Tất nhiên Josen chính là phạm nhân, Vivian và Senzou phụ trách trông giữ hắn, Vu Duy Thiển thò đầu ra phía sau rồi sờ đầu của nàng, “Cảm thấy nhàm chán? Nếu hâm mộ thì ngươi cũng có thể làm như vậy với hắn?”
Nàng và Senzou? Vivian trừng lớn mắt, “Wirth! Ngươi bị nhiễm thói xấu rồi! Trò đùa này chẳng buồn cười tí nào, trước kia ngươi sẽ không nói ra những lời như vậy!” Nàng dùng ánh mắt oán hận mà nhìn Lê Khải Liệt đang bật cười.
Đó là một nụ cười tràn đầy ác ý, “Duy, có lẽ nàng cần chúng ta làm mẫu–” Lê Khải Liệt ôm cổ của Vu Duy Thiển, hôn lên khóe miệng của hắn, động tác cọ sát vô cùng thân thiết.
Thả lỏng tư thế, hưởng thụ nụ hôn này, Vu Duy Thiển đụng đến mái tóc đang dài ra của Lê Khải Liệt ở sau gáy. Hiện tại Vivian ắt hẳn đang trừng mắt nhìn bọn họ, bất quá không sao cả, nàng không phải một cô gái chỉ mới hơn mười tuổi, nhìn thấy một nụ hôn cũng không tính là quá đáng.
Chẳng qua nụ hôn này vượt quá chừng mực thì hắn sẽ suy nghĩ lại, “Tay của ngươi đang sờ ở đâu đó? Lấy ra đi.” Vu Duy Thiển hơi nheo mắt lại.
“Ta chỉ muốn làm mẫu cho thật chuẩn.” Bàn tay đang vói vào bên trong áo sơ mi khẽ giật giật, hơi thở của Lê Khải Liệt lướt qua mặt của hắn, “Yên tâm đi, ta sẽ không ở đây mà làm cái gì khác, chỉ có một mình ta mới có thể nhìn thấy phản ứng kia của ngươi.”
“Ngươi dám làm thì ta lập tức đánh ngươi bất tỉnh, đến nơi sẽ khiêng ngươi xuống máy bay.” Hắn liếc mắt nhìn Lê Khải Liệt một cái, nói một cách thản nhiên.
Vu Duy Thiển chưa từng quên Lê Khải Liệt là một kẻ lớn mật, nhưng khi chống lại đôi mắt màu tro lục thì hắn mới nhớ đến người đàn ông này rất thích khiêu chiến, người khác càng khiêu khích thì càng khiến Lê Khải Liệt hưng phấn.
“Khiêng ta xuống máy bay à, thật sự khiến người ta mong chờ.” Hào quang trong đồng tử chớp động, hô hấp của Lê Khải Liệt giống như dã thú vươn đầu lưỡi để thở ra nhiệt khí, phà vào mặt của Vu Duy Thiển, “Nói thật, muốn thử hay không?” Đè thấp giọng nói thì thầm, có thể dễ dàng gây rối lòng người.
“Thử cái gì? Khiêng ngươi xuống máy bay?” Vu Duy Thiển nhướng mi, cố ý xuyên tạc, nhìn thấy Vivian vẫn đang thò đầu ra từ phía sau giống như đang xem biểu diễn.
“Đương nhiên không phải, ý của ta là cùng với ngươi làm trên máy bay.” Ngữ thanh càng lúc càng thấp, thấp đến mức phải kề sát bên tai thì mới nghe rõ, trong lúc nói chuyện mà đầu lưỡi còn ám muội liếm một vòng vào vành tai của hắn, đây mới là mục đích của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển không hề cảm thấy bất ngờ, “Nếu muốn biểu diễn ở trước mặt mọi người thì trước tiên phải dọn sạch sẽ phiền toái.”
“Có lầm hay không? Ở trước mặt ta mà cũng dám làm như vậy, Leo, cũng là ngươi làm hư Wirth mất rồi!” Vivian không thể nghe rõ nhưng nhìn thấy biểu tình trên gương mặt của hai người đàn ông này thì cũng biết nội dung cuộc nói chuyện tuyệt đối sẽ không trong sáng được bao nhiêu.
“Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu biết về phương diện này, hắn ở trên giường cũng không phải là loại người mà ngươi tưởng tượng, nếu so về hư hỏng thì – chẳng biết mèo nào cắn mỉu nào.” Lê Khải Liệt hạ thấp giọng mà bật cười, quyến rũ một cách gian tà, thanh minh cho chính mình nhưng đồng thời cũng kéo Vu Duy Thiển xuống nước.
Vì lời nói thâm trầm của hắn có ám chỉ ý tứ, nên Vivian nhìn thoáng qua một người đàn ông vẫn ngồi yên lặng, mà hình như nàng quả thật chưa từng nhìn thấy vẻ mặt của Vu Duy thiển ở một phương diện nào đó.
“Mà nói một chút đi, Wirth ở trên giường như thế nào?” Nàng vô cùng tò mò, vì thế cho dù bị ánh mắt lạnh như băng tập kích thì cũng không hề e ngại, mà với tuổi tác của Vu Duy Thiển thì vấn đề này đương nhiên chẳng có nửa điểm khiến hắn ngượng ngùng.
Lê Khải Liệt định trả lời thì nhận thấy ở phía bên kia của Vivian có một ánh mắt đang phóng về phía này, nơi đó ắt hẳn là chỗ ngồi của Senzou.
Nhếch môi, ánh mắt vô cùng nóng rực tập trung lên người ở bên cạnh, “Hắn a–” Ngón tay quấn lấy mái tóc đen của Vu Duy Thiển, ánh mắt thản nhiên của Lê Khải Liệt trở nên u ám, “Ở trên giường rất đáng yêu a.”
“Ngươi nói ai đáng yêu?” Vu Duy Thiển nhìn hắn một cách khinh thường, “Đừng suốt ngày đem từ này đặt bên miệng.”
“Là ngươi muốn ta giải thích rõ thêm một chút nữa hay sao? Tốt, cứ như vậy đi…Ngươi rất đáng yêu khi ôm ta mà thở hổn hển, rất đáng yêu khi trừng to đôi mắt ẩm ướt nhìn ta, dùng biểu tình hung dữ để uy hiếp ta, khi không cho ta bắn vào thì càng–” Ánh mắt u ám của Lê Khải Liệt lóe ra, chưa nói xong thì đã bị Vu Duy Thiển che miệng lại, người nọ lạnh lùng nhìn hắn, trên khuôn mặt giống như có một chút ửng đỏ, là tức giận hay là thẹn thùng? Hắn tự tiện quyết định đó chính là thẹn thùng.
Khi dục vọng nảy mầm thì Lê Khải Liệt sẽ tạo ra đủ điều kiện để đạt đến mục đích, có đôi khi ở những địa điểm không thích hợp, trong tình hình như vậy thì không thể giống như khi ở nhà, Vu Duy Thiển cũng không cho phép hắn phóng thích trong thân thể của mình.
“Nói đủ hay chưa? Hiện tại không muốn bảo trì thanh tỉnh phải không? Muốn ta đánh ngươi bất tỉnh hay sao? Hử?” Khóe mắt sắc bén nhướng cao, Vu Duy Thiển nắm lấy mặt của Lê Khải Liệt, hắn không có sở thích thảo luận việc riêng tư với người khác, cho dù đó là Vivian.
“Hay là ta cũng thuật lại tất cả những lời nói bẩn thỉu của ngươi thì ngươi mới can tâm? Đại minh tinh.” Hiển nhiên là bị chọc giận, Vu Duy Thiển dùng giọng điệu này nói ra một câu như vậy càng khiến Vivian tò mò Lê Khải Liệt rốt cục đã nói cái gì.
Lê Khải Liệt luôn luôn không kiệng kỵ, hắn có thể làm càn đến trình độ nào thì đại khái chỉ có Vu Duy Thiển mới biết rõ, hắn chưa kịp nói lời phản bác thì bỗng nhiên phía sau cabin vang lên một tiếng sợ hãi, “Ngươi đang làm cái gì?”
Khi Lydia đang ngủ thì bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy liền nhìn thấy có người đến gần Josen, hiện tại nàng đã biết người này là em trai cùng cha khác mẹ của Lê Khải Liệt, ngay cả người thân của mình mà cũng dám xuống tay thì đương nhiên không phải thứ gì tốt lành, nhưng thân phận đặc biệt của hắn vẫn làm cho nàng không thể phớt lờ sự tồn tại của hắn.
Nàng phát hiện nữ tiếp viên hàng không khi đặt đồ uống xuống đã có bộ dạng quan sát chăm chú Josen một cách quá mức, hơn nữa còn có ý đồ nói chuyện với hắn, mặc dù cách nàng một khoảng nhưng nàng phát hiện nữ tiếp viên này có khuôn mặt khá quen, “Kate?”
Lydia thử gọi một cái tên trong trí nhớ, nữ tiếp viên kia quả nhiên theo phản xạ mà quay đầu lại, nghe thấy tiếng kêu của Lydia, những người khác trong cabin cũng bắt đầu cảnh giác, Senzou và Vivian phụ trách giám sát Josen, nhưng thật tế người ngồi bên cạnh Josen là một vệ sĩ của Vivian, người kia lập tức làm ra phản ứng.
Vượt qua biên giới, súng ống không được mang lên máy bay, người của Vivian có thân thủ nhanh nhẹn hơn so với người bình thường, hắn chụp vào cổ tay của nữ tiếp viên hàng không, nhưng người phụ nữ bị Lydia gọi là Kate cũng phản kích kịp thời, ngón tay lật ngược, một tia sáng màu xanh cắt vỡ bầu không khí.
“Nàng tên là Kate! Là người của Hecate!” Lydia hô to, “Ta đã từng nhìn thấy nàng ở bên cạnh Linda.”
Lúc trước khi Vu Duy Thiển được đưa về sau vụ bắt cóc, Lê Khải Liệt phải trả giá đắt vì sự phán đoán sai lầm của mình, nàng vì muốn giải thích với Vu Duy Thiển nên đã giao dịch với người của Hecate để nói rõ lý do mà Lê Khải Liệt phải làm như thế, cho nên mới biết được chân tướng. Lúc ấy nàng nhìn thấy bên cạnh Linda có một người như vậy, chỉ là đến truyền lời rồi nhanh chóng bước đi, không phải cấp dưới thuộc quyền trực tiếp của Linda, bởi vậy ngay từ đầu nàng cũng không dám xác định.
Nhưng khi nhìn thấy mũi nhọn thì mọi người đều xác định là Lydia không hề nhận sai, Wolf lập tức kéo nàng ra phía sau để bảo vệ, người phụ nữ tên Kate cười khẽ vài tiếng, “Không ngờ còn có người nhận ra ta, thật sự là không ổn.”
Tiếng cười vẫn chưa dứt thì ánh sáng xanh đã chớp động, đâm về phía Josen, mục tiêu của Hecate lại là cái mạng của Josen!
“Bắt lấy nàng!” Ánh mắt của Vivian trở nên lạnh lẽo, mệnh lệnh vừa hạ xuống thì Woodley từ trong một chỗ khuất lập tức xuất hiện không khỏi khiến người ta nghi ngờ lúc trước rốt cục hắn ẩn thân ở nơi nào, hắn đi đến chỗ ngồi của Vivian để bảo đảm sự an toàn của nàng.
Vụ ám sát lại trùng hợp bị Lydia phá hỏng, người trông coi Josen và Kate bắt đầu đánh nhau trong cabin, cabin xôn xao ắt hẳn sẽ khiến cho bên ngoài chú ý nhưng không biết vì sao không có ai tiến vào.
“Hecate?” Lê Khải Liệt đứng dậy, trên mặt giống như xuất hiện một ngọn lửa âm u, tựa hồ đã đoán ra cái gì, “Để ta đi ra ngoài nhìn xem một chút!”
“Ta đi với ngươi!” Vu Duy Thiển bám sát theo hắn, hai người hướng về phía cabin bên ngoài.
Senzou cũng đi theo, khi Lê Khải Liệt quay đầu lại nhìn hắn thì hắn đã mỉm cười trả lời, “Là Wirth muốn khi cần thiết thì ta sẽ đi theo hắn, ta cho rằng hiện tại chính là thời điểm này.”
Ở cabin bên trong thì căn bản đã nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ, ngoại trừ Senzou thì còn lại đều là người của Vivian, còn có vài binh sĩ cấp dưới do Wolf mang theo để bảo hộ Lydia, chỉ cần không tiến gần quá một feet thì hắn sẽ không gia nhập cuộc chiến.
Senzou ở lại hay không thì cũng không có gì ảnh hưởng, hơn nữa đây quả thật là những gì mà Vu Duy Thiển đã nói, nhìn thấy người đàn ông tóc đen đi phía trước, Lê Khải Liệt không có thời gian nhiều lời với Senzou, “Đừng vướng víu tay chân.” Dùng ánh mắt lạnh lẽo để cảnh cáo Senzou, hắn lập tức đuổi theo Vu Duy Thiển.
Từ khoang hạng nhất đi ra, xuyên qua cánh cửa, bên ngoài là những hành khách ở khoang phổ thông, chờ Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì rốt cục hiểu rõ vì sao bên trong có tiếng đánh nhau mà không hề đánh động sự chú ý ở bên ngoài.
“Buông tha Kate có được hay không? Làm như vậy là để tốt cho ngươi, Leo.” Linda ngăn cản trước mặt bọn họ, bọn họ đương nhiên không xa lạ với nàng, ở phía sau nàng là một tiểu đội cấp dưới của nàng, nhưng làm cho người ta giật mình chính là bên trong có cả nam lẫn nữ, có già có trẻ, thoạt nhìn tất cả đều như hành khách, nhưng bọn họ rất rõ những người đó không chỉ là hành khách.
Trên máy bay có hơn một trăm người nhưng đại đa số lại đều là người của Hecate.
Nhận ra điểm này, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển đều hơi biến sắc, đây là hành động đã được lên kế hoạch, mục tiêu là bọn họ, bọn họ bất tri bất giác ngồi trên chuyên cơ của Hecate.
Vivian ở khoang hạng nhất ắt hẳn vẫn chưa biết tình hình bên ngoài, đối mặt với gần cả trăm thành viên của Hecate, ba người dừng bước, hiện tại làm ra chuyện gì cũng không hề sáng suốt.
“Duy, hiện tại ngươi nên chấp nhận là ta đã nói đúng, lần sau có lẽ nên bao nguyên chiếc máy bay thì sẽ tốt hơn, sẽ không xảy ra chuyện như vậy, ngươi nói có phải hay không?” Lê Khải Liệt mở miệng, nhếch lên một bên môi, gợi lên một nụ cười nhẹ nhàng, ánh lửa dưới đáy mắt lại âm trầm khó dò, nổi lên màu vàng óng giống như lửa cháy lan cánh đồng.
—————