Vu Sắc Mỹ Túy

chương 173: cùng chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thuốc giải độc nhất định ở trên người hắn, mau đuổi theo!” Buông Lê Khải Liệt ra, Vu Duy Thiển lập tức đuổi theo, nhưng người đàn ông ở sau lưng bỗng nhiên giữ chặt hắn, cho đến khi in lại một dấu vết trên môi của hắn thì mới thỏa mãn buông tay.

“Không thấy hiện tại đang là lúc nào hay sao.” Vu Duy Thiển đá một cú ngay sau lưng của Lê Khải Liệt, rồi hai người mới cùng nhau đuổi theo Bode.

Có thể nhìn thấy rõ ràng mặt bên của Lê Khải Liệt dưới ánh đèn, khuôn mặt quen thuộc, nụ cười quen thuộc, Vu Duy Thiển chưa bao giờ tin tưởng cái gì là thần thánh, nhưng hiện tại lại thầm tạ ơn từ dưới đáy lòng, vốn cảm thấy khó chịu vì chuyện của Samantha nhưng sau khi gặp được Lê Khải Liệt thì những chuyện khác đã không còn quan trọng. (yêu, em đúng là thụ chuẩn, yêu chồng đến thế là cùng)

“Thật là tốt, có thể kề vai chiến đấu.” Samantha dõi mắt theo bóng dáng của một người, ánh mắt của nàng có một chút tiếc nuối, một chút tịch mịch.

Vivian nhìn nàng trong chốc lát rồi đi đến trước mặt nàng, cùng nàng nhìn bóng dáng của hai người kia, sau đó cất lên giọng nói cảnh cáo, “Kẻ nào muốn phá hoại quan hệ của bọn họ thì ta sẽ không bỏ qua.”

“Ta còn nghĩ rằng ngươi ghen với Leo, hóa ra là không phải?” Samantha cảm thấy bất ngờ.

“Chỉ cần Wirth được hạnh phúc, cho dù ngắn ngủi thì ta cũng sẽ chúc phúc hắn, bởi vì đó là lựa chọn của hắn, ngươi sống chưa đủ lâu, có lẽ ngươi không hiểu rõ, người giống như chúng ta sống ở trên đời này cảm thấy trống trải biết bao nhiêu.” Chỉ có vẻ mặt hiện tại của Vivian mới làm cho người ta nhớ đến nàng không phải là một đứa nhỏ.

Woodley từ sau lưng bước đến, “Tiểu thư, đã giải quyết gần hết, còn có vài người của gia tộc Claudy trốn ở những gian phòng khác, nhất thời chưa có cách tìm ra tất cả.”

“Trước tiên rút ra ngoài rồi sau đó chúng ta bao vây nơi này, dù sao bọn họ cũng không thể chết đói ở đây.” Samantha nghĩ rằng ý kiến này rất hay, đợi kẻ địch mệt mỏi rồi tấn công, Vivian gật đầu tán dương, “Cứ như vậy đi, Woodley.”

Bên kia Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đuổi theo Bode, hắn trốn dưới tầng hầm, nơi đã từng giam giữ Lê Khải Liệt còn có vài gian phòng, tiếng rên rỉ đau đớn cùng tiếng thở dốc âm u và tiếng bước chân truy đuổi hòa lẫn vào nhau, giống như có cái gì đang khe khẽ thì thầm, lúc này bọn họ mới phát hiện bên dưới tầng hầm còn giam giữ những kẻ khác.

“Đừng nhìn, đó là vật thí nghiệm” Bode bỗng nhiên dừng lại, hắn lắc lắc một cái gì đó ở trong tay, mỉm cười he he với bọn họ, “Yên tâm đi, đây không phải thứ gì nguy hiểm, đây là thuốc giải thủy triều.”

Bode ném thành một đường cung, Lê Khải Liệt chụp được lọ thuốc, hắn và Vu Duy Thiển đều cảm thấy bất ngờ.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của bọn họ, Bode nhún vai, “Không còn cách nào khác, ai bảo ta sợ chết, bởi vì sợ chết nên mới nghe lời ông chủ mà tiêm thứ thuốc kia vào người của ngươi, bất quá để ta giải thích trước, ta đã giảm bớt liều lượng, nếu không cho dù là ngươi cũng không nhất định có thể chịu được.”

Vu Duy Thiển cùng Lê Khải Liệt không ngờ Bode lại thẳng thắn như vậy, nhưng những lời này của hắn quả thật đã giải tỏa nghi ngờ của bọn họ.Thể lực của Lê Khải Liệt cho đến nay vẫn còn rất tốt, dường như không chỉ vì thể chất bẩm sinh của hắn mà hóa ra còn do Bode đã động tay động chân vào đó.

“Thuốc này có tác dụng phụ hay không, hắn sẽ như thế nào?” Vu Duy Thiển chỉ quan tâm đến vấn đề này.

“Chờ thuốc mất tác dụng thì sẽ ổn, nếu dựa theo tính toán ban đầu thì có lẽ cả đời của ngươi cũng sẽ không thể chuyển về bình thường, tuy rằng không gây trở ngại đối với ngươi, bất quá ngươi không bao giờ còn có thể xuất hiện ở trước mặt mọi người, cho nên hãy cám ơn ta.” Bode mở tay ra, nâng cằm về phía Lê Khải Liệt, vui vẻ trả lời như vậy.

Lê Khải Liệt phát hiện trên tay của hắn còn có một cái gì đó, “Nó là cái gì?”

Hắn tiến lên vài bước, Bode cẩn thận lui về phía sau, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, vừa chậm rãi lại vừa nghiêm túc, “Các ngươi đi đi, nơi này sẽ nổ tung, tất cả mọi người sẽ chết.”

Trên tay của hắn chính là thiết bị kích nổ, ngón tay cọ vào mặt kiếng trong suốt của bộ điều khiển kích nổ, chỉ cần mở nó ra là có thể bấm vào cái nút màu đỏ kia.

Bode muốn làm như vậy? Hai người đứng ở trước mặt hắn, đều cảm thấy khó có thể tin tưởng đối với sự chuyển biến đột ngột này.

Vu Duy Thiển quan sát thiết bị điều khiển ở trong tay Bode, đó không phải là để dọa người, quả thật đã chuẩn bị từ rất lâu, “Ngươi là gia nhân của Claudy, cho dù hôm nay Claudy gặp phải đả kích lớn như vậy nhưng có hoàng thất Anh Quốc âm thầm bảo hộ thì chỉ cần một quãng thời gian là có thể khôi phục thực lực, muốn chọn cách cùng chết như thế này thì cũng không đến phiên ngươi.”

Bode chỉ là một bác sĩ tư mà thôi, bất quá đối với gia tộc Claudy mà nói thì bác sĩ này biết khá nhiều chuyện cơ mật của gia tộc Claudy, nhưng hắn chỉ là người nghe lệnh, là một quân cờ của Kent Claudy mà thôi.

Bode cười khổ, trang phục sặc sỡ làm cho nụ cười của hắn càm thêm bất đắc dĩ, “Có cần phải nói trắng ra như vậy hay không, Wirth, ngươi vẫn là một ông cụ, còn tưởng rằng khi ngươi ở bên cạnh Leo thì sẽ làm cho ngươi dịu dàng thêm một chút, chẳng phải có câu tình yêu sẽ làm cho người ta thay đổi hay sao?”

“Hắn thay đổi hay không cũng không đến phiên ngươi nhìn thấy.” Dựa vào Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt hừ cười một tiếng hèn mọn, “Bode, ngươi không giống như là loại người như thế, nếu nói ngươi đang sám hối vì chuyện trước kia mà mình đã làm ra thì ta nói cho ngươi biết, ta không tin.”

Cũng giống như Vu Duy Thiển, phản ứng của Lê Khải Liệt rất lạnh nhạt, đôi mắt màu vàng óng đang thiêu đốt, đồng tử dài mảnh màu tro lục lấp lánh trong bóng tối, giống như đang phán đoán dụng ý chân chính của Bode.

“Ai bảo ta sám hối, ta có lý do của ta…”

“Ngươi muốn làm cái gì? Bode, bỏ xuống thứ trong tay của ngươi!” Bởi vì tức giận mà giọng điệu run rẩy, bước chân tập tễnh tiếp cận, Kent Claudy xuống tầng hầm để xác định an toàn của những vật thí nghiệm, không ngờ oan gia ngõ hẹp, lại gặp phải Lê Khải Liệt ngay lúc này.

Vốn định lập tức rời đi nhưng hắn lại nhìn thấy thứ mà Bode đang cầm, sắc mặt đỏ bừng lại chuyện sang tái mét.

“Ông chủ.” Bode cung kính khom người xuống, vừa cười vừa giơ cao vật ở trong tay, “Thứ này ta đã chuẩn bị từ lâu, hôm nay là cơ hội thích hợp để nhìn thấy cảnh tượng mấy căn phòng này sẽ bị thuốc nổ hủy diệt như thế nào? Hoan nghênh đến thăm quan.”

“Bode! Ta chưa từng bạc đãi ngươi, ngươi đang làm cái gì? Lời giải cho bí ẩn đang ở ngay trước mặt, ngươi điên rồi hay sao?” Kent Claudy vung hai tay, cây gậy của hắn đã sớm bị đánh rơi trong lúc bỏ chạy, mái tóc đã được chải chuốt chỉnh tề lại trở nên rối tung, hiện tại hắn mới giống kẻ điên.

“Ta không bị điên, chính là vì ta không bị điên nên ta mới làm như vậy. Ông chủ, chẳng lẽ ngài không phải muốn ta nhớ kỹ cha ta hay sao?” Bode vẫn trả lời cẩn thận lễ phép như trước, giống như đang bẩm báo tình hình, “Ta nhớ kỹ cha của ta là Rick, hắn trung thành tận tụy làm từng chút việc theo lệnh của ngươi, cho đến khi hắn phạm vào một sai lầm mà phải tự sát…..Thậm chí trước khi chết hắn cũng không quên yêu cầu ta, muốn ta phải trung thành với Claudy, với ngài.”

“Bất quá ta thanh tỉnh hơn hắn rất nhiều, gia tộc điên cuồng này làm cho hắn lâm vào điên cuồng, ta cũng không muốn bị nhốt cả đời ở nơi này giống như hắn! Cả đời tạo ra đám quái vật, cho đến khi chính mình cũng bị mất trí!” Sự nghiêm túc dưới đáy mắt của Bode thật sự dọa Kent Claudy, ngay cả Josen chạy trối chết đến nơi này cũng bị hoảng sợ.

“Đây là địa ngục trần gian! Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của ngài, ông chủ, ngài chính là chúa tể ở nơi này! Nhưng mà….hôm nay là ngoại lệ.” Bode chỉnh lại áo khoác màu đỏ tươi trên người, giống như chuẩn bị đi dự tiệc, cước bộ nhảy nhót hướng sâu vào trong tầng hầm.

“Ngươi đứng lại cho ta!” Kent Claudy lớn tiếng quát to, mất hết uy nghiêm, hắn giữ chặt Josen, “Mau! Mau ngăn cản hắn! Chỉ cần ngươi ngăn cản hắn thì ngươi chính là người thừa kế của ta!”

Josen từng bị trúng đạn, vết thương chưa lành hẳn, hắn đã phải rất chật vật mới có thể trốn thoát khỏi sự tấn công bên ngoài mà chạy vào nơi này, hiện tại nghe thấy một câu như thế thì liền miễn cưỡng lấy lại tinh thần, bất chấp cả Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển ở bên cạnh, hắn giúp đỡ Kent Claudy đuổi theo Bode.

Bạn đang �

“Thế nào? Còn chưa đi?” Vu Duy Thiển nhìn Lê Khải Liệt, phát hiện hắn đang nhìn xung quanh, bên trong truyền ra những tiếng động làm cho người ta không thể đoán được rốt cục là cái gì.

“Bode nói ta có thể sẽ giữ nguyên bộ dáng này cả đời, nếu là như vậy thì ngươi sẽ làm sao, Duy?” Nghe được tiếng tranh chấp của Bode và Josen, còn có cả Kent Claudy, tiếng đánh nhau thấp thoáng truyền đến, Lê Khải Liệt bỗng nhiên lộ ra bộ dạng hứng thú mà hỏi hắn như vậy.

“Chí ít ngươi còn có thể nhân dịp Halloween mà ra ngoài gặp người ta, muốn ta bán vé để cho mọi người thăm quan hay không?” Vuốt mái tóc gợn sóng đã dài ra của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển thản nhiên cười nhạo, “Nếu trước tiên phải làm chuyện gì đó thì nên đi nhổ răng cho ta, chứ như vậy thì thật sự rất bất tiện.”

Ôm lấy Lê Khải Liệt, hắn kề vào môi của đối phương, liếm lên chiếc răng nanh của Lê Khải Liệt, “Dám cắn ta đau thì sau này ta sẽ không cho ngươi hôn ta nữa.”

“Chẳng phải ngươi cũng thế hay sao, khi nổi nóng đánh người có bao giờ hỏi ta có đau hay không? Tuy rằng ta biết sau đó ngươi rất đau lòng….A—” Bị dùng sức nắm lấy sau gáy, Lê Khải Liệt ngẩng đầu thở nhẹ, Vu Duy Thiển cắn mạnh bên tai của hắn một cái, “Còn dám nói, lần nào cũng cố ý chọc giận ta, ngươi bị ghiền ngược đãi có phải hay không?”

“Ừh, ta đúng là bị ghiền ngươi ngược đãi, ai bảo khi ngươi tức giận là lúc rất động lòng người, nhịn không được mà muốn nhìn ngươi nổi nóng đến mức điên cuồng, vì để nhìn thấy bộ mặt quả quyết như vậy của ngươi, đem ngươi như thế mà ôm vào trong lòng, cho dù sau đó có bị ngươi đánh chết thì ta cũng sẽ rất vui vẻ.” Kề sát bên tai Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt trả lời một cách gian tà, hơi thở cố ý phả lên mặt của đối phương, khiến người ta muốn đánh hắn một trận cho đã.

“Thuốc giải độc còn ở trong tay ngươi, không mau đi đưa cho Lydia đi, ngươi làm anh hai cái kiểu gì vậy.” Đẩy Lê Khải Liệt ra, hắn vẫn chưa quên tình hình hiện tại rất cấp bách, trước tiên phải tìm Lydia, “Với lại di thể của cha ngươi nữa…. ”

Lê Khải Liệt trầm mặc trong chốc lát, “Có lẽ hắn thích hợp mai táng cùng nơi này thì hơn.”

“Ngươi quả thật nghĩ như vậy hay sao? Trước khi hắn chết đã gọi tên ngươi.” Vu Duy Thiển đã nhìn thấy khẩu hình của Naryn lúc ấy, là một người cha, Naryn không hề quên con của mình, hắn đã gọi….Leo một lần cuối cùng.

“Ta không biết, Duy, ta không biết…..” Lê Khải Liệt nói đến đây thì bỗng nhiên thân thể cứng đờ, sau đó quay đầu lại, động tác của hắn chậm rãi như vậy khiến Vu Duy Thiển cảm thấy không thích hợp.

“Sao vậy?” Hắn đẩy đẩy Lê Khải Liệt, bàn tay đụng đến một mảnh ướt át.

Mở tay ra, đây là máu.

Vu Duy Thiển trừng to mắt không dám tin, mới một khắc trước vẫn còn hoàn hảo, vậy mà lúc này ở ngay sau lưng của Lê Khải Liệt, khuôn mặt lạnh lẽo tái nhợt của Josen lại xuất hiện trước mặt hắn, “Nếu không thể sống được thì không bằng cùng chết chung, đây là vận mệnh của Claudy.”

Con dao găm được dùng sức để rút ra, máu tươi đầm đìa bắn tung tóe, không biết Josen đã lén lút tiếp cận đến bên cạnh bọn họ từ khi nào, vậy mà hắn không hề chú ý, hơi thở lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến lồng ngực, trong chốc lát lan rộng ra toàn thân, hắn đỡ được Lê Khải Liệt từ từ ngã xuống.

Dường như ở nơi xa xôi đang truyền đến tiếng động gì đó, hắn đã mất đi khả năng suy nghĩ, mơ hồ nhớ đến đó là thuốc nổ, là Bode đã ấn thiết bị kích nổ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio