửa cung, trong chớp mắt bóng dáng liền biến mất.
Tam công chúa oán hận nhìn chằm chằm hướng Độc Cô Diễm rời đi, đáy mắt thoáng qua hận ý. Độc Cô Diễm, Chung Ly Yến ta thề, đời này, không phải chàng thì không ai có thể làm phò mã của ta.
Buổi trưa, tại phủ tướng quân, lúc này không một ai chú ý tới, chỗ trống bên trong bảng hiệu phủ tướng quân, lại có một nữ nhân đang nằm.
Nữ nhân này, chính là Hướng Tiểu Vãn bị kẻ thần bí bắt đi đêm hôm trước.
“Khụ khụ...” ho khan một tiếng, Hướng Tiểu Vãn mở ra mí mắt đang lim dim.
Hả? Nàng đang ở nơi nào?
Hướng Tiểu Vãn nhìn đường phố an tĩnh bốn phía, khí trời tháng ba, lúc này mặt trời cũng không nóng, nên khi chiếu xuống mặt đất, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Ha ha ha ha, mặt trời, là mặt trời, nàng có thể xuất hiện ở dưới ánh mặt trời, như vậy chứng minh nàng cũng không phải là quỷ, ha ha ha ha, nàng không chết, nàng lại còn sống trở về từ trong tay quỷ sai...
Hướng Tiểu Vãn thoải mái một hồi, muốn nhảy dựng lên hoan hô.
Khi nàng ở tư thế chuẩn bị nhảy lên, thì có một bóng dáng lãnh khốc đang bước vào phủ tướng quân, Hướng Tiểu Vãn nhìn đầu người phía dưới, sửng sốt, ngay sau đó lập tức bị trượt chân...
Bóng dáng cao lớn kia mới vừa đi tới phía dưới bảng hiệu, đột nhiên, bị một vật nặng từ không trung hung hăng giáng xuống, hắn vừa lúc ngẩng đầu, vật nặng kia cứ như vậy đè ép xuống.
Theo vật nặng kia đè xuống, chiếc quần màu trắng cũng bao trùm xuống, hoàn toàn che phủ cả đầu của hắn.
“Ôi, làm ta sợ muốn chết.” Hướng Tiểu Vãn an toàn rơi xuống, thở phào nhẹ nhõm thật to.
Vận khí của nàng thật tốt, trên đất lại có một vật ấm áp đỡ lấy nàng, ha ha...
Vậy mà, Hướng Tiểu Vãn chỉ đắc ý có nửa giây, sau đó mặt của nàng tái nhợt. Chỉ vì, vật ấm áp phía dưới, đang đưa ra cái ma trảo, hung hăng nắm bộ ngực cao vút của nàng...
“A...” Hướng Tiểu Vãn phát ra tiếng thét chói tai. Mẹ nó, vật ấm áp? Không phải là...
Cúi đầu, vừa nhìn, quả nhiên là... Độc Cô Diễm.
Đôi chân của nàng, lại tách ra gác ở trên cổ Độc Cô Diễm, bộ phận non mềm nhạy cảm của nàng đang ở ngay ngoài miệng của Độc Cô Diễm...
Lúc này Độc Cô Diễm cũng là kinh ngạc vạn phần, mới vừa rồi lúc hắn cảm nhận được tiếng động lạ, cho là có người muốn ám sát hắn, vốn định đợi lúc người nọ rơi xuống bức ra sát chiêu, cũng không ngờ hắn mới vừa ngẩng đầu, liền bị một đống màu trắng đè ép xuống.
Lúc ấy hắn đúng là bị dọa tới hoảng hốt một hồi lâu, chẳng qua là bản năng đưa tay ra công kích đối phương, đó là sát chiêu hắn am hiểu nhất, song long cầm nã thủ.
Khi cầm đến thân thể của đối phương thì hắn si ngốc tại chỗ.
Hai phần thịt kia, thật mềm mại, thật đầy đặn, loại cảm giác đó, giống như là nắm bộ ngực mềm mại của nữ nhân, làm toàn thân hắn không khỏi run lên.
Cứ như thế, cổ họng Độc Cô Diễm nóng lên, hắn vô tình tự lè lưỡi liếm liếm, vậy mà chính là chỗ liếm này, khiến cho thân thể nho nhỏ của Hướng Tiểu Vãn giống như bị dòng điện đánh qua, đầu óc của nàng, càng thêm hỗn độn ...
Mẹ nó, nam nhân đáng chết đó, lại lè lưỡi... liếm địa phương bí mật nhất của nàng?
“A ...”