Vu Sắc Mỹ Túy

chương 208: thuốc đồng hóa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-------------

Dùng giọng nói thấp đến mức vượt quá khả năng thính giác của nhân loại để triệu hồi đám quái vật quay về, người đàn ông mặc áo choàng chính là người thao túng, ánh sáng chiếu xuống cái lọ chứa chất bộ màu trắng trong tay hắn, hắn đeo một đôi găng tay bằng da, thản nhiên tung hứng cái chai kia.

Lê Khải Liệt quay lại, toàn thân đẫm máu làm cho hắn thoạt nhìn giống như thần chết, “Không muốn chết thì lập tức nói cho ta biết ngươi là ai.”

Quái nhân kia cũng nhìn hắn rồi thở dài một cách tiếc nuối, “Ngươi không nhận ra ta là ai? Ta đã thay đổi quá nhiều hay sao?” Hắn sờ mặt mình.

“Ngươi là người của gia tộc Claudy.” Vu Duy Thiển nói ra cái tên mà Lê Khải Liệt không muốn nhắc đến, tầm mắt nhìn xuống, đám quái vật mà hắn vẫn chưa nhìn kỹ hình dáng rõ ràng đang nằm ngổn ngang dưới đất với các bộ phận bị chia lìa, đầu, tay chân, nội tạng, lông tóc, máu me….

Bọn họ giống như đang ở thế giới bên kia, nơi này tựa như quỷ môn quan, ngoại trừ những thi thể bị xé xác thì ở lối vào còn có Ka Zhaye và Amy Lee đang chăm chú lắng nghe bọn họ đối thoại.

Lê Khải Liệt nghe được cái tên Claudy, giật giật ngón tay, những giọt máu theo kẽ tay nhiễu xuống đất, dùng một loại ánh mắt mà bất luận kẻ nào cũng chịu không nổi, tầm mắt của hắn chậm rãi chuyển sang người của Claudy.

Người kia không phủ nhận, khăn trùm đầu chụp kín mặt mày, nhìn không ra có biểu cảm gì.

Gia tộc Claudy đã sớm bị hủy diệt trong biển lửa, có người bị oán linh cắn nuốt, có người chết vì vụ nổ, còn có ai có thể tránh được nạn kiếp lần đó, mà người có thể biết cách sử dụng những vật thí nghiệm vốn nên bị hỏa táng cùng biển lửa kia, tính ra không có mấy ai.

“Trước khi ta hoàn toàn mất kiên nhẫn thì lột mặt nạ của ngươi xuống.” Trước mắt rốt cục là ai, theo thái độ của Lê Khải Liệt thì câu hỏi này hình như đã có đáp án, “Không có ai ăn mặc như vậy ngoài ngươi, Bode, đừng diễn trò trước mặt ta.”

“A, thật sự là vinh hạnh hay là nên kinh ngạc, ngươi quả nhiên biết ta là ai, đoán ra được rồi sao? Tóm lại không có khả năng nhận ra, tiếng nói của ta rõ ràng khác với trước kia cơ mà.” Giọng cười hì hì quả thật là của Bode, nhưng âm điệu không giống, hắn cúi người chào giống như trên sân khấu rồi ngẩng đầu quát to một tiếng, “Uỳnh! Có phải bất ngờ lắm hay không?”

Mặt nạ được cởi ra khi hắn xoay người, mặt của hắn có dấu vết bị bỏng, từ cổ kéo dài đến xung quanh hốc mắt, khuôn mặt này hoàn toàn bị thiêu hủy, đèn pin từ bên dưới chiếu lên, lộ ra một bộ mặt quỷ dị.

Nhìn vẻ mặt của vài người, lại nghe thấy tiếng kêu to đầy sợ hãi của Amy Lee, Bode cười rộ lên tựa như vừa hoàn thành một trò đùa quái đản.

Nhưng không ai cười nổi, cho đến khi tiếng cười khàn khàn vì bị bỏng cổ họng của hắn dừng lại, tiếp tục đeo mặt nạ vào một lần nữa, “Không ngờ người kích nổ lại không chết, ta cũng không ngờ là sẽ có người cứu ta, ta quả nhiên còn sống, là Chúa không cho ta chết, bởi vì ta còn có chuyện chưa làm xong, có lẽ là như vậy?”

Hắn lầm bầm lầu bầu suy nghĩ, Lê Khải Liệt lại không có hứng thú nghe tiếp, “Ngươi muốn làm cái gì, Bode? Mấy thứ này không nên tồn tại, bọn họ vốn nên bị tiêu hủy!”

Những sinh vật mang theo vô số tội ác, những quái vật vốn không nên tồn tại trên thế giới này, cái từ Claudy đại biểu cho rất nhiều điều. Ka Zhaye và Amy Lee có lẽ đều không hiểu sự chán ghét và thù hận khi Lê Khải Liệt nói ra từ này là vì cái gì.

Vu Duy Thiển ôm vai của Lê Khải Liệt rồi trầm giọng nói nhỏ, “Đừng kích động.”

Là Bode sử dụng những vật thí nghiệm được lưu lại của gia tộc Claudy, đánh cắp cây đàn vi-ô-lông từ chỗ của FBI, hắn lại tìm Amy Lee nhờ lấy ra cái lọ nhỏ, nhưng vấn đề ở đây chính là hắn muốn lấy thứ này để làm gì?

Không ngờ tên quái nhân này có vẻ là người quen của Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt, Amy Lee và Ka Zhaye không biết kế tiếp nên làm cái gì, chẳng lẽ cứ đứng đó nhìn như vậy hay sao?

Nhưng Bode lại không nghĩ như thế, “Bọn họ đúng là vật phẩm thí nghiệm, bọn họ đã giết người của FBI nhưng khi ta biết cây đàn vi-ô-lông vốn thuộc về các ngươi thì chẳng phải ta đã nhờ người đem trả trở về hay sao? Ngươi còn muốn thế nào nữa? Đừng bảo ta cũng phải giao thứ này ra nha?”

Bode luôn cười hì hì, là tín đồ của phong cách lòe loẹt, tận tâm nghe lời của gia tộc Claudy, nhưng cũng là hắn đã cài bom rồi ấn nút hủy diệt hết thảy.

“Thứ này rốt cục là cái gì?” Đè lại Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển thay hắn nói ra nghi vấn. Người còn sống là bác sĩ Bode mà không phải là Josen, không biết có thể tính là chuyện tốt hay không.

Bode mặc áo choàng đứng bên cạnh cái bàn, cho dù nhìn không thấy mặt của hắn thì cũng có thể nghe ra thái độ nghiêm túc của hắn, “Nếu ta nói với các ngươi thứ này từng thuộc về Claudy thì các ngươi có tin hay không?”

“Vì sao ta lại không hề cảm thấy bất ngờ?” Lê Khải Liệt cười lạnh, nụ cười khiến người ta sởn gai ốc làm cho Vu Duy Thiển nghe không lọt tai, hắn nắm chặt lấy cổ tay của Lê Khải Liệt, “Nó có liên quan gì với Claudy?”

“A, không không.” Bode lắc đầu, “Nói cho chính xác thì nó không có liên quan đến Claudy mà là cha của ta, Rick.” Đã từng nghe thấy Kent Claudy nhắc đến cái tên này, lại một lần nữa được Bode nhắc lại, cha ruột của hắn Rick, là bác sĩ gia đình thời trước của gia tộc Claudy.

“Các ngươi đều đã từng nghe ông chủ nhắc đến, cha của ta là Rick đã từng phạm phải một sai lầm nên đã tự sát.” Không biết nếu khuôn mặt không bị hủy thì hiện tại Bode sẽ dùng biểu cảm gì để nói ra những lời này, hắn hơi dừng lại một chút rồi giơ lên cái lọ trong tay, “Vì nó.”

“Nghe đồn nó có thể làm cho người ta trở nên nghe lời.” Không quên tác dụng của thứ bột này mà trùm thuốc phiện Kula Ha đã từng đề cập đến, sau khi Vu Duy Thiển nói xong thì ánh mắt của mọi người đều dừng trên cái lọ nhỏ kia.

Bode bật cười ha hả, “ngoại trừ ta thì không ai thật sự biết rõ cái lọ này chứa cái gì, bọn họ không cần biết quá rõ thì cũng đã hoàn toàn điên cuồng vì nó, nhưng đúng như vậy, nó rất đáng giá–”

Cái lọ được đèn pin chiếu rọi, chất bột màu trắng ở bên trong tựa hồ là một loại tinh thể nào đó, nó không ngừng lấp lánh.

“Biết ma thuật là cái gì hay không? Nó là thứ mà từ hồi xa xưa những người đó đã làm ra, nói cách khác kỳ thật nó là hóa học, sinh vật học, siêu hình học, và đủ loại học thuật thời nguyên thủy dung hợp.” Đột nhiên chuyển đề tài, Bode lại nói tiếp về ma thuật, lời nói của hắn nhắc nhở những người ở đây hắn có kiến thức về cơ thể con người vượt quá phạm vi của bất cứ một vị y bác sĩ nào.

Bạn đang �

“Nhìn xem này, các ngươi có thể gọi nó là kết tinh của ma thuật, đương nhiên nếu các ngươi không quen thì có thể gọi nó là thuốc bào chế từ một loại sinh vật nào đó.” Lắc lắc cái lọ, hắn nhìn nó bằng cặp mắt tràn ngập vô số hồi ức và phức tạp, đối với Bode mà nói thì vô luận như thế nào hắn cũng phải có được nó.

Ma thuật, phép thuật, những thứ không chân thật dường như chỉ có thể nhìn thấy trên phim ảnh, kỳ thật cũng không phải không có thật.

Những thứ có thể giải thích thì sẽ được gọi là khoa học, không thể giải thích thì sẽ được phân loại thành những điều kỳ bí, siêu tự nhiên. Nhưng con người chỉ tin tưởng vào những quy luật mà họ đã tìm hiểu và thăm dò, với họ như vậy mới là chân thật. Vì sao có một số việc không có khả năng xảy ra? Đương nhiên là vì chúng nó vượt quá phạm vi của khoa học.

Mấy trăm năm trước từng có người ngồi trên một con chim sắt để bay lên trời, người thời ấy từng nói đó là tà thuật mê hoặc con người.

Có lẽ ở bên trong nhiều người như vậy, thân thể từng kế thừa lực lượng của oán linh, lại có phép thuật nên Vu Duy Thiển có thể hiểu rõ đạo lý trong đó.

“Không nên nói nhiều, các ngươi chỉ cần biết loại kết tinh này chỉ cần một chút thì có thể lan truyền khắp thế giới, thẩm thấu vào lỗ chân lông, vào hô hấp, vào làn da của con người–” Nói đến đây thì Bode cười cười, nụ cười làm cho khuôn mặt bên dưới chiếc mặt nạ đen nhíu lại thành nhiều nếp nhăn.

“Nó là một chất mà cha của ta đã vô tình phát hiện được, rất trùng hợp, chế tạo ra loại kết tinh kỳ diệu nhất trên thế giới, thông qua bước sóng thích hợp thì có thể khống chế suy nghĩ của người khác, tất cả đều sẽ trở thành nô lệ của ngươi, ngươi có thể gọi nó là thuốc đồng hóa.”

Hiện nay chiến tranh trên thế giới không còn xem trọng nhân số nhiều hay ít, có càng nhiều năng lượng và vũ khí hóa học thì có thể thay thế con người, bom nguyên tử làm cho người ta sợ hãi, tạo nên kết quả thảm khốc, nó phá hủy tất cả, không riêng gì sinh mệnh mà còn có tài nguyên, nhưng theo lời nói của Bode thì có thể nghe ra thuốc đồng hóa chỉ nhằm vào nhân loại.

Có thể đồng hóa những người không nghe lời, đồng hóa kẻ địch, đồng hóa dân chúng, thậm chí đồng hóa toàn thế giới.

Làm cho toàn thể giới trở thành nô lệ, không hề biết phản kháng, chỉ biết nghe lệnh của vài người hoặc là một người, cảnh tượng đó sẽ là như thế nào?

Hết thảy tài nguyên vẫn tồn tại, chỉ có con người tùy ý tiêu hao tài nguyên sẽ trở nên ngoan ngoãn nghe lời, ở trên tất cả mọi người sẽ trở thành chúa tể của tân thế giới – người đó chính là thần của nhân loại.

Trong hành lang, những tiếng hít thở trở nên tăng mạnh, bọn họ đều hiểu được đây là ý gì, đã quen với bóng tối, cho dù ở những nơi không có đèn pin chiếu sáng thì vẫn có thể nhìn thấy những tia sáng lạnh lùng thản nhiên, ánh trăng tròn tỏa sáng thành phố với đầy rẫy công trình xi măng cốt thép, nhưng không lấp lánh như những ánh đèn nê-ông.

Năm người đứng thành một vòng, trên mặt bị chiếu rọi bởi đủ ánh sáng, thần sắc khác nhau, Bode thu cái lọ về, “Cha của ta phát hiện ra nó nhưng trong một lần ra ngoài hắn lại làm mất nó, sau khi trở về thị chịu tội tự sát, các ngươi nói ta làm sao có thể để cho cái này lưu lạc bên ngoài? Nó thuộc về cha của ta thì cũng chính là của ta, đúng không?”

Hắn nói ra những lời rất có lý, lắc lắc cái lọ thủy tinh, bỗng nhiên từ trên đầu truyền đến một giọng nói, “Ngươi sai rồi, đó là lần đầu tiên cha của ngươi đã phản bội Claudy, thứ này không phải bị mất mà là giao cho ta, chẳng qua ta không ngờ hắn lại là người của gia tộc kia.”

Đó là giọng nói của một người đàn ông trưởng thành, câu nói cuối cùng tựa hồ là đang tự nói, hắn lộn một vòng từ cửa sổ nhảy vào trong, không ai phát hiện hắn đến đây từ khi nào, đã nghe được bao nhiêu, sự tình liên quan đến Claudy, tâm tình của Lê Khải Liệt rất phức tạp, Vu Duy Thiển chỉ lo coi chừng Lê Khải Liệt mà không hề để ý đến những người khác.

Người nọ dường như không muốn bị nhìn thấy mặt, vài tiếng súng vang lên, đèn pin trong tay của mọi người đều bị bể nát, người kia thu hồi súng giảm thanh, động tác nhanh nhẹn giống như đã từng làm như vậy hàng trăm hàng nghìn lần, thản nhiên nhún vai, “Ta chỉ là đến đây để nói vài lời về chuyện năm đó, không cần phải khẩn trương như vậy.”

---------------

P/S: đoán đi, người này là ai:>

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio