*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mà thật ra sức mạnh Âm Dương có bản chất là linh lực và sức mạnh tinh thần, hiện tại nếu ngươi có thể hấp thu luyện hóa luồng năng lượng này thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt.”
Nói đến này, Liễu Ti Vũ đầy thâm ý mà liếc nhìn Lâm Lăng một cái, mơ hồ có chút hâm mộ.
Thực lực hiện giờ của nàng chính là nửa bước Thánh Vực, chỉ cần ý niệm khẽ rung động thì có thể ngưng tụ thành Linh Anh, thăng lên Thánh Vực vào bất cứ lúc nào.
Nhưng vì có thể đạt tới trình độ càng cao, nàng luôn ngăn chặn năng lượng trong cơ thể, thậm chí lén vào chiến trường viễn cổ để tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng cơ duyên lần này lại bị Lâm Lăng nhanh chân giành trước, thậm chí còn vì thế mà nợ người này một ân tình.
“Đa tạ đã giải thích.”
Nghe xong Liễu Ti Vũ giảng giải, Lâm Lăng chân thành gật đầu, cứ như mở ra một mảnh trời đất mới đối với võ tu Thánh Vực.
“Không cần khách sáo.” Liễu Ti Vũ nhẹ nhàng cười, trong lòng lại nói thầm một tiếng, ai bảo ta nợ ngươi chứ. Lấy tính cách của nàng, nếu là trước kia thì sẽ không nói và giảng giải nhiều tri thức võ tu cho Lâm Lăng giống như hôm nay.
“Đúng rồi, ngươi có quen biết một người tên là Viêm...”
Lúc này, Liễu Ti Vũ đột nhiên mở miệng, còn chưa nói xong thì một luồng dao động năng lượng khác thường đã truyền đến từ cách đó không xa.
Hai người quay đầu nhìn lại, đồng tử trong mắt lập tức co rụt. Chỉ thấy ở gần đó có một quầng sáng như ẩn như hiện xuyên qua tường, đang co lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là quầng sáng co rút lại của chiến trường viễn cổ!
Lấy tốc độ này, nếu là trước đó thì Lâm Lăng cũng không lo lắng gì, cho dù là đi bộ thì tốc độ của hắn cũng nhanh hơn nó nhiều.
Nhưng hiện tại lại có chút phiền phức, bởi vì vị trí quầng sáng di động rõ ràng là di chuyển từ lối vào hang động đến đây. Nói cách khác, lối thoát hoàn toàn bị quầng sáng bao trùm, phong tỏa đường lui duy nhất!
Mà nơi này là không gian dưới nền đất, chung quanh đều là lớp bùn thật dày, căn bản không thể làm được chuyện phá tường chạy thoát.
“Quầng sáng này chỉ có hiệu quả hạn chế người dự thi.” Liễu Ti Vũ ngây người giây lát rồi lập tức thoải mái khẽ cười: “Ta không có linh phù ấn ký, cho nên không cần lo lắng.”
Nghe vậy, Lâm Lăng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Liễu Ti Vũ, hỏi: “Ngươi không phải người dự thi? Vậy ngươi trà trộn vào như thế nào?”
“Bí mật.” Liễu Ti Vũ khẽ nháy mắt, lộ ra nụ cười nghịch ngợm.
Lâm Lăng ngẩn ra, nhìn chằm chằm dáng vẻ vui tươi của Liễu Ti Vũ, khoảnh khắc nàng cười rộ lên thật là một hình ảnh chấn động tâm hồn, thật sự quá đẹp!
“Loại quầng sáng này có được tác dụng cắn nuốt huyết khí, nếu ngươi không ngại, ta có thể đưa ngươi...”