Vũ Nghịch Càn Khôn

chương 1698: thư phòng quái dị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ân, cột sáng thay đổi? Chuyện gì xảy ra?

Vu bắn nhìn chằm chằm vào cột sáng, trước tiên hắn cảm giác được, sau đó thân ảnh xuất hiện tại bên cạnh cột sáng.

Giờ phút này, Hồ Vi Hạo vẫn còn tiếp tục chờ đợi, Vu Xạ phóng tới phía sau của hắn, hắn cũng không có phát hiện, đến lúc Vu Xạ ra tay, Hồ Vi Hạo mới cảm ứng được, hắn quay người lại, nhìn thấy năm ngón tay như muốn đoạt mệnh.

Hồ Vi Hạo không có suy nghĩ, theo bản năng phản ứng, muốn nhảy vào cái cột sáng kia, mặc kệ bên trong cột sáng là cái gì.

Nhưng đã quá muộn, năm ngón tay kia đã bắt được cổ của hắn, lập tức có âm thanh "Răng rắc" vang lên, cảm giác tử vong ập tới, Hồ Vi Hạo rõ ràng năm ngón tay kia hơi chút dùng thêm sức, với thực lực hắn bây giờ, căn bản là phản kháng không được, kết quả là đầu thân chia lìa.

Cho nên, Hồ Vi Hạo không muốn chết, hắn dùng hết khí lực toàn thân, lớn tiếng tru lên nói:

- Ngươi muốn biết cái gì, ta đều nói cho ngươi biết, vô luận cái gì, ta đều nói ra.

Vu Xạ ánh mắt lạnh như băng, cũng không có buông lỏng nửa phần, quát hỏi:

- Ngươi làm gì ở chỗ này?

- Đúng vậy.

- Từ đầu tới đuôi, ngươi đều là ở phía trước cột sáng?

- Không phải, còn có những người khác.

- Ai!

- Những con người kia thật kỳ quái, tu vi không cao, giết người rất lợi hại.

Hồ Vi Hạo tranh thủ thời gian đem tướng mạo Sở Nam miêu tả một lần, nói ra rất kỹ càng, Vu Xạ nghe xong, lập tức bắt đầu sát cơ tuôn ra, Hồ Vi Hạo sau khi nói xong, Vu Xạ lạnh nhạt nói:

- Người kia có phải tạo nghệ trận pháp rất lợi hại hay không?

- Làm sao ngươi biết?

Hồ Vi Hạo bật thốt lên, lập tức lại cảm thấy người này tràn đầy sát cơ, hắn cho rằng Vu Xạ đối với câu hỏi của hắn rất không thoải mái, tranh thủ thời gian gật đầu nói:

- Đúng vậy, hắn đem tất cả trận đều phá, còn dùng trận giết không ít người.

- Hiện tại bọn hắn đi nơi nào?

- Hắn nhảy vào bên trong cột sáng, sau đó đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

- Không thấy nữa à?

Vu bắn nếp nhăn lại thêm sâu, suy nghĩ ngưng lấy cột sáng, năm ngón tay muốn dùng sức, Hồ Vi Hạo quỳ rạp xuống đất, nói ra:

- Đại nhân, ta không muốn bị giết, ta có thể giúp đại nhân làm rất nhiều sự tình, đại nhân bảo ta làm cái gì đều được.

- Ngươi có thể làm cái gì?

Vu Xạ tại trên người Hồ Vi Hạo, từ khi tìm đến Huyết Ma đại lục, sau đó biến mất nắm giữ cảm giác sinh tử người khác, hắn thích nhìn đến người khác cầu hắn, so với Vu Xạ thích chơi trò mèo vờn chuột, Hồ Vi Hạo lại sợ hãi vô cùng, hắn tranh thủ thời gian nói ra:

- Cái cột sáng này rất là quái dị, tràn đầy nguy cơ, ta có thể vì đại nhân tìm tòi.

- Ngươi không phải là muốn mượn cơ hội đào thoát sao.

Vu Xạ cười nói, một câu nói trúng tâm tư Hồ Vi Hạo rồi, trong nội tâm Hồ Vi Hạo cảm thấy lạnh như băng, chính cảm giác năng lượng của mình đều muốn thiêu đốt, Vu Xạ còn nói thêm:

- Nếu như ngươi gọi ta là chủ nhân, ta có thể tha cho ngươi một cái mạng.

- Chủ nhân!

Hồ Vi Hạo tuy khiếp sợ không thôi, cũng đã phản xạ hô lên, Vu Xạ cười như điên, trong nội tâm quát:

- Tiểu tử họ Sở, ta sẽ bắt ngươi quỳ ở trước mặt ta cầu ta tha cho ngươi một mạng, gọi ta là chủ nhân, ngươi dám đoạt thứ đồ vật ta, cho tới bây giờ ngươi cũng không có kết cục tốt.

Vu Xạ trong lòng hung ác, trong miệng quát:

- Cút đi.

Thanh âm vừa nổ ra, Vu Xạ đối với Sở Nam tràn đầy phẫn hận, tất cả đều phát tiết trên người Hồ Vi Hạo, sau đó một cước đạp Hồ Vi Hạo phun ra máu tươi, bay vào bên trong cột sáng, sau đó thân ảnh lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Đợi chưa đủ chín tức, Vu Xạ đi vào bên trong cột sáng, thân ảnh Vu Xạ vừa biến mất, thủ hạ Thiên tử liền xông ra, đánh giá cột sáng một phen, nhìn hư không, sau đó nói ra:

- Không thể để cho tiểu tử kia lẻn, đó là Thiên tử đùa giỡn.

Lập tức, thả người đi vào.

Lúc này ba người Lôi Nhụy cũng chạy tới phía trước cột sáng, trong ánh mắt Lôi Nhụy hiện lên một chút thần sắc lo lắng:

- Hắn đi nơi nào? Chuyện gì xảy ra? Vì cái gì hắn cùng với ta liên hệ?

Trịnh Vĩ Khen xem xét bốn phía, cuối cùng đem ánh mắt đã rơi vào phía trước cột sáng, nói ra:

- Cái cột sáng này là cái mấu chốt.

Bội Tư Ngọc nói ra:

- Nếu ngươi đi vào cột sáng dò đường, nhìn xem có nguy hiểm hay không.

Trịnh Vĩ Khen trầm mặc.

- Là không muốn? Hay vẫn là sợ?

Bội Tư Ngọc hỏi ra, Trịnh Vĩ Khen thâm tình nói:

- Tư Ngọc, ngươi sao có thể hỏi ta như vậy? Vì ngươi, ta cái gì đều nguyện ý, coi như là ta hy sinh ngươi, ta cũng sẽ không một chút nhíu mày; nếu như đây là vách núi, ta hóa thành một chiếc cầu, để cho ngươi bình an mà đi đến bờ bên kia, nếu như đây là biển cả mênh mông, ta hóa thành một chiếc thuyền, chở ngươi đi khắp nơi, nếu như...

- Tốt rồi, một đại nam nhân tại sao nói nhảm nhiều như vậy, chiếu cố tốt Tư Ngọc cho ta, nếu có lầm lỗi, ngươi hóa cầu ta đập phá cầu, ngươi làm thuyền ta đánh đắm thuyền.

Nói xong, Lôi Nhụy xông vào bên trong cột sáng, biến mất tại trước mắt hai người.

Trịnh Vĩ Khen thở dài một tiếng, nhìn Bội Tư Ngọc hỏi:

- Ngươi tức giận cái gì?

- Ta vốn muốn nói, con thuyền này chở hai người là tuyệt đối không có vấn đề gì.

Trịnh Vĩ Khen nói ra, cũng không để cho Bội Tư Ngọc có cơ hội, bắt lấy tay Bội Tư Ngọc, sau đó nhảy vào cột sáng:

- Tư ngọc, nắm chặt ta, vô luận phía trước có gì nguy hiểm, đều không cần sợ, đã có ta...

Lời nói đến đây, sau đó nắm chặc hai cánh tay, bị một cổ lực lượng quỷ dị tách ra, thân ảnh hai người đồng thời biến mất.

Tất cả mọi người đang tìm kiếm Sở Nam, giờ phút này thân vào một gian thư phòng, trong thư phòng, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, bên trong có một chiếc bàn, trên bàn có giấy và bút mực, trên giấy, có một chữ Trận.

- Trận?

Sở Nam vừa mới đọc lên, trong đầu còn không kịp có cái suy nghĩ gì, chữ "Trận" biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

- Đây là ý gì?

Lúc này Sở Nam nhấc chân hướng ngoài cửa đi đến, vừa mới bắt đầu đi đều không có vấn đề gì, thế nhưng ra tới cửa trước, lại mở không ra cái của kia, Sở Nam nhíu mày, tuy biết được trận tông di tích khẳng định không phải tùy tiện dùng lực được, lúc này Sở Nam chỉ muốn mở ra cánh cửa này, cho nên, vận lực đánh ra một chiêu Phá thiên quyền.

Với thực lực Sở Nam bây giờ, Phá Thiên quyền uy năng làm cho người ta sợ hãi, nhưng ngay cả một điểm tiếng vang, một điểm phản ứng đều không có, chỉ là thời điểm nắm đấm đánh trúng, trên cửa kia thoáng hiện một vòng gợn sóng, sau đó lại khôi phục bộ dáng như cũ.

Sở Nam kinh ngạc, lực lượng kinh mạch tuần hoàn một Chu Thiên, sau đó đánh ra.

Diệt thiên quyền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio