Bóng đêm quyến rũ, dã thú bị kích thích phá tan gông cùm xiềng xích, không hề kiềm chế chính mình, thú tính điên cuồng lan tỏa từ phòng tắm đến phòng ngủ, làm cho bầu không khí trở nên nóng rực. Biểu hiện của Vu Duy Thiển nói cho Lê Khải Liệt biết việc trấn an dã thú cũng không phải là một chuyện khó.
“Nếu ngươi làm như vậy sớm một chút thì sẽ không lãng phí mấy ngày nay. Thế nào? Có tiếc nuối không?” Hắn thậm chí còn có sức trêu chọc Lê Khải Liệt vì đã nhẫn nại một cách vô vị, cái này là vì Lê Khải Liệt vẫn lo cho hắn, sợ thân thể của hắn chịu không nổi, lúc này không biết đối phương có cảm tưởng gì?
Rốt cục nhịn chay đã đời lại trở nên vô dụng, cho nên Lê Khải Liệt cố gắng thông suốt ý tưởng, dã thú mở ra hàm răng sắc nhọn, ăn con mồi sạch sẽ cho đến khi thỏa mãn, Vu Duy Thiển ngay cả sức để đá Lê Khải Liệt xuống giường cũng không có.
Trên thực tế cả hai đều không còn sức để đứng dậy, một đêm lộn xộn rốt cục trôi qua.
Ngày hôm sau quán bar vẫn buôn bán như thường, càng ngày càng có nhiều người biết nơi này là do Vu Duy Thiển mở, hơn nữa Miracle Leo thường xuyên xuất hiện, fan và phóng viên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Đối với ông chủ quán bar Vu Duy Thiển mà nói thì kinh doanh phát đạt là một chuyện rất tốt, chỉ cần khách của quán đều nghe lời thì hắn sẽ không vô cớ đuổi bọn họ đi. Đi qua đi lại ở quầy bar còn có thể nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đó là Jasmine, nàng cam tâm tình nguyện vì thần tượng của mình cùng ông chủ đẹp trai vô địch mà dọn đến Manhattan.
“Dù sao ông chủ trả tiền lương cũng không thấp, nơi này tiền boa cũng cao, còn có thể nhìn thấy nhiều người đẹp, tại sao lại không cơ chứ?” Thu tiền mặt của đám phóng viên, Jasmine mở to đôi mắt tròn xoe để trả lời câu hỏi, chứng minh thân phận và quan hệ của nàng với Vu Duy Thiển ở trong này.
“Có thời gian tán dóc mà không chịu bưng rượu cho khách ở bàn số ? Rảnh rỗi quá nhỉ, nếu vậy đêm nay ở lại tăng ca, dọn dẹp tủ ly cho sạch sẽ.” Giọng nói cứng rắn lạnh lùng giống như ác quỷ, dập nát ảo tưởng của Jasmine một cách thẳng tay không thương tiếc, nàng còn tưởng rằng có tình nhân như Miracle Leo thì Vu Duy Thiển sẽ có tính người hơn một chút.
Ít nhất sẽ cười nhiều hơn? Nhưng hiện tại khuôn mặt cương cứng của hắn còn khủng bố hơn cả trước kia.
Vu Duy Thiển vẫn pha rượu như bình thường, lau chùi ly tách, ngoại trừ gọi rượu thì những lời khác của mọi người đều bị hắn vứt sang một bên, hắn biết Lê Khải Liệt gần đây rất nóng nảy, hắn kỳ thật cũng giống như vậy.
Dựa theo lời của Amy Lee, bên trong cây đàn không thể cất giấu một cái lọ lớn, kích thước tuyệt đối không vượt quá một ngón tay cái, như vậy cái lọ nhỏ kia có thể chứa cái gì mà quan trọng đến mức đó….
Đã từng thảo luận với Lê Khải Liệt nhưng không hề có đáp án, với lại không biết vì sao bữa ăn đang vui vẻ sáng nay lại trở thành như vậy.
Ở trên giường lăn lộn quá nửa đêm, ngày hôm sau bọn họ thức dậy muộn, bữa sáng đương nhiên cũng muộn.
“Muốn ăn cái gì?” Hắn nghe được âm thanh trong phòng ngủ thì liền quay đầu hỏi một câu.
Sáng sớm tỉnh dậy, ngửi được mùi cà phê xuyên thấu từ nhà bếp vào phòng ngủ được mở rộng cửa, tầm mắt của Lê Khải Liệt không thể dời khỏi bóng dáng của Vu Duy Thiển.
“Ta biết ngươi ghét ăn bột yến mạch, bánh mì nướng thì thế nào? Thừa dịp bơ của ngươi còn chưa quá hạn.” Đồng hồ sinh lý của Vu Duy Thiển thường báo thức rất đúng giờ, một trong hai người bọn họ nếu ai thức dậy sớm thì sẽ là người chuẩn bị bữa sáng.
Không có gì so với việc từ trên giường nhìn thấy bóng dáng với đường cong rõ ràng càng khiến người ta cao hứng hơn.
“Bơ của ta?” Giọng nói lười nhác của Lê Khải Liệt từ xa truyền đến gần, “Làm sao mà lại quá hạn cho được” gần sát Vu Duy Thiển, giọng nói trầm thấp vô cùng ám muội, “Bơ của ta còn rất mới, tối hôm qua ngươi mới thử xong, có muốn nếm thử nữa không?” (o_o)
Buổi sáng nên râu mọc ra rất rõ ràng, Lê Khải Liệt còn cố ý dùng cằm cọ vào cổ của Vu Duy Thiển, động tác đang trét bơ của hắn dừng lại một chút, “Như vậy mà cũng có thể liên tưởng cho được, ngươi còn có thể nói ra bao nhiêu lời hèn hạ hơn nữa, tốt nhất cứ nói hết ra một lần, miễn ảnh hưởng đến khẩu vị của ta.”
Bơ trắng được trét lên bánh mì nướng màu vàng nâu, hơi nóng nhanh chóng làm cho nó tan chảy, quết một miếng bơ rồi đặt vào miệng, Lê Khải Liệt liếm liếm môi, thản nhiên nói, “Cũng không phải chưa từng nếm qua.”
Người này….Vu Duy Thiển kéo Lê Khải Liệt đến trước mặt, hung hăng hôn cái miệng mà có thể nói ra bất cứ điều gì, thuận tiện cũng nếm lấy vị bơ trong miệng của đối phương, sau đó mới buông Lê Khải Liệt ra, kề sát vào trán của hắn mà cười khẽ, “Cút đi tắm rửa rồi thay quần áo, sau đó lại đây ăn sáng.”
“Tuân lệnh, đức vua của ta.” Lê Khải Liệt hôn ngón tay của Vu Duy Thiển, mặt trên còn thơm mùi bánh mì nướng.
Từ trên giường đứng dậy vẫn chưa mặc quần áo, Lê Khải Liệt là kẻ có thể bày ra cơ thể mà không biết xấu hổ, kỳ thật người phải xấu hổ là kẻ khác, người có cân nặng quá khổ chắc chắn sẽ xấu hổ mà chết.
Thân thể của Vu Duy Thiển so sánh với hắn thì lại dẻo dai hơn, hiện tại hơi gầy một chút, tựa như roi da tràn đầy độ đàn hồi, nhưng không được bao lâu thì sẽ có biến hóa, hắn biết tiếp theo sẽ như thế nào, hắn đang dần già cả, mà thể chất đặc biệt của Lê Khải Liêt chưa hẳn sẽ làm cho đối phương vĩnh viễn bất tử, nhưng nhất định sẽ có sinh mệnh lâu dài và dẻo dai hơi người bình thường.
Nhìn bàn tay đang đặt trên đầu gối của mình, tuy rằng tối hôm qua hắn nói với Lê Khải Liệt là hắn tin tưởng đối phương, cho nên cũng không cần phải lo lắng đối với biến hóa của mình, nhưng tất nhiên vẫn chưa thể thích ứng, cảm giác này thật kỳ lạ.
Hy vọng khi hắn già cả thì đứng cạnh Lê Khải Liệt sẽ không cách biệt quá nhiều, hiện tại hắn lại hiểu rất rõ cảm giác trong lòng của những người phụ nữ đã rời xa hắn vì không chịu nổi bất tử của hắn.
Chờ Lê Khải Liệt tắm rửa xong xuôi rồi bước ra thì Vu Duy Thiển đang ngồi trước bàn, kỳ thật trời đã không còn sớm, bọn họ đều bỏ lỡ bình mình buổi sáng, ánh nắng lúc mười giờ từ một góc cửa sổ chiếu vào đuôi tóc hơi khẽ vểnh. Nguồn:
Không biết Vu Duy Thiển đang suy nghĩ cái gì mà lại nhìn tay của mình, Lê Khải Liệt kỳ thật có thể đoán được nhưng hắn từ chối suy nghĩ sâu xa
Đứng phía sau Vu Duy Thiển một lúc, hắn tiến lên ôm lấy đối phương, hôn lên sau cổ của đối phương, Lê Khải Liệt cố ý xem nhẹ mái tóc bạc càng hiện rõ dưới ánh mặt trời ở trước mặt, “Ngươi gặp phải chuyện như vậy nhưng người mất khống chế lại là ta, mấy ngày nay đừng đến quán bar, có được hay không?”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Đại khái là có thể đoán được tâm tư của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển để cho người nọ ngồi xuống, “Ngươi vốn là người không thích nén giận, có phải chuẩn bị làm cái gì hay không? Sợ liên lụy đến ta? Lại sợ ta tự ái cho nên không nói là hiện tại ta không giúp được gì, mà chỉ muốn ta tránh mặt?”
Giọng điệu của Vu Duy Thiển tràn ngập tự giễu, Lê Khải Liệt không thể phản bác, hắn liền cau mày, “Tự ái và an toàn của ngươi thì cái nào quan trọng hơn? Ta thừa nhận là ta muốn bảo vệ ngươi, chẳng lẽ bị bảo vệ mà lại không thể chịu được? Như vậy ta là cái gì đối với ngươi? Nếu ngươi có chuyện gì thì tại sao lại không nghĩ đến tâm tình của ta?”
“Nhiều năm như vậy vẫn chưa nếm thử cảm giác bị bảo vệ, tuy rằng ta muốn nói là ta tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề, bất quá nghĩ đến việc ngươi sẽ đối phó với người nào, có lẽ ta nên tránh sang một bên để không trở thành nhược điểm của ngươi.” Từ trước đến nay chưa từng nói những lời như vậy, cũng không ngờ sẽ có một ngày mình lại nói như thế, ngữ điệu của Vu Duy Thiển trở nên lạnh rét, nhưng rốt cục phải thừa nhận sự thật.
Hắn không còn pháp thuật có thể chống lại mọi nguy hiểm, hiện tại hắn nhiều nhất chỉ còn lại bản lĩnh của cổ nhân, nhưng cho dù bản lĩnh có cao cỡ nào thì cũng không thể so sánh với vũ khí công nghệ cao.
“Được rồi, đừng bày ra bản mặt đó, ta hiểu rồi.” Thấy Lê Khải Liệt cứng họng không nói được một câu nào, ánh mắt tối tăm u ám vẫn nhìn hắn, hắn liền đem miếng bánh mì nướng đặt đến miệng của đối phương, “Ăn đi, là bữa sáng ta đặc biệt làm riêng cho ngươi, đừng để nó nguội ngắt đến mức nói là ăn không vô.”
“Ngươi cũng biết ta sẽ không nói như vậy.” Cắn miếng bánh mì mà Vu Duy Thiển truyền sang, bên cạnh còn có jăm-bông và trứng chiên, Lê Khải Liệt ăn hết miếng này sang miếng khác, chậm rãi mà cẩn thận, ánh mắt lai nhiều dòng máu di chuyển trên người của Vu Duy Thiển.
“Nhìn cái gì? Chẳng lẽ muốn ta đút thì ngươi mới chịu ăn?” Bị ánh mắt của Lê Khải Liệt làm cho khó chịu, Vu Duy Thiển quết một miếng phô mai nhét vào miệng của Lê Khải Liệt, nhìn đối phương liếm mút ngón tay của mình, “Đừng tự trách, chúng ta đều biết muốn được cái gì đó thì nhất định phải trả giá đắt.”
Vì để có được hạnh phúc của người thường thì hắn phải trả giá bằng bất tử, chẳng qua di chứng vượt quá dự tính, nhưng nếu không phải huyết thống của gia tộc Claudy thức tỉnh trong người của Lê Khải Liệt thì bọn họ sẽ không đổi chỗ cho nhau, rơi vào tình trạng đáng chế nhạo như hiện tại.
“Bây giờ chưa phải là tình huống tệ nhất hay sao?” Hỏi một cách đùa cợt, lần này người lên tiếng là Lê Khải Liệt, hắn cắn mút ngón tay của Vu Duy Thiển, liếm sạch vị phô mai trên ngón tay của đối phương.
Hôm nay Lê Khải Liệt phải đến đài radio để ghi âm, hiện tại Owen cố sức để hắn tuyên truyền không cần lộ diện, từ chối tất cả lời mời quay show truyền hình, cố gắng che giấu tất cả biến hóa xảy ra trên người của Lê Khải Liệt.
“Ta đi đây.” Ăn xong bữa sáng, hắn đeo mắt kính để chuẩn bị ra khỏi nhà, khi đi đến trước cửa thì liền quay đầu lại, “À, ta có gọi điện cho Deman, bảo hắn cung cấp người cho ta.”
Nói xong, hắn không nhìn sắc mặt của Vu Duy Thiển mà chỉ mở cửa bước đi, người đàn ông ngồi bên bàn ăn hiểu được ý của hắn, vẻ mặt nhất thời trầm xuống.
Vu Duy Thiển không thể trách Lê Khải Liệt không tin hắn, nhưng muốn một người cao ngạo như hắn chấp nhận người khác bảo vệ thì….
“Vu Duy Thiển a Vu Duy Thiển, hóa ra cũng có một ngày ngươi cần phải được bảo vệ.” Cắn răng tự giễu, hắn đứng dậy rồi dọn dẹp bàn ăn.
Không gian yên lặng như không còn ai tồn tại, mùi dục vọng tối qua đã bị mùi thức ăn che lấp.
Lê Khải Liệt ăn sạch trứng và thịt trên bàn, chỉ còn thừa lại một ít bánh mì nướng, nếu không phải hắn muốn Lê Khải Liệt ăn thì có lẽ đối phương cũng sẽ không chạm vào.
Chờ đến khi thu dọn hết thảy, Vu Duy Thiển ngồi trên ghế sô pha, vẫn còn cách giờ mở cửa quán bar khá sớm, bình thường đến buổi chiều hắn mới đi, nhìn chăm chú toàn bộ căn phòng trống trải, hắn cứ ngồi như vậy trên ghế sô pha, bỗng nhiên nhớ không nổi những lúc không có Lê Khải Liệt thì hắn đã làm gì để giết thời gian.
Cho nên hôm nay hắn đến quán bar rất sớm, mở cửa quán, nghênh đón rất nhiều người, nhưng đại đa số đều là phóng viên của các tòa soạn nhỏ giả vờ làm khách hàng.
…………….
P/S: Thật là, cái màn bơ biếc của con sam phô hết sức à T____T, nói mà không biết ngượng mồm. Ta mà ở đó chắc tìm cái hố mà chui xuống quá =.=