Kiếm kia, mắt thấy sắp đâm vào tim Hướng Tiểu Vãn, ở thời điểm nguy kịch này, bóng dáng màu đen của Độc Cô Diễm vọt tới, cản thân ngăn ở trước mặt Hướng Tiểu Vãn, thanh thủy tinh kiếm kia đâm tới rơi vào trên người Độc Cô Diễm, lại bị bắn đi ra ngoài.
Sự việc hết thảy chẳng qua là phát sinh trong nháy mắt, Độc Cô Diễm ôm chầm Hướng Tiểu Vãn, nhảy qua một bên, xa xa nhìn chằm chằm Bạch Linh Nhi.
Bạch Linh Nhi khiếp sợ nhìn Độc Cô Diễm, lẩm bẩm nói: “Kim tàm hộ thể thần y.”
Huyền Thanh tức thì rơi xuống, hung hăng bóp cổ Bạch Linh Nhi, đem nàng ta khống chế lại.
Hướng Tiểu Vãn bị Độc Cô Diễm ôm đến gắt gao, nàng liếc Bạch Linh Nhi một cái, nhìn thấy đôi mắt xem thường mà điên cuồng, một trận cuồng tiếu, không khỏi lập tức thu hồi ánh mắt, hướng về phía Độc Cô Diễm sợ hãi nói: “Độc, Độc, Độc Cô Diễm, nàng ta, nàng ta còn cứu được không?”
Độc Cô Diễm đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hướng Tiểu Vãn, giọng điệu ôn nhu, hai tròng mắt như nước “Vãn Nhi không cần sợ hãi, tất cả có vi phu ở đây.”
“Ha ha ha ha ha ha ha...Ha ha ha ha ha ha...” Bạch Linh Nhi điên điên khùng khùng cười như điên.
Huyền Thanh thấy vậy, lạnh lùng quát “Câm miệng, người đừng ở chỗ này giả điên giả dại, nói, là ai phái ngươi tới?”
Bạch Linh Nhi không thèm quan tâm đến Huyền Thanh, ánh mắt oán độc rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn “Tiện nhân, ngươi hủy cây hoa bổn mạng của ta, ta nhất định sẽ không tha ngươi, sẽ không tha ngươi đâu...”
Kẻ điên, đơn giản là kẻ điên. Hướng Tiểu Vãn núp ở trước người Độc Cô Diễm rụt cổ một cái, quá kinh khủng, nữ nhân này lại là người điên.
Độc Cô Diễm nghe Bạch Linh Nhi nói cũng là hơi nhíu mày, hắn vừa an ủi Hướng Tiểu Vãn, mắt âm trầm rơi vào trên người Bạch Linh Nhi “Cây hoa bổn mạng? Ngươi là người tộc Bạch Tuyết?”
Bạch Linh Nhi không ngờ tới Độc Cô Diễm lại đoán ra thân phận của mình, ngạc nhiên một phen, sau đó cắn răng nghiến lợi nói: “Không sai, ta chính là Thánh nữ Bạch Tuyết tộc, lần này xuất cốc, chỉ vì lấy kim tàm hộ thể thần y trên người ngươi.”
Kim tàm hộ thể thần y?
Hướng Tiểu Vãn nghĩ tới, chính là một đống giải thích lần trước nàng nắm loạn, mà áo lót thiếp thân Độc Cô Diễm mặc lên người, chính là vật này.
Cổ đại này, quả nhiên không phải là một loại tán dóc.
Độc Cô Diễm lạnh lùng cười một tiếng. “Ngươi làm thế nào biết được, kim tàm hộ thể thần y ở trên người bản tướng?” Đối với điểm này, hắn tự nhận mình làm đến thiên y vô phùng, tuyệt đối không thể nào tiết lộ áo thần ở trên người mình, Bạch Tuyết tộc không hỏi thế sự này là như thế nào biết được?
Bạch Linh Nhi oán hận hừ một tiếng “Kim tàm hộ thể thần y vốn là thánh vật của tộc ta, năm đó nếu như không phải là phản đồ của Vô Cực Môn kia từ trong tay sư tôn trộm đi áo thần này, chỉ sợ hiện tại nó vẫn hoàn hảo ở trong tộc ta rồi. Độc Cô Diễm, ta bất kể ngươi là thế nào lấy được kim tàm hộ thể thần y này, nếu như ngươi không muốn chết, hãy lập tức đem áo thần giao ra đây, nếu không...”
“A...” Huyền Thanh hung hăng bóp cổ Bạch Linh Nhi, làm nàng ta phát ra một tiếng thống khổ tê kêu.
Độc Cô Diễm không hề nhìn tới Bạch Linh Nhi kia nữa, đối với hắn mà nói, Bạch Linh Nhi này tuy là Thánh nữ Bạch Tuyết tộc, nhưng võ công đối với hắn mà nói, còn là quá thấp. Hắn lãnh mạc hỏi: “Trừ ngươi ra, Bạch Tuyết tộc còn có ai ẩn núp như thế?”
Bạch Linh Nhi lạnh lùng cười một tiếng, không có chút ý tứ trả lời Độc Cô Diễm.
Nàng dù có chết, cũng tuyệt không làm ra chuyện bán đứng tộc nhân. Muốn giết cứ giết, không nên nói nhảm nhiều như vậy.
“Linh Nhi, thì ra nàng gạt ta.” Huyền Mộc không biết từ khi nào đi tới nơi này, thân thể hắn run rẩy, đầy đau đớn nhìn Bạch Linh Nhi.
Mặt Bạch Linh Nhi liền biến sắc, quay đầu đi chỗ khác, làm như không muốn để cho Huyền Mộc thấy bộ dáng lúc này.
Huyền Thanh cũng không để cho nàng được như ý, kéo qua mặt của nàng để cho nàng cùng Huyền Mộc nhìn thẳng vào mắt.
Huyền Mộc thấy động tác của Huyền Thanh, thân thể hơi hướng về phía trước, như muốn ngăn cản Huyền Thanh, bất quá hắn nhịn xuống. Đứng ở nơi đó, khắp người đau đớn, sắc mặt lạnh như băng không còn nữa, có chăng là tuyệt vọng.
Hướng Tiểu Vãn nhìn một màn này, nói không ra là cảm thụ gì, ngũ vị tạp trần.
Nàng lôi kéo ống tay áo Độc Cô Diễm, đối với hắn nhỏ giọng nói: “Độc Cô Diễm, cho bọn họ ở một mình một lúc đi, Bạch Linh Nhi, hẳn là có lời cần nói với Huyền Mộc”
Độc Cô Diễm nhìn nàng, hồi lâu gật đầu.
Dưới ý của Độc Cô Diễm, Huyền Thanh thu tay về, lui tới sau lưng Độc Cô Diễm, cùng hai người bọn họ rời đi.
Trong đình, chỉ có Bạch Linh Nhi cùng Huyền Mộc, hai người xa xa đứng thẳng, rõ ràng yêu nhau, lại thật giống như cách ngàn tầng chướng ngại. Rõ ràng gần ngay trước mắt, lại thật giống như cách thiên sơn vạn thủy.
Giữa bọn họ, đã không thể trở về như lúc trước.
“Nàng đi đi.” Sau một hồi, Huyền Mộc nhàn nhạt lên tiếng. Hắn không nhìn về phía Bạch Linh Nhi, chỉ vì hắn không dám, hắn sợ mình nhìn một cái, sẽ không bỏ được để nàng rời đi, cũng sợ mình sẽ làm ra chuyện phản bội tướng quân, đi theo nàng.
Thân thể Bạch Linh Nhi lảo đảo một cái, liên tiếp lui về phía sau, trên mặt tái nhợt, buồn bã cười một tiếng. “Huyền Mộc, thật xin lỗi, là ta lợi dụng chàng, bất quá, ta không hối hận”. Nếu như không có lợi dụng ban đầu, nàng sẽ không gặp gỡ hắn, mà nay có hết thảy, có thể được nam tử này toàn tâm toàn ý yêu, nàng cảm thấy đủ rồi.
Huyền Mộc vừa nghe, bỗng nhiên thống khổ cười lớn. Thì ra hắn ở trước mắt nàng, chỉ vì hắn có thể lợi dụng, nàng đối với hắn, căn bản không thích...
Đè ép đau trong lòng, Huyền Mộc lạnh lùng phun ra hai chữ: “đi đi”
Bạch Linh Nhi nghe vậy, chẳng những không đi, ngược lại cất bước hướng Huyền Mộc dựa vào. Dưới con mắt lạnh như băng thống khổ của Huyền Mộc, nàng vươn tay gắt gao ôm lấy hắn.
“Huyền Mộc, ta yêu chàng”. Rất yêu, rất yêu...
Thân thể Huyền Mộc chấn động, trên mặt là thống khổ cùng vui mừng đan xen, đi qua, là nồng đậm tuyệt vọng.
“Huyền Mộc, ta sẽ không nói cho chàng biết bất kỳ sự tình nào về Bạch Tuyết tộc, ta không thể bán đứng tộc nhân, mà ta, cũng không muốn bán đứng chính mình, Huyền Mộc, cuộc đời này có thể biết chàng, ta rất vui vẻ, tên của ta, không gọi Bạch Linh Nhi, ta là... Tiểu Long Nữ”
Nói xong, thân thể Bạch Linh Nhi mềm nhũn đi xuống, trên mặt tái nhợt là mỉm cười nhợt nhạt, mang theo mỉm cười này, nàng vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Tất cả những gì liên quan Bạch Tuyết tộc nàng đều không nói cho Huyền Mộc, thật ra thì mới vừa rồi cây hoa bổn mạng của nàng đã bị Hướng Tiểu Vãn bóp vỡ, cho nên phản ứng nàng lớn như vậy, đó là bởi vì cây hoa này là cây hoa bổn mạng của nàng, cũng là đường đi duy nhất trở về Vô Sinh cốc. Cây hoa vừa vỡ, nàng không bao giờ có thể trở về trong tộc được nữa, cho nên nàng mới có thể điên cuồng như vậy.
Mà giờ khắc này nàng lựa chọn tự sát, chẳng qua là cho mình một câu trả lời thỏa đáng, cho Huyền Mộc một câu trả lời thỏa đáng. Nàng biết Huyền Mộc tuyệt đối sẽ để nàng đi, nhưng như thế trước hết, Huyền Mộc liền trở thành tội nhân. Cho dù Độc Cô Diễm sẽ không giáng tội cho hắn, nhưng nàng đối với Huyền Mộc hiểu rõ, Huyền Mộc sẽ đau đến không muốn sống, nàng không muốn để cho Huyền Mộc trở thành như vậy. Nàng chết đi, Huyền Mộc sẽ đau, nhưng hắn có sứ mạng của hắn, như cũ sẽ sống. Còn nếu Huyền Mộc để nàng đi, thì đồng nghĩa với phản bội Độc Cô Diễm, chỉ sợ khi đó Huyền Mộc sẽ chọn tự sát báo chủ.
Vì yêu người này, nàng chết, đáng giá.