Sát khí của hai ánh mắt tiếp cận với nhau, Sở Nam trực diện tiếp đón, trong nháy mắt, bốn tia ánh mắt gặp nhau trong hư không, phát ra những âm thanh của kim loại va chạm vào nhau, vang vọng vào tận hư không.
Tôn Long Vũ Thần hơi kinh ngạc: “Sát khí của hắn nặng như vậy, muốn chống đỡ với ta sao? Tay hắn đã nhuốm bao nhiêu máu tươi rồi”.
Trong lúc ngạc nhiên hỏi như vậy, Tôn Long Vũ Thần lại tăng thêm uy, một kẽ Võ Thần như y, đâu thể tha thứ cho một hậu bối bức mình hết lần này đến lần khác như vậy chứ?
Vốn là ánh mắt vô hình vô sắc, nhưng sau khi dung nhập với sát khí, trong hư không, lại phát tán ra ánh kim sắc sáng chói, mấy chục vạn Võ giả, nhưng người dám trừng mắt nhìn hoặc dùng thần niệm để quét qua hai ánh mắt này thì cũng chỉ có một vài người mà thôi, tuyệt đại bộ phận đều lấy tay che mắt, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
- Ngươi còn dám đỡ à?
Tôn Long Vũ Thần trong nội tâm lại hiện lên ý niệm này, lập tức cảm thấy ánh mắt của Sở Nam phát sinh biên hóa, không còn là hai đường thẳng tắp nữa, mà là xoay tròn, cái này thuần túy là do trực giác của Tôn Long Vũ Thần cảm nhận được.
Trực giác của hắn quả thật không hề sai, ‘ngôi sao’ trong đôi mắt Sở Nam bắt đầu lấy lỗ đen mà xoay quanh, kéo dung nhập ánh mắt sát khí, cũng trở nên xoay mạnh hơn. Khiến cho ánh mắt sát khí của Tôn Long Vũ thần, từng tấc từng tấc một cuốn vào trong lỗ đen của ánh mắt. Sau đó bị nuốt mất!
- Hừm!
Tôn Long Vũ Thần cảm thấy không ổn, uy thế lập tức trở nên nghiêm nghị đến cực độ, sát khí càng nặng nề hơn, muốn phá vỡ lỗ đen trong ánh mắt của Sở Nam. Cùng lúc đó, thần niệm của Tôn Long Vũ Thần được quét ra, trong quá trình này, trong lòng Tôn Nam Vũ Thần lại sinh ra nghi hoặc, thần niệm quét ra xa như vậy mà hắn vẫn chưa cảm nhận được thần niệm của Sở Nam.
Y nén Vũ Thần uy áp xuống, Sở Nam hừ lạnh một tiếng, bá khí lộ ra cuồng bạo, hai luồng khí thế giao phong, Vũ Thần uy áp của Tôn Long Vũ Thần tựa như một ngọn núi cao ngất, còn bá khí của Sở Nam thì lại giống một con người.
Giờ phút này, người đang bị đè dưới đáy ngọn núi.
- Bá khí?
Tôn Long Vũ Thần lại một lần nữa lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng trong nháy mắt, vẻ ngạc nhiên đó liền biến thành một nụ cười, nói:
- Người có bá khí, đã ít lại càng ít hơn. Bá khí đúng là có đủ sắc bén, đủ mãnh liệt, nhưng một khi nó bị phá vỡ thì chủ nhân của nó cũng mất đi cái hồn, biến thành một con rối, một cái xác không hồn mà thôi. Cơ hội của ta đến rồi, cho dù ngọc bội trong tay của hắn có lợi hại hơn Siêu Thần Khí, thì chỉ cần phá được bá khí của hắn thì miếng ngọc bội trong tay hắn cũng chỉ như một hòn đá mà thôi. Bá khí bị phá, cục thế cũng sẽ bị phá.
Tôn Long Vũ Thần quyết tâm phá vỡ bá khí của Sở Nam, nhưng không lập tức xuất ra chiêu cuồng bạo nhất, uy lực nhất. Bởi vì hắn lo lắng Sở Nam sẽ cho nổ ngọc bội. Nếu như ngọc bội mà lợi hại hơn Siêu Thần Khí thật thì đối với hắn mà nói cũng là một phiền phức lớn.
“ Không xuất ra đòn chí mạng thì phải làm thế nào đây”
Tôn Long Vũ Thần tự hỏi, trong đầu lập tức hiện ra chuyện mà trước đây hắn từng gặp qua, đó là một con ếch bị vứt vào trong nồi nước đang sôi, tiềm lực của ếch bạo phát, thoáng một cái đã nhảy ra khỏi ra ngoài được, người nó chỉ bị thương một chút mà thôi, chứ không nguy hiểm đến tính mạng. Cũng là con ếch đó, nhưng để trong nồi nước ấm, rồi tăng nhiệt độ từ từ, ếch sẽ không phát giác ra điều gì, đến khi nước sôi, thì nó mới cảnh tỉnh ra, đến lúc này nó đã không còn có năng lượng để nhảy ra nữa rồi, chỉ có thể chịu chết trong nồi nước sôi mà thôi.
Câu chuyện này có tên gọi là nước ấm luộc ếch.
Tôn Long Vũ Thần nghĩ ra câu chuyện này, lập tức hắn biết mình phải làm thế nào rồi. Hắn muốn tăng lực dần dần, cho Sở Nam hy vọng có thể phản kháng, khiến cho hắn cảm thấy thành công đang ở trước mắt, có vẻ nắm được đấy, nhưng lại không bao giờ có thể nắm được. Dần dần, năng lượng, tinh thần của hắn sẽ mất dần đi, trong lúc vô thanh vô thức đó, cho hắn một đòn chí mạng, khiến cho bá khí của hắn trở nên mỏng manh như tờ giấy…
Khi đó, Tôn Long Vũ Thần sẽ cười đến cuối cùng.
Tôn Long Vũ Thần nghĩ như vậy, và cũng làm như vậy. Uy áp như sơn, thần niệm tiếp tục hướng trước, đến chỗ cách Sở Nam chừng một trăm mét, mới cảm nhận được thần niệm của Sở Nam.
- Một Võ thánh bậc trung, sao chỉ có chút thần niệm như vậy được?
Phí một sức lực rất lớn, Tôn Long Vũ Thần mới áp chế được ý nghĩ một đòn khiến cho thần niệm của Sở Nam cách đó trăm mét bị vỡ tan, sau đó khiến thần niệm giống như một con dao, cứa vào từng chút một. Trong lúc cứa như vậy, con dao này sẽ phát sinh một sự thay đổi rất bé, rất khó để cho người khác nhận ra.
Tôn Long Vũ Thần khoanh chân trên không. Sở Nam đứng trên đài cao, hai người đang chiến đấu, đây là một trận chiến không có mùi khói thuốc, không có Pháp bảo đụng nhau, không nghe thấy những tiếng kêu kinh thiên động địa, nhưng trình độ hung hiểm của nó, còn nhiều hơn gấp nhiều lần những trận chiến kia.
Tất cả Võ giả đều cảm thấy càng lúc càng khó thở hơn, lúc này bầu không khí khiến cho người ta có thể ngừng thở càng lúc càng trở nên đậm đặc.
Sở Nam nắm chặt lấy miếng ngọc bội, Tôn Long Vũ Thần khiến hắn cảm thấy có một áp lực rất lớn. Trong hoàn cảnh này, hắn chỉ cần cho nổ miếng ngọc bội thì có thể không phải chịu áp lực này nữa, nhưng đối với Sở Nam mà nói chiến đấu có thể rèn luyện được bản thân, có thể giúp mình trưởng thành hơn, thì làm sao có thể bỏ qua được cơ hội tốt này chứ?
Bá khí bị nén dưới Võ Thần uy thế, khí tức dần dần trở nên dày lên, giống như một người đang khom lưng, từ từ đứng thẳng dậy. Lỗ đen trong ánh mắt đang hút đi sát khí củ Tôn Long Vũ Thần một cách đầy vất vả.
Tôn Long Vũ Thần thi triển thần niệm công kích, Sở Nam có chút bất ngờ, theo phản xạ có điều kiện muốn xuất ra “Tu La ngục” để ngăn cản, tuy nhiên đúng lúc định xuất ra, Sở Nam phát hiện, tên Tôn Long Vũ Thần hận hắn đến xương tủy lại ra tay có chút “hiền hòa”, mà không đúng, không phải có chút, mà là rất hiền hòa.
- Vì sao như vậy?
Sở Nam tự nhiên sẽ không ngây thơ đến nỗi cho rằng Tôn Long Vũ Thần là có ý tốt thăm dò, hoặc là bị ngọc bội của tổ tông dọa cho sợ hãi.
“ Đồ đệ thích giở trò quỷ, sư phụ cũng thích giở trò quỷ. Quả nhiên, không hổ danh là thầy trò.”
Trong nội tâm sinh nghi, Sở Nam không triển khai công kích ác liệt mà chỉ tùy cơ mà ứng biến, quan sát xem Tôn Long Vũ Thần giở trò gì thì mình sẽ giở trò đó mà thôi.
Tôn Long Vũ Thần thấy trạng thái của Sở Nam như vậy, thần tình trên mặt càng trở nên ngưng trọng hơn, vì kế hoạch của mình có thể thực hiện mà không khỏi vui mừng:
- Tiểu tử, hôm nay ngươi trở thành một con ếch bị luộc chín bởi nồi nước ấm rồi, ngươi có bao nhiêu bảo bối đều sẽ là của ta.
Ba phút sau, Sở Nam lộ sắc mặt nhợt hạt, trong lòng thầm nói: “ Đòn công kích của Tôn Long Vũ Thần, vẫn ôn nhu như vậy, nhưng tại sao mình lại cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn nhỉ?” Câu hỏi này vừa xuất hiện trong đầu thì Sở Nam phát ra một tiếng kêu kinh dị, sau đó nhắm mắt lại và cảm nhận sự công kích của Tôn Long Vũ Thần.
Trong lúc chăm chú cảm thụ, khóe miệng đã có máu tươi chảy ra.
Tôn Long Vũ Thần nhìn thấy càng thêm vững tin vào kế hoạch ‘Nước ấm luộc chín ếch’ của mình, không chút sơ hở nào.
Một lúc sau, Sở Nam mới trừng mắt lên, thì thầm:
- Thì ra là như vậy.