Vu Sắc Mỹ Túy

chương 139: cá trong lưới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trở về nhà của Lê Khải Liệt, cảm giác quen thuộc tựa như quay về nhà của mình, Vu Duy Thiển quanh năm suốt tháng đều di chuyển khắp nơi, cũng không cố định ở một chỗ quá lâu, cho nên mới không hề lưu luyến mà bỏ lại quán bar đang làm ăn rất khắm khá của mình, hiện tại căn biệt thự ở Manhattan này cũng đã trở thành nơi nghỉ dưỡng của hắn.

Giường của Lê Khải Liệt chính là giường của hắn, nghỉ ngơi trên chiếc giường rộng lớn như vậy cũng không phải là chuyện gì xa lạ, bởi vì lần ly biệt này đã mang đến những suy nghĩ mới mẻ nào đó cho bọn họ, tuy rằng vấn đề vẫn chưa được giải quyết nhưng bọn họ đã xác định hai bên sẽ không tiếp tục bốc đồng như lúc trước, hiện tại bọn họ sẽ dùng lý trí để đối diện với tình cảm của bọn họ cùng với tất cả vấn đề tồn tại giữa hai người.

Tạm biệt sân khấu ồn ào, Lê Khải Liệt lặng yên nằm trên giường, Vu Duy Thiển đã thức dậy trong chốc lát nhưng vẫn không động đậy.

Người bên cạnh gác tay lên thắt lưng của hắn, Lê Khải Liệt nằm sấp xuống giường, đối mặt với hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng mở mắt ra để xác nhận hắn không bỏ đi.

Chưa từng thấy bộ dáng với mái tóc ngắn của Lê Khải Liệt, trong ấn tượng của Vu Duy Thiển, người đàn ông này tựa như một con sư tử tràn ngập tính công kích, hắn tự tiện xông vào cuộc sống của người khác, mặc kệ người ta có chấp nhận hay không, hiện tại đã bị xén đi cái bờm, nhưng vẫn không hề ngoan ngoãn hơn xưa.

Tựa đầu vào gối, Vu Duy Thiển mò mẫm lên cái tủ nơi đầu giường, vẫn giống như lúc hắn rời đi, gói thuốc lá cùng bật lửa đều ở vị trí cũ, cầm gói thuốc lá trong tay, nhìn bàn tay đặt trên lưng, hắn lại đặt gói thuốc trở về vị trí cũ.

Trong phòng thật im lặng, hắn mở to mắt nhìn trần nhà, sau đó bất tri bất giác chuyển mắt lên người của Lê Khải Liệt.

Người này ngủ thật sự yên bình, thu liễm tất cả ngang ngược và suồng sã, nửa thân trần lộ ra bên ngoài, mái tóc đã được gội sạch có vài cọng nhếch lên trên gối, trạng thái vô cùng thả lỏng.

Mái tóc ngắn của Lê Khải Liệt không hề ảnh hưởng đến sức quyến rũ của hắn, vốn đã rất phong độ, nay lại càng hiển lộ rõ ràng.

Giống như vuốt ve con mèo con cún, hắn sờ lên tóc của Lê Khải Liệt, có đôi khi sẽ cảm thấy Lê Khải Liệt cũng có điểm rất đáng yêu, nhưng phần lớn đều luôn làm cho hắn cảm thấy đau đầu, đáng yêu đến mức làm cho người ta cảm thấy đáng ghét, đối với hắn mà nói thì đây chính là Lê Khải Liệt.

Có ai có thể cự tuyệt được người đàn ông này hay không? Là ai đã tạo ra kỳ tích này? Nghĩ đến vấn đề như vậy liền khiến Vu Duy Thiển cảm thấy chính mình bắt đầu không bình thường.

Hoạt động thân thể một chút, Lê Khải Liệt điều chỉnh tư thế ngủ, đôi mắt của hắn đột nhiên mở ra, ánh mắt của hắn thanh tỉnh đến mức làm cho người ta phải nghi ngờ, “Ngươi nhìn ta đã rất lâu, ta còn nghĩ rằng ngươi sẽ thừa dịp ta đang ngủ mà lén lút hôn ta, kết quả chờ tới chờ lui cũng không thấy, thật khiến người ta thất vọng a.”

Không cần hoài nghi, hắn đã tỉnh được một lúc, ngay lúc Vu Duy Thiển thức dậy. Ý cười ngưng tụ trong đôi mắt màu tro lục lấp lánh hào quang, nửa thật nửa giả mà oán giận.

“Muốn ta hôn thì ngươi cứ nói thẳng.” Vu Duy Thiển ngồi dậy, sau khi tỉnh ngủ thì tinh thần của hắn cũng không tệ lắm, quan trọng hơn là do tâm tình cũng khá tốt.

Mặc chiếc áo thun của Lê Khải Liệt như là đồ ngủ, có đôi khi bọn họ sẽ lầm lẫn khi quần áo của bọn họ đặt cạnh bên nhau, bình thường hắn sẽ không mặc đồ của Lê Khải Liệt, căn cứ vào sở thích cá nhân của mình thì hắn sẽ không thử nghiệm phong cách ăn mặc của Lê Khải Liệt.

“Nói thẳng thì không còn ý nghĩa, ngươi sẽ không thể–” Lê Khải Liệt vẫn chưa nói xong thì đã bị niêm dấu bằng một nụ hôn, Vu Duy Thiển cúi đầu rồi choàng tay qua vai của Lê Khải Liệt, đối phương phối hợp bằng cách ôm lấy thắt lưng của hắn để làm sâu sắc nụ hôn này.

Thể chất của Lê Khải Liệt khác với người bình thường, đối với hắn mà nói thì tinh thần mệt mỏi sẽ càng nghiêm trọng hơn thân thể mệt mỏi, mấy ngày nay thần kinh liên tục căng thẳng, sau khi Vu Duy Thiển xuất hiện liền làm cho hắn có loại cảm giác giải tỏa hết mọi ưu phiền, hiện tại được nghỉ nơi, cảm giác mệt nhọc đã sớm tan biến, khi dùng môi lưỡi quấn quýt với nhau, Vu Duy Thiển nhanh chóng phát hiện thân thể của Lê Khải Liệt đang biến hóa.

“Ta tưởng rằng ngươi rất mệt.” Vu Duy Thiển dời môi, không phải không có chế nhạo, bàn tay mò lên làn da nóng rần của Lê Khải Liệt.

“Đúng là rất mệt, nhưng nhìn thấy ngươi thì lập tức có tinh thần.” Một câu của Lê Khải Liệt có hai nghĩa, kéo tay của Vu Duy Thiển xuống phía dưới, khơi mào một nụ cười càng có hàm nghĩa sâu xa hơn, sau đó kéo cổ của Vu Duy Thiển xuống rồi hôn một cách nồng nhiệt, “Chúng ta xa nhau đã bao lâu? Ta thật sự nhịn không được.”

Giọng nói thì thầm như ác quỷ dụ dỗ, Vu Duy Thiển thuận theo loại mê hoặc này, nhưng cách thức mà hắn thuận theo lại không giống như Lê Khải Liệt đã mong muốn, duỗi tay ra, dùng khuỷu tay đè Lê Khải Liệt xuống giường, “Ta vẫn không quên phản ứng vào tối hôm đó của ngươi….”

Giọng nói thì thầm hết sức dịu dàng, nhưng động tác lại mang theo một loại hàm nghĩa khác, Vu Duy Thiển dùng hành động để chứng minh hắn đã quay về.

Không phải người châu Âu thuần túy cho nên xúc cảm trên làn da của Lê Khải Liệt rất nhẵn nhụi, nhẵn nhụi mà mạnh mẽ, tựa như một con báo đen nhanh nhẹn, mỗi một cơ bắp đều nổi lên cuồn cuộn. Vì ly biệt mà khắc sâu vào trí nhớ, tồn tại một cách sống động, hắn không có giây phút nào lãng quên, hiện tại hắn sẽ ôn lại cảm giác ngay lúc đó.

Dùng sự vội vàng nôn nóng chưa bao giờ có để khát cầu, tấm lót nệm giường ở dưới thân của hai người trở nên nhăm nhúm, làn da lưu lại hương thơm sau khi tắm rửa bắt đầu lấm tấm mồ hôi, mùi hương nam tính hòa lẫn trong hô hấp làm thức tỉnh dục vọng quen thuộc.

Hắn hôn lên mặt, lên khóe môi, rồi đến ngực rồi xuống bụng của Lê Khải Liệt, hôn tất cả mọi ngóc ngách….

Vu Duy Thiển không biết hiện tại là ban ngày hay ban đêm, thời gian đối với hắn không có ý nghĩa, nhưng lúc này lại có ý nghĩa một cách đặc biệt. Giống như để chứng minh hoặc lưu làm kỷ niệm, bàn tay của Lê Khải Liệt lần lượt đi xuống dọc bờ vai đến thắt lưng của Vu Duy Thiển, chiến tranh diễn ra trong im lặng, quanh mình chỉ có âm thanh ma sát của làn da cùng những tiếng hô hấp vội vàng.

Áo ngủ rớt xuống, làn da nóng bừng tựa như bị thiêu đốt đang kề sát vào nhau, nụ hôn cắn nuốt môi lưỡi tựa như lửa cháy lan rộng cánh đồng, cố gắng xâm chiếm lãnh địa của đối phương, động tác quấn quýt trở nên triền miên, phản ứng của Lê Khải Liệt vẫn có mục đích rõ ràng như trước, nhưng kỳ quái là sau một lúc tạm dừng lại ngoan ngoãn thuận theo.

“……Lần này ta sẽ không cho ngươi có cơ hội rời đi.” Hắn chủ động xoay lưng lại, tấm lưng cường tráng rộng lớn cùng với đường cong hoàn mỹ hiện ra trước mặt Vu Duy Thiển, không hề quên nhắc nhở thêm một câu, “Lát nữa là đến phiên ta.”

“Ngươi lúc nào cũng không muốn chịu thiệt.” Vu Duy Thiển leo lên lưng của Lê Khải Liệt.

Hô hấp cuồng loạn hòa lẫn vào nhau, một khi bắt đầu thì không thể ngừng lại, giống như vĩnh viễn sẽ không ngừng lại, tiếng rên rỉ khàn khàn làm chấn động từng hạt bụi nhỏ trong không khí, xóc nảy trong cơn sóng triều mênh mông mãnh liệt.

“Ngươi đang cố ý…..Ngươi muốn làm cho ta nổi điên hay sao….Chết tiệt!” Lê Khải Liệt dồn dập thở dốc, la lên tên của hắn, “Duy! Duy!”

“Ta ở đây!” Hắn đè lại Lê Khải Liệt, không cho đối phương tiếp tục cựa quậy, hôn lên những giọt mồ hôi ở sau lưng của đối phương, vuốt ve mái tóc trên thái dương của Lê Khải Liệt, “Ta ở đây….hãy cùng với ta….”

Bị nỗi nhớ vây quanh như một cái lưới, hắn và Lê Khải Liệt đều là cá trong lưới, ngoại trừ giải thoát cho nhau thì không còn cách nào khác, bọn họ bị dục vọng truy đuổi trong nước biển. Đấu tranh, giao phó tất cả, không hề giữ lại bất cứ thứ gì.

Đến khi sóng triều biến mất, mọi thứ quay trở về yên tĩnh, thần trí trở về vị trí cũ, mu bàn tay của Vu Duy Thiển bị nhẹ nhàng bao phủ.

Mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt màu tro lục không hề che giấu khát vọng của một kẻ đi săn, ngón tay chai sần vì gảy đàn ghita đang vuốt ve đùi của hắn, “Đừng hòng bỏ trốn, lần này đến phiên ta.”

Không có lý do để phản đối, ở trước mặt Vu Duy Thiển tái hiện hình ảnh kia, Lê Khải Liệt ở trên sân khấu, đứng thẳng dưới ánh đèn pha, dường như sẽ không trốn tránh cũng sẽ không do dự, bị sự tự tin và kiên quyết của hắn ảnh hưởng, Vu Duy Thiển dần dần đem gông xiềng trên người tháo xuống, năm tháng nặng nề bị ngọn lửa này ăn mòn, từ từ dâng lên cùng một nhiệt độ.

Trước ngực cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại, hắn ôm lấy lưng của Lê Khải Liệt, dục vọng đang bị dày vò, thiếu chút nữa đã lật ngã Lê Khải Liệt, nhưng lại bị người ở trên đè ép, “Duy yêu, kiên nhẫn một chút đi, đây chỉ là mới bắt đầu–”

Đắm chìm vào màu tro lục, bởi vì ngoại trừ ánh mắt của Lê Khải Liệt thì hắn không thể nhìn thấy thứ gì khác.

Đây là lần đầu tiên Vu Duy Thiển phối hợp theo yêu cầu của hắn như vậy, Lê Khải Liệt dùng tâm tình cảm kích để ôm đối phương. Từ mâu thuẫn đến chấp nhận, chiến tranh đến hòa bình, hắn nhìn Vu Duy Thiển vứt bỏ vẻ ngoài kiên định từng chút một.

Người đàn ông phương Đông thần bí đến từ nơi xa xôi, ánh mắt sắc bén trào phúng, những nắm đấm dữ dằn tàn nhẫn, khi bị hắn chọc giận thì ánh mắt sẽ đông lạnh, nổi cơn thịnh nộ, hôn môi, ôm ấp….Từng chút một đều là ký ức chỉ thuộc về hai người bọn họ, chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy phong thái này, thân thể tràn đầy mâu thuẫn, cám dỗ hắn đắm chìm vào vực sâu—

“Đủ chưa?” Giống như vĩnh viễn không ngừng lại, Vu Duy Thiển nhịn không được mà phải kháng nghị.

“Không đủ, vĩnh viễn cũng không đủ, ngươi rời xa ta bao nhiêu lâu thì phải bồi thường ta bấy nhiêu lâu.” Mạnh mẽ tuyên cáo, hắn cười nhẹ một cách hưng phấn, “Trước tiên ta phải thu lợi tức, ngươi có kháng nghị cũng vô dụng.”

“Như vậy thì cái gì mới hữu dụng? Dừng lại! Liệt! Dừng lại cho ta! Ta chịu không nổi!” Làn da bị hôn sâu gây nên đau đớn và kích thích một cách mãnh liệt, hỗn hợp tạo thành một loại cảm giác mê hoặc khó có thể diễn tả, Vu Duy Thiển hít sâu, ngón tay luồn vào những sợi tóc đỏ rồi siết chặt, hắn cất lên tiếng rên rỉ khàn đặc.

Lời nói thẳng thắn chấn động trái tim của Lê Khải Liệt, hắn hôn xuống khuôn mặt đang nhíu chặt của Vu Duy Thiển, “Duy, chờ một lát nữa ta sẽ yêu ngươi nhiều hơn…”

Khi Lê Khải Liệt buông Vu Duy Thiển ra thì vẫn còn lưu luyến mà hôn lên môi của đối phương, “Với lại, đây là lần đầu tiên người cầu xin tha thứ a….”

Ngay sau đó hắn thiếu chút nữa đã bị Vu Duy Thiển đá xuống giường, “Không nói như vậy thì ngươi sẽ dừng lại hay sao?” Như cười như không mà liếc xéo Lê Khải Liệt, người đàn ông tóc đen ngồi dậy, bình phục hô hấp.

Lê Khải Liệt có một cảm giác kinh ngạc, cảm thấy chính mình như vừa khổ tận cam lai, “Nếu là ngày trước thì ngươi nhất định sẽ khinh thường loại thủ đoạn giả vờ yếu thế như vậy.”

“Đại khái có thể gọi là gần mực thì đen.” Liếc mắt nhìn Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển vò mái tóc ngắn của đối phương, “Nhìn ngươi như vậy ta cảm thấy không quen, coi chừng bị fan hâm mộ của ngươi ghét bỏ.”

“Bọn họ yêu ta còn không kịp nữa là.” Trả lời một cách tự tin, khi nhìn thấy biểu tình trở nên lãnh đạm của Vu Duy Thiển thì hắn liền ung dung nói tiếp, “Ta không bận tâm người khác có yêu ta hay không, ta chỉ cần ngươi yêu ta là đủ rồi.” Hắn cầm lấy tay của Vu Duy Thiển, răng và môi cắn xuống khớp xương ngón tay, nhẹ nhàng vừa liếm vừa hôn, bị Vu Duy Thiển đẩy ra cũng không thèm để bụng.

Nhảy xuống giường rồi cầm lấy di động, Lê Khải Liệt phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, Vu Duy Thiển trước khi đi vào phòng tắm thì bật tivi lên, “Không cần lo lắng chuyện của Delin Bowie.”

“Sao?” Lê Khải Liệt quay đầu lại, nhìn Vu Duy Thiển đứng trước phòng tắm, người nọ cầm lấy nắm cửa, vẻ mặt mang theo biểu tình không thể nói rõ là có khoái trá hay không, “Chuyện mà hắn vu khống ngươi dính đến ma túy không nằm trong phạm vi có thể chấp nhận của ta.”

Trong tivi đang truyền tin tức tập đoàn tài chính Bathory chèn ép tập đoàn truyền thông của Bowie, chuyện này đang được mọi người bàn tán xôn xao, ánh sáng trên tivi chiếu rọi khuôn mặt nghiêm khắc đến mức làm cho người ta cảm thấy kiêu ngạo, lộ ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio