Đứng trong đám người, Lê Khải Liệt không lập tức rời đi, cảnh này khiến hỗn loạn càng tăng lên, hắn dùng biểu tình kỳ dị nhìn về một hướng.
“Leo! Đang nhìn cái gì? Còn không mau rời đi!” Thành viên trong ban nhạc quay lại kéo hắn.
“Tới.” Hắn đẩy ra đám người đang vây quanh, không quan tâm đến bất luận vấn đề gì, fan hâm mộ trong quán bar bám theo phía sau bọn họ, đám người chen chúc mà đi.
Giống như một cơn lốc xoáy tạt ngang, sau một màn hỗn loạn cực độ chính là sự im lặng và cả đống hỗn độn. Vu Duy Thiển lau đi những giọt rượu bắn trên quầy bar, hắn không nghĩ rằng chuyện này cứ như vậy mà trôi qua, chờ tin tức được đăng báo, trong một khoảng thời gian ngắn thì quán bar của hắn sẽ chật kín người, hắn bắt đầu cân nhắc có lẽ hắn sẽ đóng cửa vài ngày.
“Hắc! Wirth, ngươi không sao chứ?” Richard tháo xuống chiếc mũ cảnh sát trên đầu, trong bộ đàm vẫn không ngừng truyền đến tiếng của cấp dưới đang báo cáo tình hình hỗn loạn, hắn trực tiếp tắt bộ đàm, ngồi vào phía trước quầy bar, thân thiết nhìn Vu Duy Thiển, “Đối phương là người nổi tiếng, sau này sẽ có rất nhiều phiền toái, ta sẽ giúp ngươi giải quyết, Miracle Leo có đôi khi rất táo bạo, bất quá nghe nói tiếng tăm cũng không tệ lắm, không đến mức sẽ đến gây phiền phức cho ngươi, nhưng ngươi cũng phải để ý đến những fan hâm mộ điên cuồng…”
“Ta biết.” Trực tiếp cắt ngang lời hắn, Vu Duy Thiển chưa từng có nhiều biểu tình đối với sự thân thiết trong mắt Richard, “Cám ơn ý tốt của ngươi, bất quá ta nghĩ ta có thể tự giải quyết.”
Richard ngượng ngùng mỉm cười, vén mái tóc xoăn màu vàng trên trán sang một bên, dáng người cường tráng nghiêm chỉnh ngồi trước quầy bar.
Hắn là gay, ở nơi này cũng không hiếm thấy, hắn từng vài lần tỏ hảo ý với Vu Duy Thiển, bất quá đối phương đã công khai nói thẳng với hắn mình không phải đồng tính luyến ái, cho nên không thể chấp nhận, Richard lúc đầu còn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa bọn họ, bất quá sự lo lắng của hắn hiển nhiên là dư thừa.
Wirth chưa bao giờ thay đổi thái độ với hắn, sau đó hắn mới phát hiện Wirth đối xử với tất cả mọi người đều như nhau, bao gồm tất cả nam nhân và nữ nhân theo đuổi Wirth nhưng bị Wirth cự tuyệt, Wirth dường như vĩnh viễn chỉ ở một mình, không biết đang chờ đợi ai hay là đã từng trải qua chuyện gì khắc cốt ghi tâm….
“Uống rượu không?”
Một câu hỏi đơn giản cắt ngang suy đoán của Richard, hắn gật đầu, “Có thể nhờ ngươi pha cho ta một ly Băng lam hay không?”
“Chờ.” Ấn nút bàn phím, trong quán bar hỗn độn bắt đầu vang lên tiếng nhạc blue jazz nhẹ nhàng, Vu Duy Thiển cởi bỏ nút áo trên cổ tay, xắn lên ống tay áo, từ trong quầy rượu lấy ra đồ pha chế, nước đá và kim loại va chạm vào nhau vang lên một âm điệu thánh thót.
Lúc này còn có vài vị khách chưa rời đi, vô luận là nam hay nữ, tầm mắt của mọi người đều dừng ở phía sau quầy bar, không có ngoại lệ, tất cả đều nhìn Vu Duy Thiển, nhìn động tác pha chế rượu của hắn là một sự hưởng thụ, bất quá tâm tư của Vu Duy Thiển lúc này cũng không tập trung vào việc pha chế rượu.
Theo ánh mắt của Lê Khải Liệt lúc rời đi, hắn có thể nhận ra dường như hắn đã thật sự chọc giận Lê Khải Liệt.
Khi hắn bấm cò súng thì có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của đối phương lúc ấy không hề tránh né, nếu không phải hắn nâng lên nòng súng ngay thời điểm mấu chốt thì Lê Khải Liệt đã bị trúng đạn.
Ngay cả sinh mạng của mình cũng bất cần, rốt cục Lê Khải Liệt đoán chính xác rằng hắn sẽ không lấy mạng của y hay là cuồng vọng đến mức không bận tâm tới bất luận chuyện gì?
Nâng ly trộn rượu đổ vào trong một cái ly trống đã được ướp lạnh trước mặt, Vu Duy Thiển có một loại dự cảm rằng về sau sẽ còn phiền phức tìm tới tận cửa.
Dự cảm của hắn rất nhanh trở thành sự thật. Một tuần sau, tiếng gầm rú ầm ầm của động cơ máy bay lại một lần nữa dừng trước cửa quán bar của hắn, đó là một chiếc YK đen bóng, thân xe nặng khoảng hai trăm mấy kí lô lướt thành một đường cong xinh đẹp trước cửa quán, phần đuôi toát ra tia lửa đỏ rực, người có thể điều khiển chiếc xe có vận tốc đạt đến km/h, ngay cả mũ bảo hiểm cũng không đội, dám làm như vậy thì chỉ có một mình Lê Khải Liệt. (không sợ công an bắt hả chú)
Cửa được đẩy ra, người nam nhân đi vào không nhìn đám người đang kinh ngạc, trực tiếp ngồi vào trước quầy bar, “Tên của ngươi.”
Vừa tiến vào quán bar liền thu hút tất cả lực chú ý của mọi người. Lần này Lê Khải Liệt không mặc đồ diễn xuất mà chỉ mặc áo thun ba lỗ màu đen cùng áo khoác màu đỏ rực, quần jean vừa người, tác phong khoa trương, tản mát ra mị lực đầy dã tính.
Sau khi hắn ngồi xuống, có vài người trong quán bar âm thầm giơ lên di động của mình, hắn dường như hoàn toàn không hay biết chuyện này, hoặc có thể đã sớm tạo thành thói quen, cũng có thể là không bận tâm.
“Tên của ta? Wirth.” Kéo cổ áo một chút, hiện tại đã là bốn giờ chiều, Vu Duy Thiển nhìn thoáng qua phản ứng của khách khứa trong quán, may mắn giờ này không quá đông khách. Đương nhiên hắn sẽ không nghĩ rằng đối phương hỏi tên hắn chỉ thuần túy là thân thiện.
“Không, ta muốn tên thật của ngươi, đừng nói với ta cái gì mà Wirth.” Gõ ngón tay lên bàn một cách mất kiên nhẫn, Lê Khải Liệt liếm môi, ánh mắt quan sát tuần tra trên người Vu Duy Thiển.
Tóc đen, mắt đen, người có được hai loại đặc tính này ở nước Mỹ không hề ít, nhưng người trước mắt tuyệt đối không giống những người khác, sau khi nghe xong câu hỏi thì ánh mắt hơi khép lại, đuôi mắt nhếch lên phía sau tròng kính, chỉ cần cẩn thận quan sát sẽ phát hiện mỗi một chi tiết trên người của hắn đều để lộ một sự thờ ơ đối với tất cả mọi vật ở xung quanh, nhưng nhất cử nhất động của hắn lại rõ ràng khiến người ta không cảm thấy vô lễ, hơn nữa lại mang theo một hơi thở cổ điển kỳ dị.
Giống như gợi lên một cảm giác thần bí lạ lùng, khiến cho Lê Khải Liệt có căn cứ làm ra suy đoán, “Ngươi là người Trung Quốc? Tên là gì?”
“Vu Duy Thiển.” Lấy ra một tờ báo, chuyên chú đọc tin tức trước mặt, khi Vu Duy Thiển trả lời cũng không dùng tiếng Anh mà hầu hết mọi người ở đây đều sử dụng, lại nói bằng tiếng mẹ đẻ đã lâu không dùng đến.
Hắn điềm nhiên đưa ra một vấn đề nan giải, tiếng Trung đối với người Châu Âu mà nói là một ngôn ngữ huyền bí, rất nhiều chữ Hán chỉ cần thừa một nét hoặc thiếu một nét thì ý nghĩa sẽ cách nhau cả vạn dặm, bọn họ cảm thấy khó có thể lý giải, muốn nói phát âm, so với tiếng Anh lại càng khác một trời một vực.
Lê Khải Liệt nghe xong ba chữ, không biết là giả vờ hay là thật sự biết, không thể nhìn ra nghi hoặc trên biểu tình của hắn, sau khi nhìn thấy ý cười chế giễu bên trong đôi mắt đen láy của đối phương, hắn nhếch lên khóe miệng, “Nga, Vu Duy Thiển, họ này ở Trung Quốc cũng rất hiếm gặp, không phải sao?”
Trước khi lặp lại phát âm của ba chữ đó thì trên mặt của Lê Khải Liệt có một chút biển đổi tinh tế, giống như đang chờ đối phương lộ ra biểu tình đắc thắng, ngay sau đó liền đả kích ngược lại. Đối với câu trả lời của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt hoàn toàn có thể hiểu được, bản thân hắn mang nhiều dòng máu khác nhau, nhưng hắn lại tạm dừng và trầm mặc một lúc thì mới đáp lại Vu Duy Thiển, chứng tỏ hắn tuyệt đối cố ý.
Vô tình chuyện này dường như trở thành một trò chơi chiến tranh không biết bắt đầu từ khi nào, tờ báo trong tay phát lên tiếng vang sột soạt, Vu Duy Thiển tựa hồ không phát hiện ý đồ của đối phương, đôi mắt vẫn chăm chú đọc báo, “Xem ra làm ca sĩ quả thật là một nghề không tệ, vừa thu được tiếng tăm vừa thu được lợi nhuận, cho dù ngươi làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn thì cũng sẽ được tha thứ.”
Vu Duy Thiển đang đọc một tin tức, mặt trên đăng tải về chuyện Lê Khải Liệt lần này tự tiện gián đoạn buổi biểu diễn, bất quá phần lớn nội dung đều nói đến sự quan tâm của fan hâm mộ dành cho hắn, hắn bị người ta đâm bị thương, không biết mất máu nhiều hay ít, tại hiện trường có bao nhiêu người chờ hắn, tựa hồ không ai trách hắn bị thương sau đó lại tùy tiện rời đi, càng khiến cho tình hình thêm hỗn loạn. Kỳ thật đây là một loại hành vi vô trách nhiệm.
“Bởi vì trên đời chỉ có một Lê Khải Liệt.” Đối với sự châm chọc khiêu khích của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt vẫn nói lại lời này, nhếch môi một cách gợi cảm, đủ để khiến cho bất cứ nữ nhân nào cũng đều khát vọng, nhưng biểu tình này của Lê Khải Liệt lại hoàn toàn lãng phí, người nam nhân phía sau quầy bar tựa hồ phát ra một tiếng cười giễu cợt đầy trào phúng.
“Tựa như một cái cây không thể tìm ra hai chiếc lá hoàn toàn giống nhau, cho nên….Đúng vậy, trên đời chỉ có một Lê Khải Liệt.” Không có hứng thú đối với mục đích của Lê Khải Liệt đến nơi này, Vu Duy Thiển bắt đầu pha chế rượu cốc tai theo yêu cầu của khách hàng, tờ báo được đặt sang một bên, tùy tiện xắn tay áo, hắn hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của Lê Khải Liệt.
Đôi mắt màu băng lục dừng một chút, dâng lên một luồng sóng triều mãnh liệt, ngay cả mái tóc màu nâu đỏ cũng muốn bốc cháy.
Lê Khải Liệt đi vào nơi này chưa được bao lâu, không gọi thức uống, chỉ duy nhất hỏi tên của người nam nhân phía sau quầy bar, song phương đều lựa chọn không nhắc lại tình cảnh lần trước. Vu Duy Thiển lắc ly trộn trong tay, thần sắc bình thản, hoàn toàn trái ngược với ánh mắt chăm chú nóng bỏng của vị khách trước mặt.
“Tiểu thư, Margaret của ngươi.” Hắn đổ hỗn hợp chất lỏng màu băng lam vào chiếc ly viền muối, cuối cùng cho thêm một lát chanh, nữ nhân gọi rượu không hề liếc mắt nhìn Lê Khải Liệt ở cách đó không xa mà lại dùng ánh mắt nóng như lửa nhìn bàn tay của Vu Duy Thiển.
Ngón tay đặt trên chân ly, lắc nhẹ ly rượu, màu băng lam lăn tăn gợn sóng rất nhỏ dưới ánh đèn, ngón tay cân xứng thon dài, các khớp xương hữu lực, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, có rất nhiều người cảm thấy vì người nam nhân ở phía sau quầy bar không thể dễ dàng thân cận nên đôi tay của hắn lại càng hiển lộ một sự gợi cảm khác thường.
“Cám ơn, thật sự là rất tuyệt!” Uống một ngụm, ánh mắt rực lửa của nữ nhân kia nhìn chăm chú vào người nam nhân mà không hề lộ ra bất luận biểu tình gì để đáp lại, có lẽ đã sớm tạo thành thói quen, nàng ngồi ở trước quầy bar cho đến khi uống xong, không tính toán nhiều lời, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi người nam nhân đứng sau quầy bar một khắc nào, càng lạnh lùng lại càng khiến người ta muốn tiếp cận.
Tách, bật lửa phát ra một tiếng va chạm của kim loại, sau đó ngọn lửa được thay thế bằng vài làn khói mỏng manh, Lê Khải Liệt từ đầu đến cuối chỉ ngồi bên cạnh quan sát, hắn im lặng một cách bất ngờ, làm cho người ta không khỏi liên tưởng đến bên trong thiên nhiên thường có các loài động vật ăn thịt to lớn trước khi tiến hành săn bắt sẽ quan sát con mồi của mình.
Uống xong rượu, nữ nhân kia rời đi, trên bàn lưu lại một ly rượu trống.
“Maraget, yêu thầm?” Bàn tay kẹp điếu thuốc của Lê Khải Liệt nâng lên ly rượu, đến khi cúi đầu thì khóe miệng lại lộ ra một nụ cười, “Ta chỉ cần rượu Whisky là đủ rồi.”
Người thông minh sẽ không tùy tiện để cho cảm xúc của mình bị khống chế, trước khi phát hỏa phải cân nhắc kỹ lưỡng, mà sự thuần túy táo bạo cùng với tính tình thất thường nổi danh của người nào đó, căn bản vẫn có điểm khác nhau.
Vu Duy Thiển đưa rượu lên bàn, hắn không sợ phiền phức nhưng hắn hoàn toàn không muốn chủ động trêu chọc phiền phức. Trên người của Lê Khải Liệt sẽ có vô số chuyện tai tiếng, còn có đủ loại tin đồn khoa trương làm cho người ta không dám suy nghĩ là thật hay giả, người nam nhân được đại đa số người truy đuổi chính là loại người mà hắn muốn lảng tránh nhất.
Bầu không khí quỷ bí di chuyển giữa không gian không lớn cũng không nhỏ của quán bar, như là hương rượu lên men, trong âm hưởng của tiếng ca êm dịu, nhiệt độ và mùi cồn hỗn hợp, người nam nhân trước quầy bar chậm rãi uống rượu, lẳng lặng quan sát người nam nhân đang lau ly phía sau quầy bar, không nói chuyện với nhau nhưng lại hết sức căng thẳng, tựa như nguy hiểm đang bắt đầu khởi động.