Vũ Nghịch Càn Khôn

chương 940: lôi điện tử sắc cường hãn, đi tử lộ (*)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(*) đi chết

Ầm…

Hai quyền chạm nhau, tất cả năng lượng từ trong “Long Cung” bắn ra, Huyền Vô Kỳ vẫn bình tĩnh như trước, lấy Hỏa pháp tắc cầm cố, sau đó lại tấn công.

Thế nhưng, khiến cho Huyền Vô Kỳ cảm thấy ngoài ý muốn chính là ngoại trừ hai cỗ năng lượng hắn biết ra còn có một cỗ năng lượng không hề chịu sự khống chế của Hỏa pháp tắc, trực tiếp nện lên cơ thể hắn, giống như trước ngực bị một thanh chiến chùy gõ trúng.

- Cút cho ta!

Sở Nam hét lên một tiếng chói tai.

Lúc này, Huyền Vô Kỳ đã thổ huyết rồi, đồng thời mang theo hỏa diễm toàn thân bắn ngược ra sau, bởi vì Sở Nam thừa cơ đánh ra một kích ẩn chứa lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch, cho nên mặc dù hắn cũng bị đẩy lui, chỉ có điều thương thế của hắn so với Huyền Vô Kỳ thì nhẹ hơn rất nhiều.

Sở Nam vốn định thừa thắng truy kích, giáng thêm cho Huyền Vô Kỳ một đòn mạnh nữa, nhưng mà trong đan điền, tinh thế của Hàn Ngọc Lam Viêm Vương lại hung hiểm vạn phần, sắp đến bờ vực bị hủy diệt, Sở Nam thoáng kiểm tra, phát hiện Hàn Ngọc Lam Viêm Vương rơi vào tình cảnh này chủ yếu là do lực lượng của Hỏa pháp tắc. Tất nhiên hắn không thể để Hàn Ngọc Lam Viêm Vương bị chôn vùi như vậy được, ngày sau nếu Hàn Ngọc Lam Viêm Vương lớn mạnh thì sẽ trợ lực rất lớn cho hắn.

Nếu như chỉ vì khiến Huyền Vô Kỳ trọng thương mà từ bỏ Hàn Ngọc Lam Viêm Vương thì thật không đáng, không thể bù đắp được. Hơn nữa, trong lòng Sở Nam, Huyền Vô Kỳ căn bản không thể so sánh được với Hàn Ngọc Lam Viêm Vương.

Cho nên, Sở Nam quát với Huyền Vô Kỳ một tiếng:

- Huyền Vô Kỳ, hôm nay tha cái mạng chó của ngươi, lần sau gặp lại chính là tử kỳ của ngươi!

Dứt lời, Sở Nam chui xuống đất, lập tức nhập sâu xuống lòng đất mấy ngàn dặm.

Huyền Vô Kỳ bị trọng thương, nhưng lại không hề chán nản, ngược lại vẻ mặt đầy kinh hỉ, lẩm bẩm:

- Cỗ năng lượng thần bí này thật bá đạo, quả thật không ngờ rằng trên người Lâm Vân lại có nhiều thứ tốt như thế, đúng là một tòa bảo sơn. Chỉ tiếc là những thứ này vẫn còn đang yếu nhược, chưa phát triển hoàn toàn, hơn nữa, thực lực của Lâm Vân không thể bảo vệ được tòa bảo sơn này. Tòa bảo sơn này là dành cho người có thực lực, Lâm Vân, ngươi không trốn thoát đâu.

Dứt lời, Huyền Vô Kỳ cũng chui xuống đất.

Chỉ có điều phương thức của hắn không phải lặn xuống giống Sở Nam, mà là dùng vạn họa mở đường, thiêu rụi tất cả những đất đá chặn đường hắn.

- Còn đuổi theo?

Sở Nam cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm:

- Không biết Hỏa pháp tắc của ngươi có thể tử khí biến thành "Pháp tắc" hay không?

o0o

3000 mét, 5000 mét, 7000 mét.

Không mất bao lâu thì Sở Nam đã lặn đến 7000 mét dưới Hoành Đoạn sơn mạch.

Trước kia, 7000 mét chính là cực hạn của Sở Nam, nhưng bây giờ, sau khi thân thể cường hãn thì Sở Nam còn có thể tiếp tục xuống dưới.

Sau lưng Sở Nam, Huyền Vô Kỳ một mực theo sát, áp lực dưới mặt đất 7000 mét, và đất đá bên dưới đối với Huyền Vô Kỳ mà nói thì căn bản không phải là chuyện gì đáng kể, bất kể thứ gì, tất cả đều bị chôn vùi trong vạn hỏa, hoặc là biến thành hỏa.

- Lâm Vân, ngươi trốn không thoát đâu, cho dù ngươi có trốn đến bên kia đại lục thì lão phu cũng sẽ cướp bằng được pháp bảo trong tay ngươi.

Huyền Vô Kỳ đối với những thứ trên người Sở Nam vô cùng thèm thuồng, trong quá trình truy đuổi, Huyền Vô Kỳ còn hướng về phía Sở Nam mà thi triển Hỏa pháp tắc.

Trong đan điền Sở Nam, có lôi điện tương trợ, nguy thế của Hàn Ngọc Lam Viêm Vương dần giảm xuống. Thế nhưng, vẫn không thể giải quyết được vấn đề căn bản, Hỏa pháp tắc vẫn như trước, tồn tại bên trong Hàn Ngọc Lam Viêm Vương.

- Cứ tiếp tục như vậy thì không được, sắp xâm nhập đến 8000 mét, vậy mà vẫn không nhìn thấy cổ chiến trường, ngay cả tử khí nồng đậm cũng không cảm thấy.

Sở Nam không khỏi lo lắng, thầm nghĩ:

- Vị trí cổ chiến trường là do Đại Chu ghi chép, có lẽ sẽ không sai, nhưng trải qua mấy ngàn năm, cổ chiến trường đã biến mất, hoặc là trước khi Hoành Đoạn sơn mạch xuất hiện đã xảy ra cự biến, cổ chiến trường đã bị hủy, không còn tồn tại nữa.

Lại 1000 mét nữa…

Sở Nam đã sắp tiến đến 1 vạn mét, ẩn hoạn trong đan điền vẫn còn, mà Huyền Vô Kỳ vẫn không ngừng tăng thêm Hỏa pháp tắc, lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch từng bước thối lui, Hỏa pháp tắc gắt gao áp bách.

Hỏa pháp tắc càng lúc càng mạnh, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương cũng càng lúc càng ảnh hưởng nghiêm trọng.

- Huyền Vô Kỳ quả nhiên lợi hại, Hỏa pháp tắc cũng cường hãn, nếu không phải có Dương Hỏa Chi Độc áp chế thực lực hắn một mức nhất định, chỉ e tình cảnh của ta bây giờ càng thêm hung hiểm vạn phần.

Sở Nam thầm nghĩ, trong đầu không ngừng nghĩ biến pháp giải quyết vấn đề của Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, thầm nhủ:

- Muốn giải quyết vấn đề này, muốn phá hủy Hỏa pháp tắc thì ta phải làm sao bây giờ? Sinh mệnh lực và tử khí đều không được, năng lượng thần bí mặc dù không chịu ảnh hưởng của quy tắc, nhưng lại không còn thừa bao nhiêu. Lôi điện thì ngược lại vẫn có thể khiến Huyền Vô Kỳ tổn thương, nhưng không thể tạo thành một kích trí mạng được.

Sở Nam nghĩ hết tất cả các thủ đoạn của hắn, trong đầu chợt lóe linh quang, thầm nghĩ:

- Ta đã biết cái gì gọi là phong, biết được nguyên lý của phong, thế nhưng, từ nguyên lý này muốn hình thành quy tắc thì vẫn còn thiếu một chút.

Suy nghĩ một lúc, Sở Nam lại nghĩ đến lôi điện, nghĩ đến đám lôi điện tử sắc kia, đạo lôi điện tử sắc này rất quỷ dị, khắc sâu vào trong lòng Sở Nam, hắn thoáng suy tư một chút, Sở Nam quyết định, thử điều khiển đạo lôi điện tử sắc này.

Lúc này, sau lưng lại truyền đến âm thanh của Huyền Vô Kỳ:

- Lâm Vân, đừng chạy nữa, ngươi trốn không thoát đâu, dưới quy tắc của lão phu, ngươi cần gì phải uổng công? Ngươi quá yếu, mặc dù ngươi so với tên sư phụ đã chết của ngươi mạnh hơn không ít, nhưng trước mặt lão phu thì ngươi vẫn rất yếu, ngươi không thể phá được quy tắc của lão phu, tất cả đều là vô dụng!

- Ngươi làm sao biết là ta đang trốn?

- Ngươi không phải đang trốn?

Huyền Vô Kỳ lạnh lùng hỏi:

- Vậy ngươi đang làm cái gì?

- Ta làm gì thì chốc lát nữa ngươi sẽ biết.

- Không cần chốc lát nữa đâu, lão phu bây giờ sẽ bắt ngươi lại!

Lời của Huyền Vô Kỳ vừa dứt, Sở Nam liền đem đạo lôi điện tử sắc bổ xuống, trong đầu vang lên một tiếng nổ “Đùng”, chỉ thấy Hỏa pháp tắc tạo thành uy hiếp lớn đối với Hàn Ngọc Lam Viêm Vương trực tiếp bị bổ nát bấy, không còn tồn tại.

Trong sát na Hỏa pháp tắc vừa bị hủy diệt, Huyền Vô Kỳ đang muốn tiêu diệt Sở Nam để đề phòng đêm dài lắm mộng không khỏi toàn thân chấn động, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc vạn phần, trong kinh ngạc còn có bối rối.

Huyền Vô Kỳ kinh hô:

- Lâm Vân, ngươi đến cùng dùng thủ đoạn gì? Trong cơ thể ngươi đến cùng có thứ gì? Không ngờ có thể diệt được "Pháp tắc" của lão phu!

Lúc này Sở Nam cũng chìm vào trong khiếp sợ vô tận, thầm nghĩ:

- Đạo lôi điện tử sắc này rốt cuộc là gì? Đây chính là Hỏa pháp tắc a, không ngờ bị nó bổ một cái liền không còn, đạo lôi điện tử sắc này uy lực như vậy, tại sao lại đến tìm ta?

Nghe thấy ngữ khí của Huyền Vô Kỳ, Sở Nam đáp:

- Ngươi không phải nói ta rất yếu sao? Không phải "Pháp tắc" của ngươi là vô địch ư?

Huyền Vô Kỳ không còn lời gì để nói, sự thật bày ra trước mắt, hắn còn có thể nói gì đây, hơn nữa, trong lòng hắn đã có phần cố kỵ. Chỉ có điều Huyền Vô Kỳ vẫn không ngừng truy sát, chính là bởi vì thứ có thể hủy diệt "Pháp tắc" của hắn, hắn muốn nghiên cứu cho rõ, trọng yếu hơn là hắn muốn cướp nó, biến nó thành của hắn. Huyền Vô Kỳ muốn biến thứ đó trở thành một kiện thần binh lợi khí trong tay hắn.

Mặc dù "Pháp tắc" bị hủy, nhưng Huyền Vô Kỳ vẫn không cho rằng tính mạng của hắn sẽ xảy ra vấn đề gì.

Mà Sở Nam thì lại hoài nghi:

- Bên trong đạo lôi điện tử sắc này phải chăng cũng ẩn chứa "Pháp tắc"?

Lúc Sở Nam đang nghi hoặc, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương dưới tình huống không bị Hỏa pháp tắc uy hiếp liền đại phát uy phong, đem cả năm mầm mồng dị hỏa nuốt sạch sẽ.

Hàn Ngọc Lam Viêm Vương thôn phệ thành công, đem công năng của năm loại dị hỏa cắn nuốt sạch sẽ, Sở Nam và Hàn Ngọc Lam Viêm Vương tâm thần tương giao, lập tức giác được sau khi thôn phệ thì uy lực của Hàn Ngọc Lam Viêm Vương trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, cho dù là hàn băng chi lực cũng tăng mạnh.

Kết quả như vậy đương nhiên khiến Sở Nam vô cùng vui mừng.

- Đã có đạo lôi điện tử sắc có thể hủy diệt được Hỏa pháp tắc….

Sở Nam thầm nhủ trong lòng, thử đem lôi điện tử sắc ra khỏi đan điền, thế nhưng lại không thể, phảng phất như trong giai đoạn này, đạo lôi điện này chỉ có thể tồn tại ở đan châu trong đan điền của Sở Nam.

Sở Nam muốn xuất đạo lôi điện tử sắc ra, đem Hỏa pháp tắc bao phủ lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch hủy diệt, thế nhưng lôi điện tử sắc lại không thể xuất ra, không khỏi suy nghĩ:

- Nếu đã không thể xuất ra đạo lôi điện tử sắc này, vậy thì dùng lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch đem Hỏa pháp tắc vào trong đan điền.

Lúc này, Sở Nam đem lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch thu hồi vào trong đan điền, Huyền Vô Kỳ tất nhiên nhận ra, lập tức không chút do dự, đem Hỏa pháp tắc cắn chặt lấy, quát:

- Lão phu muốn xem đó là tồn tại gì!

Chỉ chốc lát sau, Hỏa pháp tắc đã theo lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch chui vào trong đan điền, xông về phía đan châu, Sở Nam lại đem lôi điện tử sắc ra sử dụng, không phải nghi ngờ, lôi điện tử sắc lập tức đem Hỏa pháp tắc bổ tan nát không còn.

Sắc mặt Huyền Vô Kỳ có phần tái nhợt, quát:

- Lâm Vân, giao thứ đó ra, lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng.

- Huyền Vô Kỳ, ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi sao?

- Lão phu có thể phát huyết thệ…

- Huyết thệ của ngươi so với người ta đánh rắm cũng không bằng!

- Ngươi…

- Hơn nữa, ngươi cho rằng ta ngu ngốc như ngươi sao?

- Được lắm, được lắm, đường sáng ngươi không đi, vậy lão phu sẽ tiễn ngươi đi tử lộ.

Huyền Vô Kỳ vừa dứt lời, hai người đã chui xuống độ sâu vạn mét, Sở Nam liền nhạy cảm phát giác ra một cỗ tử khí nồng đậm, bật cười nói:

- Không sai, ta muốn đi tử lộ, ngươi muốn đi không?

Khí tức tử khí mãnh liệt như thủy triều.

Sở Nam cảm thấy mỗi tế bào trong người đều hoan hỉ, vô cùng hưng phấn, nhanh chóng xông về phía tử khí.

Chỉ có điều, Sở Nam đột nhiên thoáng cái không thể chìm xuống được nữa, bởi vì lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch…

Lôi điện tử sắc đem Hỏa pháp tắc bổ nát không còn, Ngũ Hành nguyên dịch và lực lượng không còn kề vai tác chiến nữa, lại bắt đầu trận giao chiến mới, khiến Sở Nam lại một lần nữa không thể sử dụng.

-DG-: Cái này gọi là trong phúc có họa đó mà

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio