Vu Sắc Mỹ Túy

chương 127: vết thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nụ hôn dịu dàng nhẹ tựa lông chim, Lê Khải Liệt nhắm mắt lại, xung quanh thật yên lặng, tĩnh đến mức giống như ngay cả hạt bụi rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Vu Duy Thiển đứng lên, lại dùng nước lau mình cho Lê Khải Liệt một lần nữa, bật lên điều hòa, nhiệt độ buổi tối hạ xuống sẽ không ảnh hưởng đến trong phòng, đắp một tấm chăn mỏng cho người nằm trên giường, hắn dựa vào đầu giường, bất tri bất giác cũng chìm vào giấc ngủ.

Đến nửa đêm thì hắn giật mình tỉnh lại, xem xét tình huống của Lê Khải Liệt, coi như đã đỡ hơn rất nhiều, vết thương đang khép miệng, thả lỏng tâm tư một chút, hắn đi đến phòng tắm rồi mở ra vòi sen.

Dòng nước xối lên máu trên cánh tay và thân thể của hắn, nhưng cảm giác nặng trịch trong lòng vẫn còn y nguyên, ánh mắt khép hờ nhìn dòng nước bắn vào làn da, bọt nước tung tóe làm cho hô hấp khô ráo trở nên ướt át, cho đến lúc này mới có thể hít sâu một hơi.

Liệt, Lê Khải Liệt….Cái tên này lăn lộn vài lần trên đầu lưỡi, Vu Duy Thiển tắm xong rồi lau mặt gương trong phòng tắm, trong gương phản chiếu sắc mặt âm trầm khó chịu của một người đàn ông, đó là sự kết hợp giữa phiền muộn, chán ghét, bất an và tức giận, giống như một người xa lạ.

Sống rất nhiều năm, trải qua rất nhiều việc, những chuyện thật sự khiến cho hắn sợ hãi cũng còn rất ít, nhưng lần này hắn thật sự sợ, nếu Lê Khải Liệt chết trong hỏa hoạn, nếu Lê Khải Liệt không phải người của gia tộc Claudy, nếu Lê Khải Liệt không thể tránh được lực lượng quái quỷ kia giống như Richard…..thì sẽ thế nào?

Người trong gương lộ ra một nụ cười nhạo, chẳng phải hắn đã sớm biết đáp án rồi hay sao?

Nước trong phòng tắm vẫn còn mở, từ trong phòng truyền ra tiếng nước ào ào, người đàn ông trên giường đáng lý nên nằm ngủ nhưng hiện tại lại mở mắt ra, đôi mắt màu vàng, đồng tử màu tro lục, ánh sáng trong phòng đã được Vu Duy Thiển chỉnh xuống chế độ mờ ảo nhu hòa, biểu tình của Lê Khải Liệt rất thanh tỉnh, mặc dù tiếng nước trong phòng tắm cũng không quá lớn nhưng hắn vẫn nghe thấy rất rõ ràng, bao gồm cả tiếng vỡ vụn của tấm gương bị tác động bởi ngoại lực.

Răng rắc – tấm gương vỡ ra như hoa văn mạng nhện, mấy chục khuôn mặt nhăn nhó của Vu Duy Thiển xuất hiện trong gương, giống như sự vẩn đục mấy trăm năm qua rốt cục bị bùng nổ, trỗi dậy từ trong lòng.

Vu Duy Thiển đứng trong phòng tắm nhìn vết thương trên mu bàn tay của mình, mở ra lòng bàn tay, bên trong còn có một vết thương rất sâu, bây giờ vẫn còn nhìn thấy miệng vết thương, nhưng chỉ cần qua vài ngày thì sẽ tự động khép lại, cho đến mấy chục năm sau thì chỉ để lại một vết sẹo, đến cuối cùng vết sẹo này cũng sẽ chậm rãi phai nhạt theo năm tháng.

Chẳng lẽ hắn cũng muốn để cho Lê Khải Liệt cũng giống như vết thương này hay sao?

Vu Duy Thiển thở dài, dựa vào bồn rửa tay, “Bị ta đánh thức?”

Ánh đèn mang theo hơi nước chiếu xuống khuôn mặt của hắn, khuôn mặt ướt nhẹp, đường cong rõ ràng mà sắc nét, tấm gương lấp đầy vết rạn nứt vẫn còn ở ngay đó, nhưng Lê Khải Liệt từ phòng ngủ đi đến lại nhìn không ra trong mắt của hắn có cái gì đặc biệt, “Bị cảnh đẹp đêm khuya đánh thức.” Trong giọng nói có che giấu ý tứ sâu xa, tầm mắt thản nhiên bám lên thắt lưng đang quấn khăn tắm của Vu Duy Thiển.

Người đàn ông với cơ thể trần trụi bước đến, toàn thân tràn ngập sức lực dung hợp với vẻ đẹp hoàn mỹ, trên người lại có thêm biến hóa quỷ dị, sức quyến rũ đầy dã tính của Lê Khải Liệt vẫn không hề giảm bớt, bờ môi khêu gợi nhếch lên, ngón tay muốn vuốt ve khuôn mặt của Vu Duy Thiển bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, “Chậc!”

Hắn nắm tay lại, cố sức thu hồi cánh tay, móng tay lóe sáng như kim loại, tựa hồ chỉ cần chạm vào thân thể người ta thì có thể rạch đứt vài đường, Vu Duy Thiển nhìn lên những vết bỏng trên người của hắn, đã lành lặn bảy tám phần, hiện tại nếu trang điểm thì có thể che được những dấu vết này, “Ngày mai ngươi phải quay về để xuất hiện trước ống kính, bây giờ cứ an tâm ngủ một giấc thật ngon.”

Hắn đẩy Lê Khải Liệt ra ngoài cửa, tránh đi những vết thương trên người của đối phương, nhưng có người lại không biết cảm kích, “Xuất hiện trước ống kính làm gì? Biến thành như vậy thì làm sao có thể xuất hiện trước ống kính? Ta với ngươi quay về, ngươi nuôi ta đi, Duy?”

Vừa cười gian tà vừa tới gần, Lê Khải Liệt tựa như hoàn toàn không bận tâm đến chuyện này, Vu Duy Thiển trực tiếp nắm lấy cổ tay của hắn rồi lôi hắn từ trong phòng tắm ra ngoài, sau đó ném lên giường, “Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì đó?”

Cầm lấy điều khiển từ xa, tivi lóe sáng, tin tức đặc biệt buổi tối đang tường thuật lại trận hỏa hoạn lần này, bởi vì có Lê Khải Liệt và Lena nên tin tức rất được quan tâm, cụm từ vụ án ma cà rồng giết ngươi thường xuyên được loan truyền qua đài phát thanh và đài truyền hình, có thể tưởng tượng được ngày mai tin tức sẽ được lan truyền nhanh đến mức nào.

“Hiện tại giới truyền thông đều đang suy đoán tình huống của ngươi, ta mang ngươi rời đi, không ai chụp được bộ dáng của ngươi, chuyện này sẽ nhanh chóng truyền đến New York, sau đó là toàn thế giới đều biết, bọn họ sẽ suy đoán ngươi bị biến dạng, bị phỏng nặng, bộ dáng hiện tại của ngươi chỉ là tạm thời, chờ ngươi khôi phục, sớm ngày lộ diện thì có thể xóa bỏ mọi lời đồn.”

Đè Lê Khải Liệt xuống, không cho hắn ngồi dậy, Vu Duy Thiển bình tĩnh phân tích tình huống hiện tại, Lê Khải Liệt vẫn giữ nguyên bộ dáng thờ ơ, đôi mắt khẽ nheo lại, bỗng nhiên nhếch môi, “Chúng ta đều biết đây không phải lời đồn, nếu không có ngươi thì Miracle Leo đã không còn tồn tại.”

Đôi mắt vàng óng trở nên thâm trầm, Lê Khải Liệt sờ soạng bả vai của mình, lúc này làn da bên ngoài chỉ còn cảm giác bỏng rát, “Nếu đổi thành phẫu thuật thì không biết phải cấy da bao nhiêu lần?”

Vu Duy Thiển bị thái độ hời hợt như vậy của Lê Khải Liệt chọc giận, vẻ mặt trở nên đáng sợ, ánh mắt vô cùng sắc bén, “Ngươi muốn ép ta phải nói ra hay sao? Nếu không có ta thì ngươi sẽ không gặp phải chuyện như vậy.”

Âm điệu lạnh lùng cứng rắn không ngừng vang vọng, tuyệt đối sắc bén, ngay cả chính mình cũng không chừa cơ hội, “Ngươi và Richard không xuất hiện cùng nhau thì sẽ không gặp phải hỏa hoạn, sẽ không bị tên điên kia kéo vào biển lửa, những chuyện này không cần ta nói thì ngươi cũng đã hiểu rõ, ngươi còn muốn bào chữa cho ta hay sao?”

Vu Duy Thiển vừa cười lạnh vừa lắc đầu, hắn nói tiếp, “Quá khó khăn.”

Hắn ngồi xuống bên mép giường, ngay từ đầu hắn và Lê Khải Liệt gặp nhau chính là một âm mưu ngoài ý muốn, biến cố xuất hiện khi bọn họ giao thủ và va chạm, mức độ nguy hiểm càng ngày càng cao, bọn họ bị một phần nào đó của đối phương hấp dẫn, bị một loại ràng buộc cột chặt vào nhau, nhưng bọn họ đều đã đi quá nhanh.

Hắn bị Lê Khải Liệt kéo vào thế giới tình cảm mà từ lâu hắn đã không còn đề cập đến, hắn bị tình yêu của Lê Khải Liệt cuốn hút, dao động, tận lực lảng tránh vấn đề vẫn còn tồn tại giữa hai người bọn họ.

Nhưng hiện tại hắn không thể tiếp tục lảng tránh, “Ngủ đi, ngươi cần nghỉ ngơi.”

Không cho đối phương phản đối, hắn xốc chăn lên, không muốn tiếp tục kéo dài vấn đề này, nhưng Lê Khải Liệt hiển nhiên có ý kiến trái ngược với hắn, bắt lấy cổ tay của hắn, “Là ta cần nghỉ ngơi hay là ngươi cần nghỉ ngơi?”

“Đừng cho là ta không biết chuyện ngươi đã làm!” Bạo quân vứt bỏ vẻ bề ngoài hoa lệ của mình, Lê Khải Liệt chợt lộ ra hàm răng sắc nhọn như hùm gấu cùng với đôi mắt vàng óng chớp động hào quang, biểu tình mâu thuẫn, như là tức giận như là thỏa mãn, “Duy–”

Âm điệu bỗng nhiên mềm mại, Lê Khải Liệt thở dài, “Ngươi tổn thương chính mình để cứu ta, chuyện này rất đơn giản phải không! Ngươi tính cứu ta bao nhiêu lần? Ngươi có thể sử dụng máu của mình để cứu ta bao nhiêu lần?” Đến cuối cùng, tiếng rống giận thịnh nộ bị đè ép rốt cục bùng nổ, hắn cầm lấy tay của Vu Duy Thiển.

Giống như một con dã thú chân chính, đột nhiên kéo Vu Duy Thiển từ bên mép giường rồi đè xuống, “Những khuôn mặt trong bóng đen, cái mà ngươi gọi là thức thần, bọn họ thật sự đang bảo hộ ngươi hay sao? Rốt cục ngươi còn cái gì chưa nói với ta? Vì sao Senzou còn biết nhiều hơn ta? Hắn là ai? Hắn có quan hệ gì với ngươi?”

Những vấn đề liên tiếp được Lê Khải Liệt hỏi ra, là ghen tuông hay là phẫn nộ, biểu tình hỗn tạp tràn ngập trên khuôn mặt nguy hiểm mà quyến rũ, Vu Duy Thiển vuốt lên mái tóc lỡ cỡ của Lê Khải Liệt, bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, “Có tinh thần như vậy? Thế thì làm chuyện kia được rồi.”

Giống như chỉ để uy hiếp hoặc thật sự là có ý này, bàn tay của Vu Duy Thiển tiến vào trong chăn, Lê Khải Liệt cảm thấy bất ngờ đối với thái độ biến hóa đột ngột của hắn, “Trả lời vấn đề của ta, ngươi muốn đánh trống lảng hay sao?” Nếu là bình thường thì Lê Khải Liệt hoan nghênh còn không kịp, nhưng tình huống hiện tại hoàn toàn khác biệt.

“Nếu đúng là như vậy thì ngươi có thể làm được gì?” Vu Duy Thiển bình tĩnh, không thể tìm thấy một chút sơ hở nào, ánh mắt sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“….Đừng ép ta làm ra chuyện quá đáng, ta chỉ muốn đáp án mà thôi.” Khi Lê Khải Liệt ngang bướng thì không ai có thể khiến cho hắn thay đổi, huống chi chuyện này có liên quan đến quá khứ của Vu Duy Thiển, vẻ mặt trêu tức hàm chứa tính công kích rõ ràng.

“Rốt cục ngươi muốn ầm ĩ đến lúc nào? Chẳng lẽ chuyện này không thể chờ đến khi rãnh rỗi rồi mới nói hay sao?” Giống như mất kiên nhẫn, bàn tay của Vu Duy Thiển chạm lên làn da của Lê Khải Liệt.

Trong lòng bàn tay cộm lên một vết thương, xúc giác không bằng phẳng xẹt qua một bộ phận mẫn cảm trên thân thể của Lê Khải Liệt, đôi mắt vàng óng nhất thời mờ mịt, tràn ngập sắc thái của nhục dục.

Đàn ông thường không chịu nổi bị khiêu khích, nhất là khi đối mặt với người mình yêu, Vu Duy Thiển cố ý khơi mào dục vọng của Lê Khải Liệt, ngón tay bấm trên từng dây đàn lại thể hiện kỹ xảo hoàn mỹ ngay giờ phút này, lúc trước Lê Khải Liệt đã từng chỉ trích Vu Duy Thiển, khi đối mặt với tình huống bất lợi cho mình thì hắn sẽ luôn đánh lạc hướng đối phương, mà ngay hiện tại cách này lại phát huy hiệu quả một cách toàn diện.

Nhiệt độ trong không khí bởi vì động tác của Vu Duy Thiển mà tăng lên vài phần, đôi mắt màu vàng óng như dã thú lấp lánh dưới ánh đèn mờ mịt, Lê Khải Liệt cắn chặt răng, dùng răng nanh nhô ra để cọ sát bên gáy của Vu Duy Thiển, giọng nói khàn đặc, hô hấp dồn dập, “Đừng tưởng là ta sẽ buông tha cho ngươi như vậy, ngươi rốt cục còn bao nhiêu chuyện chưa nói với ta?”

“Nhiều đến mức đếm không hết, chẳng qua hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết một chuyện….” Hắn rút ra dây nịt trên thắt lưng của Lê Khải Liệt, bàn tay ấn xuống cái mông của đối phương một chút, “Nếu ngươi thật sự không chịu nghỉ ngơi thì ta sẽ dùng cách khác để cho ngươi nghỉ ngơi.”

Vu Duy Thiển đưa tay mơn trớn vết thương đang khép lại trên người của Lê Khải Liệt, làm cho đối phương hơi nhói đau. Lê Khải Liệt không ngờ Vu Duy Thiển lại dùng cách này để uy hiếp hắn, “Ngươi đang đùa hay nói thật?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio