Vũ Khuynh Thành

chương 64: loạn phong vân 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“ Hừ! Vũ Khuynh Thành, xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi” Lam Tuyết Nhiễm cười lạnh: “ nhưng mà một khi ngươi đặt chân lên Hắc nhai này, vĩnh viễn không có cơ hội bước xuống.” nói đoạn, giơ tay ra lệnh cho thuộc hạ tấn công về phía người Vũ Khuynh Thành.

Băng Nhạn thần giáo nổi tiếng trên đại lục vài trăm năm, thực lực há có thể tầm thương? Hàng trăm hắc y nhân điều là võ công số một số hai trên giang hồ, hơn thế nữa hơn ba trăm ảnh vệ của Nam Phong cũng không phải là dễ đối phó, gần ngàn người tấn công về nhóm người Vũ Khuynh Thành nhanh như vũ bão. Nhưng đám người đó vừa tiến đến, thì ba trăm ám vệ của Bắc Chu quốc đang ẩn thân nhanh như cắt xuất hiện, rồi cả một đám hắc y nhân – thuộc hạ của Dạ đế cũng ẩn thân gần đó nhanh chóng chặn cuộc tiến công của nhóm người Lam Tuyết Nhiễm, thanh âm đao kiếm va chạm vào nhau, tiếng la hét vang dội khắp Hắc nhai, nới đây xem ra khắp chở thành mồ chôn của hàng nghìn sinh mạng vô tội, Vũ Khuynh Thành than nhẹ, rốt cuộc…là vì ai?

Một mũi kiếp vun vút tấn công về phía Vũ Khuynh Thành, tưởng chừng chỉ cần một giây nữa mũi kiếm ấy sẽ đâm trúng Vũ Khuynh Thành thì ‘choang’ một cái, mũi kiếm bị nát vụn, nội lực kinh người, hắc y nhân kinh sợ nhìn nữ tử chỉ dùng hai ngón tay lại khiến cho kiếm của hắn nát vụn, một cái phẫy tay nhẹ nhàng có thể khiến hắn chết ngay lập tức, võ công như vậy! bọn họ có thể thắng được sao? Trước khi nhắm mắt hắc y nhân đã nghĩ điều đó đấy, rốt cuộc giáo chủ của bọn họ khiến cho bọn họ hi sinh vô ích như vậy, kết quả cuối cùng là đạt được những gì?

Vũ Khuynh Thành mỉm cười, thì ra giết người là nhẹ nhàng như vậy sao, chỉ cần một cái phẩy tay, chỉ cần một chút nội lực thì ngay lập tức sinh mạng tươi sống kia không còn? Nàng rốt cuộc không thể quay lại là một Vũ Khuynh Thành trước kia, cảm giác lần đầu tiên giết người là như thế nào nhỉ? Nàng cũng không diễn tả được cảm giác ấy, không lo sợ, không bàng hoàng..chỉ có trống rỗng cùng hư vô, cứ như vậy liên tục giết người, bởi vì nếu không giết bọn họ thì người nàng quan tâm sẽ chết, nếu như không giết bọn họ, nàng sẽ chết…. như vậy hắn sẽ như thế nào đây, cho nên từng mũi kiếm đâm xuyên cơ thể hắc y nhân, từng mảnh hoa tước lấy sinh mạng của kẻ địch, hàng chục hắc y nhân lần lượt ngả xuống, máu nhuộm thắm vạc áo của nàng, là hồng y rực lửa hay là hồng của máu đây, máu cùng hồng y hòa quyện vào nhau, không phân biệt được, đẹp đến chói mắt!

“ Ngươi…thấy như thế nào, nhiều người vì ngươi mà chết như vậy, cảm thấy.. thú vị không?” Vũ Khuynh Thành đứng trước mặt Lam Tuyết Nhiễm mà vấn như vậy, nụ cười vẫn tuyệt đẹp như thế nhưng khí chất lạnh như băng kia khiến cho Lam Tuyết Nhiễm bất giác lùi ra sau mấy bước, Vũ Khuynh Thành cười lạnh: “ ngươi mà cũng biết sợ sao? Đem sinh mạng con người đùa giỡn trong lòng bàn tay, muốn họ sinh thì họ không được phép tử muốn họ tử thì họ không thể sống, ngươi cũng chỉ là con người thôi, sao lại quá đáng như vậy chứ, ai cũng có cha sinh mẹ đẻ mà...!” Lam Tuyết Nhiễm bị Vũ Khuynh Thành lạnh lùng cười như vậy có chút rét run nhưng vẫn ngoan cố nói: “ vì ta có quyền như thế, bọn họ sinh ra là để phục vụ cho ta, bởi vì ta là công chúa. Nàng là công chúa cao quý, sinh mạng đáng giá nghìn lần so với bọn dân đen đó, sao có thể so sánh như vậy?”

“ Ngươi nói như vậy với những kẻ liều mạng bảo vệ ngươi sao?” Vũ Khuynh Thành khẽ cười, liếc mắt những hắc y nhân xung quanh Lam Tuyết Nhiễm, có một chủ nhân như vậy! bọn họ xem ra thật đáng thương. Lam Tuyết Nhiễm cười lạnh: “ ngươi là đang li dán chúng ta sao? Hừ không có chuyện đó đâu, bọn họ là tử sỉ sinh ra làm công cụ bảo vệ hoàng tộc, cũng như một cái xác không hồn mà thôi!” Vũ khuynh thành than nhẹ: “ dù gì cũng là người mà, tâm vẫn đang đập, máu vẫn lưu thông trong cơ thể, cũng có hơi ấm mà…cũng không phải là một cái xác lạnh như băng, còn thở tức là vẫn còn sống đấy thôi, cũng biết đổ lệ khi đau lòng, cũng biết mệt mỏi khi hết sức đấy, lam tuyết nhiễm ngươi biết không dù ngươi cố chấp, ngươi bướng bỉnh, ngươi lạnh lùng ngươi tàn khốc, ngươi ích kỉ, xấu xa…nhưng ta cũng không chấp ngươi, nhưng mà việc ngươi coi thường nhân mạng con người như vậy..thật khiến ta khó có thể tha thứ…..”

Từng mảnh hoa đỏ tươi như máu từ bàn tay trắng nõn ấy vô thanh vô tức xuất hiện bay về phía Lam Tuyết Nhiễm, hắc y nhân bên cạnh liều mạng chống đỡ, Vũ Khuynh Thành nhẹ nhàng lách người chống đỡ từng đợt tấn công của đám hắc y nhân, ung dung cười: “ ngươi thấy không, những kẻ mà ngươi cho là tầm thường, là công cụ ấy đang liều mạng bảo vệ ngươi đấy, đại công chúa ạ! Ngươi hãy học cách thỏa mãn những gì mình đang có đi, sao lại cứ với đến những thứ không là của mình chứ.” Mỗi một câu nói cứ như một mũi dao đâm vào trong lòng Lam Tuyết Nhiễm, nàng ta ngơ ngác nhìn hồng y nữ tử trước mặt nhẹ nhàng tấn công thuộc hạ của mình, nhìn thuộc hạ từng đợt từng đợt ngã xuống nhưng vẫn chưa chạm đến vạc áo của hồng y nữ tử kia, Lam Tuyết Nhiễm từ mê mang cho đến phẫn nộ, hét lớn: “ đồ vô dụng! tránh ra…” rút ra trường tiên tiến công về phía Vũ Khuynh Thành, trường tiên như một con rắn mỏng nhưng dài, nhanh như gió trút về phía Vũ Khuynh Thành

Hắc nhai đã xế trưa, ánh nắng trải điều trên đỉnh nhai cao này, hắc nhai thật đẹp nhưng giờ khắc này đây thật lộn xộn, xác người chồng chất khắp nơi, mùi máu tươi tanh tưởi theo gió lảng vảng khiến cho người ta muốn ói, gió khẽ lay động, hai nữ tử đối diện nhìn nhau, sát khí thi triển, Vũ Khuynh Thành cùng Lam Tuyết Nhiễm lần này ai sẽ là người thắng, rốt cuộc ai là kẻ thua? Vũ Khuynh Thành có hơn trăm năm nội lực, võ công cả đời Chu Khánh đế, cùng Huyết mẫu đơn vang danh thiên hạ. Lam Tuyết Nhiễm được xem là kì tài võ học, lại dùng thêm dược khiến công lực tăng trưởng, có trong tay một trong tứ đại bí tịch nổi danh thiên hạ Băng Xích, lại cầm trong tay Ngân Long – thanh trường tiên khiến thiên hạ từng dậy sóng, cuộc chiến của hai người này xem ra là kì phùng địch thủ, trăm năm có một nha!

Trong khi ở Hắc nhai tình hình hình lộn xộn như vậy thì ở Thiên vọng tình trạng cũng không kém gì mấy, sau một hồi đại chiến Hoàng Liệt Nhật đại bại nhưng Tiêu Dạ Thần cũng trọng thương không nhỏ, Hoàng Liệt Nhật dù gì cũng có nội công thâm hậu hơn bốn mươi năm trong khi đó dù Tiêu Dạ Thần tài năng hơn người nhưng cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi mài thôi, so nội công thì thua Hoàng Liệt Nhật một bậc nhưng ngoại công lại hơn Hoàng Liệt Nhật một chút, cộng thêm ma âm vang danh của Tiêu Diệp Hiên, Hoàng Liệt Nhật bại trận nhưng mà nội thương của Tiêu Dạ Thần cũng ít nhất mất từ một đến năm năm mới hồi phục được. Tiêu Dạ Thần, y tính toán không sai, hầu hết người của Hoàng Liệt Lhật điều bị bắt, mọi chuyện còn lại y giao cho Liễu Cô Phong sau đó cùng Bạch Vân Nhu giục ngựa tiến đến Hắc nhai.

“ Ta không hiểu, đại vương gia dường như người đã rút khỏi võ lâm hơn hai mươi năm nay sao lần này lại hợp tác với Lam Tuyết Nhiễm vậy…” Liễu Cô Phong nghi hoặc nhìn Hoàng Liệt Nhật, không lẽ nam nhân này yêu Lam Tuyết Nhiễm sao, cho nên mới như vậy, nếu để cho Hoàng Liệt Nhật biết được suy nghĩ trong lòng Liễu Cô Phong có khi nào đang cưỡi ngựa sẽ bị rớt xuống không nhỉ?

“ Là vì Chu giáng hồng…” Hoàng Liệt Nhật cười khổ, quả nhiên y đã xem thường Tiêu Dạ Thần rồi, không ngờ lực lượng của y lại lớn đến như vậy, lớn đến mức nếu y muốn có thể điên đảo cả thiên hạ này, đệ đệ của y nói không sai, nam nhân đó quả nhiên đáng sợ, Liệt Phổ! Xem ra lần này huynh đã hại đệ rồi.

“ Chu giáng hồng sao? Chẳng phải không còn trên thế gian này rồi sao” Liễu Cô Phong nhíu mi “ vì một thứ không có thật mà hi sinh lớn như vậy, có đáng không chứ?” Hoàng Liệt Nhật thở dài: “ ta biết Chu giáng hồng không còn, nhưng dùng huyết của người ăn những quả đó, tác dụng cũng tương tự….” Liễu Cô Phong giật mình, người này điên rồi, muốn huyết của Vũ Khuynh Thành, Tiêu Dạ Thần mà nghe điều này chắc sẽ nổi điên diệt sạch Trung Ngọc quốc luôn quá =’=

“ Chẳng lẽ đại vương gia muốn tăng nội lực, hay là muốn khởi tử hồi sinh?” Liễu Cô Phong chế nhạo, con người sao cứ muốn những thứ phù phiếm như vậy, tranh giành rốt cuộc để được gì? Hoàng Liệt Nhật cũng không tức giận thái độ của Liễu Cô Phong, y than nhẹ: “ bất chấp thủ đoạn, tranh giành nhiều năm như vậy, chung quy cũng chỉ vì một người mà thôi!” Ánh mắt của y xa xăm nhìn về phía chân trời, nơi ấy là quê hương của y, là nơi nàng chờ y ở đó! Hoàng Liệt Nhật cả người dường như không còn chút sức sống, không khí xung quanh bỗng trở nên hiu quạnh vô cùng, bất giác khiến cho người ta cảm thấy nhói lòng, Liễu Cô Phong cũng không lên tiếng, dường như y đang gặm nhấm những câu nói của Hoàng Liệt Nhật, nam nhân này….

“ Liễu thiếu gia! Chúng ta cần đẩy nhanh tốc độ đến Hắc nhai, chủ nhân e rằng có chuyện…” một hắc y nhân tiến đến bên cạnh Liễu Cô Phong nói. Hoàng Liệt Nhật kinh ngạc nhìn hắc y nhân, nghi hoặc nói: “ ngươi… là…xích!” Âm thanh kinh hoàng vô cùng, này sao hắn lại ở đây, chủ nhân của hắn là Tiêu Dạ Thần sao, chẳng lẽ Tiêu Dạ Thần…lại là…người đó. Hắc y nhân cũng kì lạ nhìn Hoàng Liệt Nhật, sao hắn biết tên của y. Đúng vậy y là một trong bảy đại hộ pháp của Dạ đế, danh gọi một tự ‘Xích’. Chuyện này thiên hạ rất ít có người biết, bởi vì Dạ đế nhân gian xem đó như một truyền thuyết vốn không có thật.

“ Ha hả…trên trán mỗi vị hộ pháp của dạ đế điều có dấu hiệu truyền từ đời này sang đời khác, trên trán ngươi là ấn ký của lửa, là Xích, đại hộ pháp của Dạ đế, không ngờ câu chuyện truyền thuyết trong nhân gian kia có thật, Tiêu Dạ Thần…” không ngờ lại là vị Dạ đế này, quyền uy sánh ngang, à không quyền uy còn lớn hơn cả tam bậc đế vương, nam nhân như vậy! hỏi hắn Hoàng Liệt Nhật dùng gì để tranh đấu đây?

“ Đại vương gia quả nhiên ưu tú hơn người…” hắc y nhân danh gọi Xích mỉm cười, đáp lại. Liễu Cô Phong nghe hai người nói như vậy cũng nửa hiểu nửa không, hắn cũng đang nghi hoặc tại sao Thần lại có lực lượng lớn như vậy nhưng cái gọi là Dạ đế đó rốt cuộc là sao? Liễu Cô Phong đầu óc mê mang. Hắc y nhân thấy Liễu Cô Phong như vậy, nghiêm túc nói: “ Liễu thiếu gia, về vấn đề ngài nghi vấn thuộc hạ nghĩ người nên vấn chủ nhân, như vậy sẽ tốt hơn”. Liễu Cô Phong gật đầu, mọi chuyện xem ra phức tạp hơn y nghĩ, Tiêu Dạ Thần, xem ra huynh còn nhiều chuyện mà ta chưa biết!

“ Với tốc độ này đến Hắc nhai sẽ khá lâu, vậy xích ngươi dẫn theo một nửa thuộc hạ đến Hắc nhai đi, ta sẽ đem đại vương gia về Liễu phủ, hẹn gặp mọi người tại Liễu phủ vậy…” Liễu Cô Phong lên tiếng, đại vương gia bị thương không nhẹ, nếu tốc độ đi quá nhanh sẽ khiến cho thương thế nghiêm trọng đấy, người này không thể chết được, như vậy chiến loạn tam quốc sẽ xảy ra mất.

“ Như vậy thuộc hạ đi trước…” Xích đồng ý sau đó dẫn hơn năm mươi thuộc hạ giục ngựa nhanh chóng tiến đến Hắc Nhai. Trận đại chiến ở Thiên vọng, người của bọn Hoàng Liệt Nhật chết đến vài trăm mà người của bọn hắn tử cũng không ít, hơn ba trăm thuộc hạ đến Thiên vọng thì mất đến bảy mươi người hơn trăm người bị thương, này con số không phải là nhỏ, Xích thở dài! Nếu như chủ nhân nổi giận không chừng thiên hạ này sẽ máu chảy thành sông mất cho nên nữ chủ nhân, hi vọng người đừng xảy ra chuyện gì mới được a.

“ Tiêu Dạ Thần, ngươi ổn chứ?” Bạch Vân Nhu cau mày vấn Tiêu Dạ Thần, bị trọng thương nghiêm trọng như vậy lại giục ngựa phi như bay đến Hắc nhai, bộ hắn muốn mất mạng sao? Nhìn sắc mặt trắng bệt của Tiêu Dạ Thần Bạch Vân Nhu lo lắng, nếu hắn ngã đùng ra đấy thì nàng làm sao a? Vũ Khuynh Thành sẽ không ‘diệt’ nàng đấy chứ? Bạch Vân Nhu thở dài, tại sao nàng lại vướng vào những rắc rồi này nhỉ? Tất cả là tại Vũ Khuynh Thành! Hừ….! được lắm, đợi xong chuyện này Vũ Khuynh Thành ngươi phải bồi thường cho ta mới được.

“ Không…sao..!” Tiêu Dạ Thần khó nhọc lên tiếng, vẫn không giảm tốc độc của thần mã, hắn chỉ cảm thấy nhất định phải nhanh đến Hắc nhai nếu không hắn sẽ hối hận cả đời, không hiểu sao lòng nóng như lửa đốt, cho nên hắn mới liều mạng cùng Hoàng Liệt Nhật, dù bị trọng thương nhưng thời gian sẽ nhanh chóng hơn, nếu biết như thế này thì dù Thành nhi có phản đối đi chăng nữa hắn cũng sẽ không cùng nàng ấy tách ra, cho nên mới liều mạng chưa kịp trị nội thương mà giục ngựa đến Hắc nhai, nhìn đỉnh hắc nhai như ẩn như hiện trước mặt, Tiêu Dạ Thần mỉm cười, một chút thôi, chỉ một chút thôi là đến rồi, Thành nhi! Nàng nhất định phải chờ ta, nếu như nàng có chuyện gì thì ta sẽ khiến cho thiên hạ này chôn sống cùng nàng đấy, nàng thiện lương như vậy cho nên sẽ không để cho ta có cơ hội làm chuyện đó đúng không?

_________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio