Vũ Nghịch Càn Khôn

chương 922: đối thoại, chuẩn bị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi suy nghĩ một phen, Đế Tôn lẩm bẩm:

- Không thể để ngươi tiếp tục phát triển nữa, ngươi phát triển thật đáng sợ, trẫm lúc này sẽ đem ngươi trực tiếp hủy diệt, thành Đông Hoa sẽ là nơi chôn thây của ngươi!

Sau đó, Đế Tôn lại ra lệnh:

- Để cho Diệt Sát giả xuất quan, tiến đến thành Đông Hoa, lấy đầu Sở Nam!

o0o

Bắc Thần Cung, Bắc Thần Cung Chủ khoát tay, cả vùng đất trống trãi đột nhiên nổi lên một bức tượng, thần sắc kia, bộ dáng kia không khác Sở Nam bao nhiêu, Bắc Thần Cung Chủ nhìn chằm chằm bức tượng, nói:

- Hay cho một tên Sở Nam, trước thì giết của Bắc Thần Cung ta hai tên trưởng lão, giờ lại giết mười tên đệ tử chân truyền của ta, bổn cung đã mấy trăm năm qua không rơi khỏi Bắc Thần Sơn rồi, ngươi rất giỏi, có thể bức bổn cung xuống núi, lần này bổn cung hạ sơn, để xem xem ngươi có phải là ba đầu sáu tay hay không!

Lời vừa dứt, bức tượng Sở Nam bỗng dưng bao liệt, không còn chút gì nguyên vẹn, mà thân ảnh của Bắc Thần Cung CHủ cũng đạp nhập hư không, hướng về phía thành Đông Hoa mà bay đi.

o0o

Trong bí địa Bắc Thần Cung, lúc Bắc Thần Cung Chủ rời đi, một đôi mắt mở ra, lẩm bẩm:

- Lửa giận nồng như vậy, xem ra sư đệ đã bị chọc tức đến cực hạn rồi.

Sau khi lẩm bẩm xong, đôi mắt đó lại nhắm nghiền, lĩnh ngộ quy tắc thuộc về thiên địa.

o0o

Thiên Nhất Sơn, Huyền Vô Kỳ vẫn còn đang nhắm mắt tịnh tâm, tìm kiếm “nấc thang Võ Thánh”, dưới chân Thiên Nhất Sơn, một tên đệ tử Thiên Nhất Tông vẻn vẹn chỉ có tu vi Võ Hoàng, bưng một đột đống mệnh bài vỡ vụn tiến đến, toàn thân run rẩy không ngừng, muốn tiến lại bẩm báo một tiếng, thế nhưng lại không dám.

o0o

Trong Vĩnh Sinh điện, Hoàng Phủ Diệp lẩm bẩm:

- Thật đúng là một kẻ đầu têu gây họa, hi vọng quân cờ ngươi trước khi chết có thể tạo ra uy lực khó mà tưởng tượng…

Bên này, Sở Nam đã truyền tin tức ra ngoài, ngoại trừ để cho đám người Tư Đồ Dật Tiêu rút khỏi trấn Tự Do ra, còn để cho Thiên Hạ Thương Hội truyền tin tức về cho Sở gia, để Sở gia lão tổ tọa trấn tại Sở gia, không cần đến đây, một mình hắn có thể đối phó được, cho dù không đối phó được thì hắn cũng sẽ không chết.

Sau đó, Sở Nam lại vét sạch hết toàn bộ mọi thứ tích trữ nguyên lực của Thiên Hạ Thương Hội, kể cả pháp bảo, sau đó lại cấp tốc trở về thành Đông Hoa.

Trong thành Đông Hoa, không một võ giả nào chạy thoát, mặc dù những võ giả kia kích động phẫn nộ không thôi, nhưng bị vây khốn trong đại trận lại không có biện pháp, lại nói, bọn hắn không chỉ phải đối mặt với đại trận mà còn phải đối mặt với tám tên cường giả Võ Đế, hơn nữa càng ngày càng có nhiều võ giả gia nhập trận doanh của đám cường giả Võ Đế.

Những võ giả kia hối hận không thôi, trong lòng đều oán thán:

- Sớm biết như vậy thì ta đã không tham lam, không hi vọng xa vời sẽ có cơ duyên rời trên đầu mình, đến thành Đông Hoa để rồi rơi vào vũng nước đục này, bây giờ thì hay rồi, cơ duyên không có rơi xuống, mà là tai họa lâm đầu.

Bên trong đám võ giả, ba nhóm thế lực Thiên Nhất Tông, Bắc Thần Cung, Đại Chu đều bị giêt sạch, nguyên hạch của bọn hắn cũng bị thu thập, võ giả còn lại không phải là võ giả tán tu thì cũng là võ giả Đại Khánh Quốc, hoặc là võ giả của các thế lực gia tộc khác, dưới thủ đoạn thiết huyết, không ngừng có người cúi đầu biểu thị thần phục với Sở Nam, những người này còn tự an ủi bản thân rằng:

- Ngay cả cường giả Võ Đế còn thần phục, một Võ Hoàng như ta thì đã sao?

Sở Nam sau khi trở lại thành Đông Hoa, liền đem toàn bộ nhẫn trữ vật tập trung lại một chỗ, sàng chọn ra những tài liệu trận pháp bên trong, lại lần nữa gia cố mở rộng Sát Ngư trận, mà trước khi bày trận, Sở Nam còn hạ xuống một mệnh lệnh:

- Kẻ nào thuận thì sống, còn nghịch thì vong!

Sở Nam phát ra mệnh lệnh này là vì không muốn trong lúc tu luyện sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn muốn khống chế tuyệt đối.

Một bên tiếp tục Sát Ngư trận. Sở Nam còn lật xem mấy bản thư tịch trận pháp mà thủ hạ của Đế Hạo dâng lên, cũng may Sở Nam đã có thói quen đối chiến, có thể nhất tâm lưỡng dụng, Sát Ngư trận cũng không chậm trễ, đồng thời cũng có thể tiếp tục lĩnh ngộ trận pháp…

- Không biết Sát Ngư trận này có thể chống đỡ được bao lâu, ngăn cản được bao nhiêu công kích? Ngàn vạn lần đừng để đối phương vung tay một cái liền bị phá, nếu vậy thì thật quá mất thể diện.

Sở Nam nhìn kiệt tác trước mắt mà nói, tất cả tài liệu trận pháp trong tay hắn đều đã được bố trí sạch sẽ, ngay cả một chút dư thừa cũng không còn. Hơn nữa, hắn còn đem những trận pháp vừa lĩnh ngộ cùng bố trí vào Sát Ngư trận luôn.

Sát Ngư trận này có thể nói là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

Sở Nam trầm tư một phen, cảm thấy Sát Ngư trận trước mắt tạm thời chưa cần cải biến, liền ra lệnh cho đám người kia:

- Chỉ được phép vào, không được phép ra.

Sau đó hắn tiến vào Sát Ngư trận, đi đến trước mặt Đế Hạo, mở miệng nói:

- Cường giả Tứ Tượng của Đại Chu các ngươi đã đến.

Đế Hạo ở trong trận cũng không biết đến cùng ngoài thành Đông Hoa đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều khi nghe mấy chữ “cường giả Tứ Tượng” lông mày liền nhíu chặt, vội hỏi:

- Lâm Vân, ngươi có lợi hại cũng không đánh được bọn chúng đâu, ngươi nhanh thả bổn vương ra, cho ra tài nguyên của bổn phương, như vậy thì khi ngươi đến địa bàn của lão Cửu, bổn vương sẽ bảo vệ ngươi một mạng!

- Tứ Tượng cường giả xong rồi.

- Xong rồi? Xong rồi là có ý gì?

Đế Hạo nhất thời chưa hồi phục tinh thần, Sở Nam lại nói:

- Ý của xong rồi, chính là chết, ba chết một hàng, trở thành người của ta!

- Không thể nào!

Đế Hạo trực tiếp đẩy ra những ảo ảnh mỹ nữ bên cạnh, nhả dựng lên, nhìn chằm chằm Sở Nam, quát:

- Tứ Tượng cường giả nếu như bày trận, hơn nữa còn có pháp bảo công kích và phòng ngự của bọn hắn, dù chống lại Võ Tôn sơ cấp cũng có thể vượt cấp trảm sát! Ngươi làm sao có thể giết chúng được?

- Pháp bảo mà ngươi nói, chính là thứ này sao?

Sở Nam lấy ra Long nha và Long giáp, Đế Hạo lập tức trợn tròn mắt, thân hình lảo đảo thối lui, lắp bắp nói:

- Ngươi thật sự… thật sự… đem Tứ Tượng cường giả trảm sát, ngươi…

Đế Hạo không nói tiếp, hắn cưỡng ép tinh thần của mình không sụp đổ, tận lực trấn định nói:

- Vậy ngươi còn tới tìm ta làm gì?

Tình thế bất lợi, Đế Hạo lại lần nữa đem “bổn vương” chuyển thành “ta”.

Đế Hạo nói:

- Ta muốn tới hỏi thăm một chút, sau khi trảm sát cường giả Tứ Tượng Đại Chu các ngươi, lão tử của ngươi sẽ phái cường giả gì đến? Võ Tôn sơ cấp? Hay là Võ Tôn cao cấp? Hoặc có thể nói, lực lượng cuối cùng của Đại Chu các ngươi đến cùng là gì?

Đế Hạo không cự tuyệt, suy nghĩ một lát rồi nói:

- Ngươi không cần hoài nghi lời ta nói, lực lượng cuối cùng của Đại Chu đến cùng là gì thì chỉ có phụ hoàng mới biết. Chỉ có điều, theo sự hiểu biết của ta đối với phụ hoàng, ngươi đã phá hỏng nhiều kế hoạch như vậy, lần này còn đem Tứ Tượng cường giả trảm sát, phụ hoàng khẳng định sẽ đem mối uy hiếp này loại trừ, cho nên, nhân thủ phụ hoàng phái ra lần này, ít nhất cũng là cường giả Võ Tôn trung cấp!

- Đại Chu các ngươi có bao nhiêu Võ Tôn?

Đế Hạo lắc đầu.

- Vậy được rồi, hỏi ngươi thêm một vấn đề nữa, bí mật trong Thập Vạn Đại Sơn mà Tứ Tượng biết, đến cùng có phải là toàn bộ không?

Nghe vậy, sắc mặt Đế Hạo đại biến, quát:

- Làm sao ngươi biết bí mật của Thập Vạn Đại Sơn?

Sau khi nói ra câu đó, Đế Hạo mới nghĩ đến trong số Tứ Tượng có một người đầu hàng Sở Nam, lập tức hiểu ra, sau đó còn nói thêm:

- Những gì mà Tứ Tượng biết cũng chỉ là đại khái mà thôi, ngay cả ta cũng không biết ở trong Thập Vạn Đại Sơn đến cùng có bao nhiêu lực lượng…

- Ồ…

Sở Nam gật đầu, nói-

- Đại Chu các ngươi có thể tạo ra cường giả Võ Hoàng, Võ Đế, còn có lực lượng mạnh như vậy, tại sao còn phải che giấu lâu như thế? Vì sao không trực tiếp lấy ra bình định Bắc Tề Quốc, Man Việt và Đại Khánh Quốc?

Đế Hạo nói:

- Ngươi cảm thấy những Võ Hoàng, Võ Đế đó trước mặt cường giả như ngươi, số lượng này sẽ có tác dụng sao? Lại nói, những Võ Hoàng, Võ Đế kia không phải nói chế tạo là có thể chế tạo, cái giá phải trả tương đối lớn, chỉ riêng Võ Hoàng, 100 tên Võ Vương phục dục mới có 5 tên thành công tấn thăng Võ Hoàng, như vậy là đã may mắn rồi, về phần tạo ra một cường giả Võ Đế thì lại càng khó hơn, ngươi có biết ba chi lực lượng này, Đại Chu của chúng ta phải tích lũy bao lâu không?

Lúc nói đến đây, Đế Hạo có chút mất hứng, nói:

- Đại Khánh Quốc các ngươi cũng rất không đơn giản!

Sau khi nói xong, Đế Hạo lại có phần thành khẩn nói với Sở Nam:

- Tiền bối, nếu ngươi gia nhập Đại Chu, đãi ngộ nhận được tuyệt đối hơn xa Đại Khánh Quốc!

- Lão tử của ngươi còn có thể buông tha ta?

- Nếu ngươi gia nhập Đại Chu, cho dù phụ hoàng tổn thất bốn tên cường giả Tứ Tượng cũng sẽ nguyện ý!

Trong lòng Đế Hạo dấy lên hi vọng, tiếp tục nói:

- Tại Đại Chu, phụ hoàng ta có thể dung hạ ngươi, nhưng tại Đại Khánh Quốc, Hoàng Phủ gia khẳng định sẽ không dung hạ Sở gia các ngươi, Sở gia các ngươi đã đủ mạnh, bây giờ thêm ngươi nữa, hoàng đế Đại Khánh Quốc đẩy ngươi ra tiền tuyến, nói không chừng chính là mưu kế mượn đao giết người.

- Lời của ngươi rất chính xác, chỉ tiếc lúc trước các ngươi đã phái người ám sát cha ta, cho nên, chúng ta nhất định là tử địch! Hơn nữa, ta không thích tác phong rụt rè sợ hãi của Đại Chu các ngươi, chỉ dám hoạt động ở một nơi bí mật, không dám quang minh chính đại, nếu các ngươi sớm lộ ra cờ xí thì nói không chừng thiên hạ này đã sớm là của Đại Chu các ngươi rồi.

Sở Nam đã có được đáp án mà hắn muốn, vỗ vai Đế Hạo rồi nói:

- Cứ từ từ hưởng thụ đi, có lẽ về sau ngươi sẽ không hưởng thụ được nữa rồi.

Dứt lời, thân ảnh Sở Nam lại biến mất, một đống ảo ảnh mỹ nữ lại vây quanh Đế Hạo, Đế Hạo nghĩ đến những lời Sở Nam vừa nói, dường như chợt suy tư. Thân ảnh Sở Nam lại lần nữa xuất hiện trong đám Võ Hoàng, Võ Tôn, đám Võ Hoàng, Võ Đế này đang oanh kích Sát Ngư trận, nhưng hiệu quả không lớn, tất cả bọn hắn đã cạn kiệt tinh lực.

Đúng lúc này, Sở Nam tiến vào, lạnh lùng đoạt đi tất cả nguyên hạch và pháp bảo của bọn hắn.

Sau đó, Sở Nam lại đến “Trận trong trận” mà hắn bố trí lúc trước, ở trong đó khoanh chân ngồi xuống, trong mắt lóe lên tinh quang, khẽ lẩm bẩm:

- Bất luận là kẻ nào muốn mạng của ta đều phải trả một cái giá thảm trọng.

Lúc này, Sở Nam lấy pháp bảo từ trong nhẫn trữ vật ra, đem từng lớp lực lượng quán chủ vào trong đó, cho đến khi pháp bảo đó đạt đến cực hạn thừa nhận.

Giờ khắc này, pháp bảo trong tay Sở Nam có bao nhiêu kiện?

Chỉ riêng pháp bảo Tông Khí thì trong tay Sở Nam đã có hơn 5000 kiện, trong đó còn có cực phẩm Tông Khí, về phần Linh Khí thì số lượng càng vượt xa 5 vạn. Nếu tính thêm số lượng pháp bảo Pháp Khí thì chỉ có thể dùng từ vô số kể mà hình dung thôi.

Số lượng pháp bảo khổng lồ như vậy, công dụng hiện nay chính là tạo thành một vụ nổ lớn, một đại công kích.

- Công kích như vậy có lẽ sẽ mang đến cho ngươi một chút kinh hỉ a!

Sở Nam nói đến đây, không hiểu sao lại nhớ đến Điệp Y Tiên Tử, thầm nhủ:

- Phụ thân của Điệp Y Tiên Tử là cao nhân ẩn thế, hay là thuộc về phương thế lực nào?

Vấn đề này trước mắt còn chưa có đáp án, Sở Nam cũng không quá quan tâm, bởi vì thời gian rất cấp bách, những kẻ gây chuyện kia không biết lúc nào sẽ đến, cho nên, Sở Nam càng điên cuồng đem lực lượng quán nhập vào pháp bảo, còn chuẩn bị một thủ đoạn vô cùng trọng yếu.

Đó chính là, ngưng tụ ra một cái phân thân!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio