Long Hạo giữ chặt bả vai Thiên Vũ.
“Tôi không phải cảnh sát.” Long Hạo nói, vẻ mặt mang theo sự đau đớn dán chặt lên đôi mắt Thiên Vũ.
“Thiên Vũ, tôi không thể nói được. Nhưng tôi không lừa anh.”
Giọng nói mang theo sự đau khổ nhưng kiên quyết.
“Tiêu Nam và Đầu Báo lợi dụng Biển sao, anh sẽ biến thành bia đỡ đạn của bọn họ, bị bọn họ kéo xuống bùn. Giờ tôi cũng chưa chắc đã thành công nhưng tôi không thể nhìn anh bị bọn họ dồn đến đường cùng. Thiên Vũ, vì mấy lí do nên giờ tôi không thể kể toàn bộ cho anh được, nếu anh tin tôi thì cứ làm như lời tôi nói đi. Tôi không biết mỗi lần đều có thể kịp thời giống hôm nay không, vì thế anh đồng ý đừng lấy bản thân ra đánh cược đi. Thiên Vũ, đồng ý với tôi đi.”
Long Hạo giữ chặt cánh tay. Thiên Vũ cảm nhận được sức lực trên vai, ngón tay gã găm vào vai hắn. Thiên Vũ im lặng nhìn vào mắt Long Hạo, nhìn thấy trong mắt gã tràn ngập lo lắng và đau lòng.
“Cậu vì để giúp tôi, tôi không phải người tay không tấc sắt, nói ra đi chúng ta cùng giải quyết.”
“Đó là một cái bẫy. Nếu Tiêu Nam phát hiện ra anh biết sự việc thì anh sẽ gặp nguy hiểm.”
“Tiêu Nam muốn đối phó với tôi thì không cần vòng vèo nhiều thế.” Thiên Vũ cười lạnh. ” Tuy anh ta là thằng khốn nạn nhưng nếu muốn đối phó với tôi thì chẳng cần chờ đến bây giờ. Đúng là hai năm nay anh lợi dụng công ty của tôi, rửa được không ít tiền. Thế nhưng không phải tôi không giữ miếng. Nếu thật sự muốn điều tra, tôi có thể làm cho hạng mục đó hợp pháp, hợp lý, bọn họ không tra ra được gì. Anh ta có không ít điểm yếu của tôi nhưng cũng để rơi vào tay tôi không ít, về điểm này thì chúng tôi không hơn không kém đâu. Còn về Đầu Báo,” Thiên Vũ cân nhắc một chút, “Ông ta là người đầu tư vào hạng mục biểu diễn nghệ thuật của Biển sao, hoạt động này có trái pháp luật hay không cũng không liên quan gì đến tôi. Hơn nữa, ông ta muốn mưu toan gì với tôi? Đừng bảo với tôi là tiền nhé.”
Long Hạo nhíu mày.
“Không đơn giản như vậy.”
“Thế thì là gì?” Thiên Vũ liếc Long Hạo, tay vươn vào trong người lấy di động, nét mặt trở nên lạnh lùng. “Tôi không chấp nhận ý tốt không rõ ràng, cậu không nói thì tôi sẽ hỏi thẳng Tiêu Nam. Long Hạo, đừng coi bản thân là chúa cứu thế, đừng quên là tôi còn chưa biết nội tình của cậu.”
Thiên Vũ lấy di động ra, khi bắt đầu bấm vào dãy số đó thì Long Hạo mở miệng.
“Hắn buôn lậu ma túy.”
Thiên Vũ bình tĩnh lại, nét mặt hơi nghi ngờ, một lúc sau mới nói: “Cậu nói cái gì?”
“Tiêu Nam và Đầu Báo buôn lậu ma túy.”
Thiên Vũ nhìn Long Hạo, im lặng, kinh hãi.
Tiêu Nam … buôn lậu ma túy? Anh ta điên rồi à?
“Chuyện này có liên quan gì đến tôi?”
“Bọn họ cần lợi dụng anh, lợi dụng kênh xuất khẩu của Biển sao.”
“Không thể có chuyện đó được. Mỗi lô hàng của Biển sao đều phải qua tay tôi, lại có nhiều trạm kiểm tra kiểm hóa như vậy, tôi đi đều là đường hợp pháp, bọn họ không thể buôn lậu ma túy ngay dưới mắt tôi được. Đây là ma túy, không phải đồ chơi trẻ em! Tôi không nhìn ra được chắc?”
Long Hạo nhíu mày đôi lông mày.
“Giờ tôi chưa có chứng cứ chứng minh bọn họ đã làm gì với Biển sao. Tuy nhiên Tiêu Nam với Đầu Báo liên tục tiếp xúc với đám buôn thuốc ở biên giới. Mấy tháng rồi Kim Mậu không xuất khẩu gì, Đầu Báo lại đầu tư cho anh đúng lúc này, chuyện này không phải ngẫu nhiên đâu. Có lẽ bọn họ còn chưa ra tay, chờ đến lúc bọn họ ra tay thật thì chậm rồi!”
Thiên Vũ nhanh chóng suy xét. Khi xâu chuỗi sự việc trong đầu, Thiên Vũ kinh hoàng, cảm giác lạnh lẽo dấy lên trong lòng.
“Tiêu Nam liên tục tìm người chịu tội thay, tôi lo người đó chính là anh.” Giọng Long Hạo nặng nề. “Nếu anh ta thật sự tính toán thế, nếu phát hiện anh có ý nghi ngờ thì tôi không biết anh ta sẽ làm gì anh, vì thế mới không muốn cho anh biết.”
Thiên Vũ không chú tâm vào lời nói của Long Hạo, trong đầu hắn hiện lên một cảnh tượng từ ngày xưa. Văn phòng tối tăm, người đàn ông nằm sấp trên mặt bàn, đầu nghiêng sang một bên, đã không còn thở nữa. Nét mặt của ông ấy trước khi chết, máy tính đang mở trên bàn ông ấy, còn có một file trong máy tính của ông.
“Thiên Vũ …?”
Phát hiện vẻ mặt khác thường của hắn, Long Hạo giữ hắn.
“Đừng lo. Tôi luôn đối phó với bọn họ, sẽ ngăn cản … Anh hãy tin tôi.”
Thiên Vũ không lên tiếng. Hắn đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi không rõ ràng. Tiêu Nam, Đầu Báo, từng kẻ đều đeo mặt nạ. Có lẽ hắn có thể nhìn thấy lớp thứ nhất thứ hai, thế nhưng mãi mãi không biết dưới kia còn bao nhiêu lớp nữa. Từng kẻ đều không thể tin được.
Thiên Vũ tập trung ánh mắt lên mặt Long Hạo.
Bao gồm cả người này.
Thiên Vũ đẩy tay Long Hạo ra.
“Tin cậu?” Thiên Vũ hỏi lại, quan sát gã từ đầu đến chân.
Bóng dáng màu vàng trong trí nhớ lôi kéo tất cả ánh sáng mặt trời lẫn hơi ấm thân thể, ấm áp như thế, ánh sáng tỏa ra bốn phía, không hề vấy bẩn. Ánh sáng dưới một sinh mệnh sống như nam châm vững vàng thu hút ánh mắt hắn, điều ấy mới khiến hắn mê mẩn, bị cuốn vào, không tự kiểm chế nổi!
Thế nhưng người trước mặt này … tóc đen, quần áo đen, ánh mắt màu đen tối tăm, trên mặt còn có vết sẹo. Thiên Vũ ghét phải nhìn kỹ vết sẹo kia, đây là bằng chứng của việc bạo lực đánh đấm, là xã hội đen!
“Cậu muốn tôi tin cậu kiểu gì? Cậu, một trai nhảy, vèo một cái thay đổi thành anh Hạo của Tân Đông, ông chủ của Hoa Thế! Chuyện này có thể sao, một thằng nhóc nghèo đói ở vùng khỉ ho cò gáy có thể làm được sao? Anh Hạo, cậu thay đổi nhanh quá, cậu leo lên nhanh quá. Nhanh quá làm tôi thấy kỳ quái, làm tôi cũng không dám quen biết. Giờ vẫn là A Hạo trước kia sao? A Hạo người ta đưa đồng cũng dám nhận sao? A Hạo nói với tôi ô tô nhỏ gì đó, nói hai người không phải người chung đường!”